Mùa Tuyết Năm Trước - Lật Liên

Chương 45

Hộ khẩu của Lộc Tuyết cuối cùng cũng có tiến triển, Trình Âm cảm thấy nhẹ nhõm, bước chân thanh thoát đẩy cánh cổng nhỏ của sân vào.

Ánh sáng và bóng tối hòa quyện trong sân, trong bóng tối mờ mờ có một người đang đứng. Cô chưa kịp nhìn rõ thì đã đâm sầm vào người đối diện, suýt nữa ngã xuống đất vì giật mình.

"Là anh." Người kia đưa tay đỡ lấy cô, giọng nói trầm ổn quen thuộc.

Dì Lưu mấy ngày nay về quê, sân trước vắng lặng không bóng người, chỉ có một chiếc đèn nhấp nháy nửa sáng nửa tối.

Quý Từ giơ chiếc bóng đèn mới trong tay lên, mỉm cười nói: "Về đúng lúc lắm, lại đây giúp một tay."

Trình Âm đứng giữa sân, tay đỡ lấy chiếc ghế gấp lắc lư không vững.

Ngẩng đầu lên, cô thấy cằm Quý Từ với đường nét sắc sảo, cùng những sợi tóc mái lòa xòa trước trán anh tung bay trong gió đêm. Những con côn trùng nhỏ li ti bay quanh bóng đèn như những đóa hoa vàng mỏng manh tản mác.

Thật là một cảnh tượng kỳ diệu.

Sếp Quý của Liễu Thế, đang giúp cô thay bóng đèn bị hỏng.

Thay xong đèn, Quý Từ gấp gọn chiếc ghế, rồi mở cánh cửa nhà Trình Âm.

Cánh cửa này mỗi lần mở đóng đều phải nâng lên mới tránh được bản lề xô vào gạch, phát ra tiếng kêu ken két khó chịu.

Anh thậm chí còn biết cả mẹo nhỏ này, làm mọi thứ quen thuộc như đang ở nhà mình.

Khí chất thanh cao của anh hoàn toàn không hợp với căn phòng 20 mét vuông chật chội này.

Vừa bước vào, Trình Âm lập tức nhận ra trong nhà có điều khác lạ.

Có rất nhiều đồ đạc mới, nào là đồ ăn vặt, nước uống, các vật dụng sinh hoạt, xếp thành hai hàng dọc theo tường. Trên bàn còn có thêm một chiếc lò vi sóng và một chiếc sandwich đang làm dang dở.

Quý Từ rửa tay sạch sẽ, dùng giấy sáp bọc chiếc sandwich lại: "Em mua muối chưa?"

Trình Âm ngẩn người.

"Không thấy tin nhắn trên WeChat à? Để anh đi mua."

Nói xong, anh rời đi, để lại Trình Âm một mình ngẩn ngơ trong căn phòng – khung cảnh này như tái hiện một giấc mơ cũ, khiến cô nhớ lại những ngày hai người sống chung trong căn hộ thuê.

Chỉ khác là giờ đây có thêm Lộc Tuyết.

Đứa nhỏ vẫn ngủ ngon lành trên giường của cô, tay chân dang rộng, thậm chí còn khò khè nhẹ nhàng.

Quý Từ, căn hộ thuê, và thêm một đứa trẻ.

Cảnh tượng này giống như... một gia đình.

Ý nghĩ ấy như một chiếc kim, bất ngờ đâm vào lòng Trình Âm – đau là thật, nhưng đầu kim dường như được tẩm mật ngọt, niềm vui lan ra tựa như có người rắc đường vào tim.

Chết tiệt.

Cả buổi tối, cô hẹn hò trò chuyện với Trần Gia Kỳ, mà tâm trạng chẳng khác gì đi họp ở công ty. Vậy mà lúc này, không hiểu sao lại thấy ngọt ngào không đúng lúc.

Những kẻ mộng tưởng sẽ bị trời phạt, còn người biết sống thực tế mới được đời ban thưởng.

Khi Quý Từ quay lại với gói muối từ cửa hàng tiện lợi, Trình Âm đã quyết định xong.

"Tôi sắp kết hôn."

