Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 28

Chương 28 : Hoa Nở Dưới Trăng


Lạc hoa hạ nguyệt vô tình thủy


Mộng đáo lưỡng tình, hóa thành si...


***


Vầng mặt trời nhô một nửa thân hình tròn trĩnh khỏi đỉnh núi, nhuộm hồng cả bầu trời, chút tia nắng  còn yếu ớt thành hình rẽ quạt rọi xuống bên gờ đá lạnh


"Ôi trời, sao lại phải dậy sớm như thế chứ, tôi còn muốn ngủ.."


"Tôi cũng vậy, đâu cần phải dậy sớm vậy, tôi ngủ tiếp đây, đừng cản tôi."


"..."


"Chẳng biết hôm nay phải làm cái gì nữa, may mắn là tôi đây có thói quen dậy sớm đấy." Hàn Lục Nhiên xoa xoa cằm nói với cô


Chưa đợi đám học viên kịp tỉnh ngủ, phía bên kia, tiếng thông báo đã vang lên " Các em, hãy nhanh chóng chuẩn bị chúng ta sẽ đến làng gốm vào 15 phút nữa. Nhanh lên, không có thời gian đâu!"


"Gì chứ? 15 phút, giết tôi đi!"


"Than vãn không có ích lợi, mau lên đi đám con gái lề mề các cậu."


"Ít nhất để tôi trang điểm đã chứ?"


"..."


Tư Thuần và Hàn Lục Nhiên nhìn thấy cô đã chuẩn bị xong, cơ miệng liền biến thành hình chữ O


"Cậu là siêu nhân à?"


Vũ Hạ không cảm xúc dùng ngôn từ đấm vào lòng hai người họ một cái "Tôi ngăn nắp."


Tư Thuần /Hàn Lục Nhiên "..." ý cậu là gì?


Lục đục một hồi, tất cả đám học viên cũng đã chuẩn bị xong, dù có hơi trễ so với dự định một chút nhưng cũng đã đến nơi đúng giờ


"Oa, tôi lần đầu đến chỗ như vầy đấy!"


"Được rồi, đi thôi."


"Chúng ta phải làm mấy thứ này thật ấy hả?" Tư Thuần nhìn nhìn mẫu vật, cảm thán


Đùa chứ, không phải nói cắm trại là để vui chơi sao trời?


Hàn Lục Nhiên nghịch nghịch xoay xoay một chút, lại nghiêm túc nói " Tôi thấy cũng thú vị lắm chứ, các thiếu gia tiểu thư hào môn như các cậu cũng thử đi cho biết."


Tư Thuần lườm lườm "Cậu làm như mình không phải ấy?"


Hàn Lục Nhiên biết mình lỡ miệng, cười cười không nói. Cô làm gì phải Hàn Thiên Á thật đâu mà phải chứ.


Đám học viên phú nhị đại một hồi than vãn vẫn phải làm xong yêu cầu của thầy cô, lúc đầu không khí có phần chán nản nhưng dần dần trở nên thú vị hơn nhiều


Vũ Hạ cuối cùng cũng hoàn thành, cô vẫn còn dư chút đất sét. Suy nghĩ một chút, liền nhàu nhàu nắn nắn thành hình một con hồ ly nhỏ, cô nhấc lên ánh sáng, cũng không tồi.


Sau khi hoàn thành tất cả các thao tác , sản phẩm lúc này mới chân chính hoàn toàn, cô cầm con hồ ly nhỏ ngắm nghía một chút


"Nó giống cậu thật đấy!"


Vũ Hạ nhìn sang, Niên Đằng đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào cùng với là nụ cười xuân phong phiêu đãng ấm áp như mặt trời


"Giống tôi?" Cô hỏi lại


"Phải,nhìn khuôn mặt không biết cười của nó này! Rõ ràng giống cậu như đúc."


Cô nhìn nhìn lại, cô rõ ràng là vẽ nó đang cười mà?


"Nó đang cười."


Lần này cậu còn cười tươi hơn "Được được, nó đang cười!"


"Cho tôi mượn một chút được không?"


Vũ Hạ đưa con hồ ly nhỏ cho cậu


"Đáng yêu thật đấy, cậu nhìn xem!"


Niên Đằng đưa đưa trước mặt cô, cười nói, Vũ Hạ nghiêng đầu nhìn kĩ một chút, cũng đột nhiên mỉm cười theo


"Đúng là có chút đáng yêu."