Cô vốn định nói khéo, nhưng dư vị ngọt ngào khiến cô sợ hãi, cuối cùng quyết định thẳng thừng.

"Tôi lo người khác sẽ hiểu lầm, nên... sau này ngài đừng đến nhà tôi nữa."

Quý Từ không nói gì, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô.

Khi anh không cười, trên gương mặt luôn phảng phất vẻ mệt mỏi lạnh lẽo, khiến người khác cảm thấy anh khó gần và mang chút gì đó lười nhác, ngạo mạn.

"Người khác?" Một lúc sau, anh thu ánh mắt lại, đi đến bàn, xé gói muối, rắc một ít lên trứng chiên, rồi dùng giấy sáp bọc lại chiếc sandwich.

Cử chỉ thong thả, bình tĩnh đến mức khiến Trình Âm không dám nói thêm.

Cô không ngờ khi nói chuyện với Quý Từ, mình lại phải gom đủ dũng khí.

"Tôi đang hẹn hò với Trần Gia Kỳ," Cô giả vờ bình tĩnh, vốn nghĩ sếp Quý có lẽ không biết nhân viên cấp dưới này, nên bổ sung, "Anh ấy cũng là người trong công ty."

"Anh biết." Quý Từ nói nhẹ.

Anh bọc xong chiếc sandwich, dùng bút đánh dấu để phân biệt: "Em thích anh ta?"

"... Đúng vậy."

"Lộc Tuyết cũng thích?"

"Đúng."

Quý Từ cúi người, đặt chiếc sandwich vào tủ lạnh – lúc này Trình Âm mới nhận ra trong nhà còn có thêm một chiếc tủ lạnh nhỏ, xinh xắn, vừa đủ để đựng thực phẩm dùng trong ngày.

"Sandwich sáng mai hâm nóng 1 phút trong lò vi sóng, cái có ngôi sao năm cánh là vị của Lộc Tuyết." Anh cúi đầu lau tay bằng khăn ướt, "Tiền điện nước anh đã trả."

Cuộc đối thoại vốn đã khó tiếp diễn, giờ đây càng thêm bế tắc, Trình Âm khẽ cắn đầu lưỡi của mình.

Lần này, Quý Từ không để ý, ánh mắt anh cụp xuống, không nhìn cô.

"Em nghĩ anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho em?" Quý Từ lau từng ngón tay sạch sẽ.

Hạnh phúc là do bản thân tự tạo ra – câu này Trình Âm không dám nói, vì lúc này, Quý Từ trông giống hệt một vị trưởng bối thực thụ, ai không biết còn tưởng Trần Gia Kỳ muốn cưới cô, phải đến xin phép sếp Quý trước.

Người này từ nhỏ đã có tật bảo vệ cô, trong nhà thì hung dữ, nhưng ra ngoài lại không cho phép ai động vào cô dù chỉ một sợi tóc.

Nhiều năm không còn trong "vùng bảo vệ" của Quý Từ, cô đã quen dần, nhưng bản năng vẫn mách bảo, làm thế nào để khiến anh hài lòng.

Quý Từ ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt anh trong trẻo lạnh lùng, khi nhìn ai đó, dường như luôn mang theo sự chất vấn vô tình.

Một người không thể nào chạm tới.

Người mà cô đã thích từ thuở bé cho đến bây giờ.

Cho đến hôm nay, khoảnh khắc này, Trình Âm bị ánh mắt chuyên chú của anh nhìn chằm chằm, sự nghiêm túc trong cách anh đối xử, cô vẫn không thể kìm được trái tim mình đập loạn nhịp.

Điều đó khiến giọng nói của cô mang theo một chút chua xót mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra: "Đối với tôi, lúc này anh ấy là lựa chọn tốt nhất, và cũng là duy nhất."

Quý Từ không đáp lại, ánh mắt anh dường như vừa nhẹ vừa nặng, khiến cô cảm thấy khó thở.

"Em chắc chắn chứ?"

Anh không yêu cô, nhưng có lẽ thật sự quan tâm đến cô – nhận thức này khiến lòng Trình Âm càng thêm chua xót.