Sự chú ý của Niên Đằng không còn nằm trên chú hồ ly nhỏ nữa, nó đã dồn toàn bộ vào nụ cười của cô. Mà đúng lúc này, Vũ Hạ cũng nhìn qua cậu


Dưới gốc hoa ban cao lớn, chiếc bóng của hai người gần kề nhau, tia nắng rẽ quạt xuyên qua tàn lá cùng với cơn gió đầu hạ thấp thoáng lùa qua làn tóc cả hai, giữa những bông hoa trắng điểm xuyến vài sắc hồng vừa rộ nở. Là tiếng cười khe khẽ vương trên đôi môi đỏ hồng vừa mới, là vầng dương chói chang dát vàng lên khung cảnh ban trưa


Hết thảy, tươi đẹp muôn phần.


Nhận thấy bầu không khí này có phần không đúng lắm, Vũ Hạ thôi không cười nữa , nói với cậu


"Cho cậu đấy."


Niên Đằng thoáng ngạc nhiên nhìn cô, cho cậu thật sao?


"Không lấy à?"


"Gì chứ, tất nhiên phải lấy rồi!" Nét tươi cười hiện qua mi mắt của Niên Đằng càng lúc càng rõ rệt


"Phải rồi, tôi cũng có thứ này cho cậu." Nói rồi, cậu từ túi ra một thứ, đưa cho cô.  Nói rồi cậu đưa tay vào túi lấy ra


"Dao bấm?" Cô thoáng ngạc nhiên


"Cũng không có gì đặc biệt lắm nhưng tôi rất thích nó, tặng cậu làm vật phòng thân!"


Cô nhận lấy, con dao rất đẹp, gọn và tiện lợi, khiến cô không kiềm được ngắm ngía một chút.


Niên Đằng đột nhiên tái mặt, cậu ôm lấy đầu,  như có thứ gì đó giáng xuống ,cơn đau đầu đột ngột kéo đến khiến cậu choáng váng,rồi ngã khụy, Niên Đằng ôm lấy đầu đau đớn, dường như sắp ngất đi


Trước mắt cậu bây giờ là hình bóng thoáng mờ của cô.


Hình như ...cô đang gọi cậu.


Hình như...sau nét mặt mờ ảo kia, là một tia lo lắng hiếm hoi !?


Có phải hay không...?


Lúc này, chỉ còn bóng tối.


Niên Đằng chậm rãi mở mắt, với đôi mắt vẫn còn mờ nhạt cậu nhìn thấy hình dáng có phần quen thuộc, đáy lòng đột nhiên vui vẻ


Để rồi một giây sau lại thất vọng não nề.


Vi Nhã Tình đang nhìn cậu, người cậu muốn gặp nhất lại không có ở đây, Niên Đằng ngồi dậy, xoa đầu một chút


Không phải cô...


Vi Nhã Tình ngước đôi mắt trong veo nhìn cậu, đôi mắt thanh thuần không hề nhiễm chút tạp chất nào, em dường như đang không hiểu hành động có phần chán nản kia


"Cậu tỉnh táo rồi chứ ? Cô Liễu nói cậu chỉ là choáng váng một chút thôi,nếu cậu cần nghỉ ngơi thì mình không làm phiền nữa." Vi Nhã Tình nghĩ, có lẽ Niên Đằng không thích em ở đây.


"Chờ một lát."


Em quay người, nhẹ nhàng hỏi "Có chuyện gì sao?"


"Ai là người đã đưa tôi đến đây...và Vũ..bạn học Vi Vũ Hạ đang ở đâu?"


Nhã Tình ngạc nhiên khi nghe cậu nhắc về Vũ Hạ, nhưng vẫn trả lời


"Chị mình. Cũng là bạn học Vi Vũ Hạ trong lời của cậu đã đưa cậu đến đây, còn bây giờ chị ấy đang bận chút việc với Thành ca rồi, vì mình đang rãnh rỗi nên chị ấy nhờ mình xem cậu."


Niên Đằng cúi đầu, tóc dài che khuất mắt, chẳng nhìn ra chút cảm xúc nào khác lạ


Thành ca sao?


Khi ngước đầu lên , khuôn mặt cậu vẫn là tươi cười vui vẻ, chút nhợt nhạt không làm cậu trở thành một thiếu niên yếu ớt, ngược lại thêm mấy phần thành thật


"Cảm ơn bạn học Vi."


Nhã Tình thoáng sững người, sau đó mỉm cười đáp lại


Chạng vạng bên bờ núi, áng mây hồng cuộn mình thu liễm nấp phía sau.


Sương đã phủ.


                             ***


"Gì chứ? Vũ Hạ mất tích? Nhã Tình cũng không thấy?" Hàn Lục Nhiên sốt ruột hỏi hết từng người, vẫn chẳng có chút tin tức nào từ họ, cô vô cùng lo lắng


"Sao lại tự nhiên mất tích? Lúc nãy còn ở đây kia mà? Tôi thấy lo cho Nhã Tình quá!"


"Đúng vậy, Nhã Tình thiện lương lại mất tích cùng cô ta, làm sao mà trùng hợp vậy được?"


Hàn Lục Nhiên tức điên cái bọn không làm được gì giờ phút này lại chỉ biết ba hoa , cô tìm một hồi, phát hiện Niên Đằng cũng biến mất rồi.


"Nhìn kìa, Nhã Tình về rồi!" Một người chỉ về hướng khu rừng


"Nhã Tình ở đây, còn Vũ Hạ đâu?" Nam sinh gần đó nhanh chóng phát hiện ra vấn đề


Nhã Tình chạy lại ngay với Hàn Lục Nhiên cùng Tư Thuần, lo lắng vội vàng nói "Không thấy chị đâu nữa, mọi người mau đi tìm đi. Lúc nãy mình nhìn thấy một thứ lạ trong rừng, mình chẳng biết tại sao lại như bị nó thôi miên dẫn đi, chị lúc đó đã kéo mình lại, sau đó...sau đó mình không nhớ được gì nữa hết, chỉ biết sau khi tỉnh táo lại đã ở bìa rừng. Nghe khó tin nhưng mình hoàn toàn nói sự thật, mọi người tin mình đi!"


Nhã Tình cũng đang hoảng loạn, tất cả là tại em, khiến cô bị mất tích, tại em cả. Nước mắt như sắp kiềm không được, nhưng may mắn là nó đã không rơi xuống. Khóc là điềm xấu, không được khóc!


"Tối như vậy sao mà tìm được chứ, đợi đến sáng có được không?" Nữ sinh nhỏ giọng lầm lì


"Cậu điên à? Con gái các cậu bị gì vậy? Đợi đến sáng? Đúng là điên thật rồi!" Nam sinh lúc nãy phát hiện ra Vi Nhã Tình đầu tiên lớn tiếng


Nữ sinh kia miễn cưỡng im miệng


Giáo viên cũng đã biết chuyện, đành phải giao lại cho Mặc Khuyng Thành quản lý chỗ này, còn bọn họ thì đi tìm, họ không thể để mấy cậu ấm cô chiêu này tự thân đi tìm được, nhỡ co chuyện gì, gánh không nỗi.


Tư Thuần cùng Hàn Lục Nhiên lo lắng nhưng không thể làm được gì. Hàn Lục Nhiên chậm rãi đưa mắt về Vi Nhã Tình


Nữ chính...hy vọng tôi không nhìn lầm cô...


Nhã Tình ngồi thụp xuống,bàn tay nắm chặt vạt áo đã sớm bị vò cho nhăn nhúm . Chị sẽ không sao đâu, sẽ không!


Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy. Chỉ vì mình mà chị rơi vào nguy hiểm...


Chợt trên đỉnh đầu thoáng qua chút ấm áp, bàn tay phủ trên tóc em , thanh âm nhẹ nhàng tựa như an ủi


"Sẽ không sao đâu."


An ủi em, cũng an ủi chính mình.


Em ngước mắt nhìn, màn đêm cùng ánh trăng phủ lên người con trai trước mặt, góc mặt kia, hình như đang lo lắng


Thành ca, có phải anh cũng đang sợ chị gặp chuyện?


Đêm đã hoàn toàn ập đến , cùng với tiếng thở dài...


Vũ Hạ cẩn thận đi từng bước, ánh trăng đã lên cao, đủ chiếu sáng cho cô bước tiếp. Hơi lạnh âm u thấm vào theo màn sương giá, phủ bụi nước trên đôi vai gầy


Cô không biết thứ lúc nãy là gì, mà lúc đó Vi Nhã Tình đã bị thôi miên, được một lúc thì lại lạc nhau. Tiếng cú mèo vang dội trong đêm, sự lạnh lẽo càng thêm kéo dài


Chỉ nhớ được, mùi hương kia hình như cô đã ngửi được ở đâu đó rồi. Nhưng không nhớ rõ là ở đâu...


Sự sống về đêm trong rừng đã bắt đầu, cô càng phải cẩn thận hơn. Một chiếc lá khẽ rơi xuống


Chợt, cô xoay người, phút chốc đã kề con dao vào cổ người nọ. Lá cây vừa vặn chạm xuống đất


"Là tôi!" Niên Đằng giơ tay cười cười nhìn cô


"Cuối cùng cũng tìm thấy cậu!" Niên Đằng nhẹ nhõm, lo lắng như đã được trút xuống


Nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu, Vũ Hạ thu lại dao


"Cậu..." Vũ Hạ hoài nghi nhìn thiếu niên  trước mắt


"Cậu khỏe rồi à?"


Niên Đằng gật gật đầu, sau đó nắm lấy tay cô "Trở lại thôi, ở đây nguy hiểm lắm!"