Cái cách xưng hô đã lâu không gọi, gần như không thể kiểm soát được mà bật thốt ra: "Tôi rất chắc chắn, Tam ca."

...

Màn đêm hôm ấy, là một thứ bóng tối đặc trưng của chứng quáng gà.

Những ngọn đèn đường trong khu dân cư cũ kỹ mãi chẳng được sửa chữa, trong chụp đèn lắng đọng nửa chiếc bóng đen của xác côn trùng. Lúc chúng lao mình về phía ánh sáng, chắc chắn không hề biết mình đang lao vào một cái lồng.

Dẫu có biết, chúng hẳn cũng cam lòng chịu đựng.

Đã một thời gian Quý Từ không đến đây, trước cửa lại dán đầy các hóa đơn thông báo phí chưa thanh toán. Anh lần lượt gỡ chúng xuống rồi mở cửa bước vào nhà.

Rèm cửa hé mở, ánh trăng xuyên qua những nhánh non của cây ngô đồng, in bóng uốn lượn trên mặt đất. Người châu Âu cổ đại từng cho rằng ánh trăng có thể khiến con người phát điên – một ý nghĩ phi lý mà trước đây Quý Từ chẳng bao giờ tin.

Nhưng đêm nay, anh lại đứng yên bên cửa sổ, lặng lẽ để ánh trăng chiếu vào mình một lúc.

Từ góc nhìn của anh, có thể thấy một khung cảnh quen thuộc. Nếu là giữa hè, sẽ có bóng ngô đồng rợp mát phủ khắp nơi. Nhưng giờ đang giữa xuân, chỉ có những cành cây thưa thớt, những chiếc lá non xanh nhú ra, nhẹ nhàng đong đưa theo gió đêm.

Năm đó, anh chọn thuê căn phòng này chỉ vì Trình Âm từng đứng bên khung cửa sổ này và khen "phong cảnh đẹp".

Cô có lẽ đã sớm quên mất cảnh đẹp ấy, thậm chí nhìn vào ảnh đại diện của anh trên WeChat mỗi ngày cũng không gợi lại chút ký ức nào. Cô cũng chẳng biết thói quen dùng chữ "z" làm biệt danh của anh chính là lấy từ tên gọi thân mật của cô.

Những điều trong quá khứ với anh rõ ràng như mới hôm qua, nhưng lại là những thứ cô gắng sức muốn quên đi.

Ánh trăng làm người ta phát điên.

Ánh sáng lạnh lẽo và mỏng manh, mang theo sự sắc nhọn khó nhận ra, giống như những lưỡi dao mỏng hay những mảnh tuyết. Khung cảnh như thế này dễ khiến người ta nhớ về những ngày tuyết rơi.

Tĩnh lặng. Bi thương. Hoang mang. Bùng cháy.

Trái tim anh là một chiếc bát sứ cũ kỹ, đầy những vết nứt, chỉ miễn cưỡng chứa được một chút tuyết lạnh từ năm nào. Chỉ có cô mới có thể làm tan chảy lớp tuyết đông cứng ấy, mang lại nguồn sống cho tâm hồn khô cằn của anh.

Những năm cô biến mất, anh chẳng thể nói mình thực sự sống, chỉ như một xác sống, trong lòng chỉ còn lại ý nghĩ trả thù.

Thậm chí, anh sẵn sàng thử nghiệm thuốc trên cơ thể mình, không quan tâm đến những hậu quả không thể cứu vãn.

Và rồi cô bất ngờ xuất hiện, ngay lập tức làm đảo lộn mọi kế hoạch của anh.

Mũi tên đã giương căng, anh không còn đường lui. Phía trước là vực sâu ngàn trượng, chỉ một chút sơ suất cũng có thể tan xương nát thịt.

Anh không thể nói cho cô biết nguyên nhân thật sự khiến anh phát bệnh, sợ cô sẽ tự trách và đau khổ.

Cũng không thể tiết lộ kế hoạch của mình với cô, sợ cô sẽ khăng khăng muốn cùng anh đối mặt, tự đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm.

Lại càng không thể bày tỏ tình cảm của mình, vì điều anh sợ nhất là có một ngày, anh cũng sẽ giống như mẹ cô – giáo sư Trình – bị người khác hại chết, rồi bị ngụy tạo thành một vụ tự sát.

Cô sẽ lại một lần nữa phải chịu đựng nỗi đau bị người thân yêu bỏ rơi.

Cuộc đời vốn dĩ vô tình như vậy.

Anh dành cho cô tình yêu mãnh liệt nhất trong vũ trụ, nhưng lại phải im lặng như một ngôi sao, để mặc sự gia tăng của entropy không thể đảo ngược. Vũ trụ sẽ lạnh dần, tình yêu sẽ chết đi, cùng với cơ thể tàn tạ của anh.

Nhưng tình yêu là thứ không thể kìm nén, nó không biết bắt đầu từ đâu, và cũng chẳng biết kết thúc như thế nào.

Anh không thể kìm được lòng tham đối với cô.

Rõ ràng biết giữ khoảng cách là lựa chọn tối ưu nhất, anh vốn dĩ nên âm thầm sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, rồi lặng lẽ biến mất.

Nhưng khi nghe tin cô sắp kết hôn với người đàn ông khác, lý trí của anh lập tức tan biến.

Khẩu Khẩu: "Tôi không hiểu cảm xúc của con người, nhưng nếu cô ấy đã cùng người đàn ông đó có con, việc họ kết hôn cũng là hợp lý."

Quý Từ: "Không hợp lý. Hắn ta dù là chồng hay cha đều không đủ tư cách."

Khẩu Khẩu: "Anh cũng chẳng đủ tư cách, ngay cả sức khỏe tinh thần của mình anh cũng không đảm bảo được. Bạn của tôi, hãy nghe lời khuyên khoa học của tôi, giảm liều lượng thử nghiệm đi, đừng tiếp tục mạo hiểm nữa."

Quý Từ: "Không giảm được."

Khẩu Khẩu: "Điều này thực sự rất nguy hiểm, có lẽ anh sẽ trở thành một kẻ điên mất."

Quý Từ: "Một khi thí nghiệm bắt đầu, không thể dừng lại, tôi chỉ có thể gánh chịu mọi hậu quả có thể xảy ra."

Khẩu Khẩu: "Vậy anh định ở bên cô ấy như thế nào? Nếu tinh thần đột ngột suy sụp thì làm sao?"

Quý Từ: "Không sao cả. Tôi đã có phương án dự phòng."

Gõ xong câu này, Quý Từ bước đến bên cửa sổ, trong ánh trăng bạc như dòng suối núi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Sau vài nhịp thở, anh bấm một cuộc gọi.

"Giúp tôi điều tra một công ty ở Thượng Hải, chuyên kinh doanh nước ép trái cây tươi. Những công ty kiểu này thường kiếm lời cao, rất có khả năng gian lận nguyên liệu. Nếu phát hiện có vấn đề, hãy tìm vài trang truyền thông tự do để phanh phui."

"Và nữa, tìm cách để nhà họ Trần biết con trai duy nhất của họ đang quen một cô gái và dự định kết hôn vội vàng."

Giọng anh nghe bình thản đến nỗi người nhận cuộc gọi không thể tưởng tượng được, người đàn ông luôn tính toán tỉ mỉ, từng bước chắc chắn này lại vừa đưa ra một quyết định phi lý, thậm chí điên rồ trong sự điềm nhiên như vậy.

Anh sẽ làm mọi điều có thể, chỉ cần là thứ cô muốn.

Chỉ cần cô cần.

Chỉ cần anh có.

Những kẻ điên chỉ tồn tại dưới ánh trăng. Khi rèm cửa khép lại, ngồi trước bàn làm việc, thần sắc Quý Từ lại trở về bình thường.

Anh vẫn còn rất nhiều việc phải hoàn thành.

Trong hộp thư cá nhân của anh là một danh sách dài những email chưa đọc.

Tất cả đều đến từ một địa chỉ email có hậu tố là "e.", người gửi: Triệu Kỳ.

Nếu chỉ nhìn vào danh sách email của Quý Từ, họ sẽ nghĩ anh là một nhân viên tình báo được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhấn vào phần chuyển đổi email, có một loạt tài khoản nhỏ khác để lựa chọn, mỗi tài khoản gắn liền với một nhân dạng khác nhau, thực hiện các nhiệm vụ khác nhau.