Vũ Hạ rút tay, khuôn mặt điềm nhiên giấu đi sự nghi ngờ " Sao cậu không hỏi tại sao tôi lại ở đây?"


"Trời tối như vầy, cậu có thể nhớ được đường về sao?"


Niên Đằng cũng chợt nhận ra, cậu hình như đã quá khích rồi, sẽ bại lộ mất


"Phải nhỉ, vì quá lo lắng nên tôi hơi lỗ mãng, vậy ta đành chờ đến sáng vậy!" Cậu cười cười, gãi gãi đầu


"Có mang theo đèn pin không?"


"..không có."


"Điện thoại?"


"Cũng không..."


"...."


Vũ Hạ tặc lưỡi, chịu vậy, ít nhất thì hai người sẽ ít nguy hiểm hơn một người


Niên Đằng cởi bỏ áo khoác, trải xuống cạnh tảng đá lớn, vỗ vỗ vài cái đảm bải an toàn rồi bảo cô ngồi xuống


"Cậu biết lí do tôi ở đây rồi?"


"Ừm, Vi Nhã Tình đã nói cho mọi người biết."


"Trong khu rừng này... có thứ gì đó kì lạ" Vũ Hạ thu mình, tựa vào phiến đá lạnh phía sau


"Cậu sợ sao?"


"Không sợ." Khẽ nhắm đôi mắt mệt mỏi, giọng cô có phần mềm mỏng, nhưng lại không hề yếu ớt


Tiếng cười khẽ vang bên tai, thanh âm của Niên Đằng như đã biết trước câu trả lời


"Đúng như tôi nghĩ, chẳng biết thứ gì có thể khiến cô chủ sợ hãi đây?"


"Có."


"Tôi sợ sự phản bội." Nói xong câu này, ánh mắt cô vẫn ngắm nghiền, đối với cậu dường như chẳng có chút phòng bị nào


Niên Đằng quay sang nhìn cô, sự im lặng đáng sợ của buổi đêm bủa quanh hai người, tiếng suối chảy róc rách tựa như lời quở trách, ánh trăng bạc phía trên cao kia chiếu xuống sườn mặt cô lạnh lẽo, lá rơi xào xạc.


Cậu biết, cô chưa ngủ.


"Vậy nếu, là nếu. Nếu tôi phản bội cậu , muốn giết cậu, thì cậu lựa chọn tha thứ, hay sẽ giết tôi?" Thanh âm tưởng chừng như đùa cợt lại chẳng hiểu sao, lại như đang sợ hãi


"Vẫn có rất nhiều người sẽ lựa chọn tha thứ, nhưng đó không phải tôi."


"Nếu tôi biết cậu muốn giết tôi, tôi sẽ đâm cậu ba nhát." Lần này, Vũ Hạ mở mắt , nhìn thẳng vào cậu, cái nhìn khiến cậu chỉ có thể lãng tránh chẳng dám đối diện


Cô lần nữa nhắm mắt "Đó cũng chỉ là nếu."


Không nghe thấy tiếng cô nữa, Niên Đằng nghe tiếng thở nhẹ đều đặn, biết rằng cô đã ngủ, cậu khổ sở nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô


Thật sự chẳng có chút phòng bị nào với cậu sao?


Cơn đau đầu lại đến như một lời cảnh báo,  Niên Đằng chịu đựng cơn đau, tham lam ngắm nghía khuôn mặt cô, bảo cậu xuống tay với người con gái này, sao có thể đây?


Chợt, ánh mắt của cậu thiếu niên chẳng còn như lúc nãy, đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng vào cô. Dần dần trở nên lạnh lẽo , chết chóc và... xa lạ.


 Thích chính mục tiêu nhiệm vụ của mình? Điên rồi sao? Vậy thì nhân lúc thứ tình cảm này chưa quá sâu đậm, giết cô ta ngay lúc này .


Con mắt bên phải khuất sau lớp tóc lóe lên ánh sáng kì lạ, đây mới chính là bản chất thật của hắn, nào có còn là vị thiếu niên của thanh xuân kia?


Hắn đưa tay lại gần cổ cô, phải rồi, giết chết cô ta đi, giết cô ta! Khoảng cách càng ngày càng gần, sinh mệnh của cô sắp sửa bị nắm chết, nhưng con dao giấu phía sau lưng lại sẵng sàng cho một phát chí mạng


Dừng lại rồi?


"Ahg!" Cậu gầm nhẹ, ôm lấy đầu đau đớn, không được, dừng lại, phải dừng lại. Cậu khó khăn điều hòa nhịp thở, mệt mỏi cùng tức giận tựa người vào tảng đá


Khốn kiếp, đã bảo bọn chúng không được can thiệp kia mà! Lại dám không xem lời của cậu ra gì! Hừ, tốt lắm!


Cảm

Bình Luận (0)
Comment