Người đang liên hệ với Triệu Kỳ là một người đàn ông trung niên ẩn danh tham gia vào thí nghiệm cơ thể người.

Mỗi tháng, anh ta sẽ điều chỉnh dữ liệu của dãy điện cực dựa trên các thông số mà Hi Hòa gửi đến, sau đó gửi lại kết quả kiểm soát, toàn bộ quá trình đều được ghi hình để đảm bảo độ tin cậy của kết quả.

Tuy nhiên, anh ta có một yêu cầu đặc biệt: không gặp mặt, không lộ diện.

Lần đầu tiên nhận được email liên lạc, Triệu Kỳ còn tưởng mình gặp phải kẻ lừa đảo. Dù sao thì vào thời điểm đó, tiến trình thí nghiệm của Hi Hòa còn lâu mới đến giai đoạn thử nghiệm lâm sàng quy mô lớn.

Những năm đó, đối tượng thử nghiệm duy nhất là một phụ nữ trung niên, do Trình Mẫn Hoa đích thân liên hệ và thực hiện. Nhưng cái chết đột ngột của bà đã khiến toàn bộ thí nghiệm dừng lại, không ai còn có thể liên lạc được với đối tượng thử nghiệm đó.

Mọi nỗ lực đều trở thành công cốc.

Con chip cấy ghép hoàn thiện chỉ còn lại một bộ cuối cùng, là bản sao lưu duy nhất, đã bị kỹ thuật viên của Liễu Thế đóng gói cùng tất cả tài liệu và mang đi.

Trong những năm qua, Triệu Kỳ luôn cố gắng tái tạo, nhưng vì thiếu tài liệu và khối lượng công việc quá lớn, anh vẫn chưa thể thành công.

Người tham gia thí nghiệm ẩn danh này bỗng dưng xuất hiện đã giúp anh giải quyết cơn khát dữ liệu khẩn cấp.

Người này tự xưng là đối tượng thử nghiệm số 0, sau khi cấy ghép chip đã hối hận và rời khỏi kế hoạch thí nghiệm. Hiện giờ anh ta sống trong cảnh nghèo túng và mong muốn quay lại tham gia thí nghiệm.

Anh ta nói mình vẫn giữ chiếc mũ điện cực não mà Hi Hòa đã đưa, có thể tự cung cấp các gói dữ liệu.

Rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng đây đã là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của Triệu Kỳ, anh chỉ có thể nửa tin nửa ngờ mà bám lấy.

Dữ liệu được gửi đến từng đợt, thật bất ngờ, tất cả đều khớp. Sau khi liên tiếp vượt qua vài rào cản kỹ thuật, Triệu Kỳ không còn nghi ngờ nữa, chỉ cầu mong nguồn dữ liệu duy nhất này có thể tăng tần suất gửi đi.

Tuy nhiên, anh cũng không dám thúc giục quá mức, bởi thí nghiệm này rất dễ vượt qua giới hạn chịu đựng sinh lý của con người.

Anh lo sợ làm tổn hại đến "mầm non quý giá" này.

"Thật ra còn chưa đến thời điểm, tôi không nên thúc giục anh, nhưng tháng tới chúng tôi phải tham gia triển lãm, chỉ còn thiếu một loạt dữ liệu cuối cùng là có thể nộp xét duyệt. Nếu tình trạng của anh gần đây ổn định, có thể thử nghiệm sớm được không?"

Quý Từ mở email, thấy được lời yêu cầu bất đắc dĩ từ một người luôn cẩn thận và ổn định như Triệu Kỳ.

Đúng vậy, vũ khí bí mật Hi Hòa này đã âm thầm ấp ủ trong khu vực hoang phế kia suốt mười năm, cuối cùng cũng sắp tỏa sáng một lần nữa, trở lại trước ánh mắt của thế giới.

Chắc chắn nó sẽ lại tạo ra một cơn chấn động lớn trong ngành.

Ai sẽ run sợ? Bản đồ của ai sẽ bị nghiền nát? Thực ra mười năm trước đã có màn khởi đầu, chỉ là chưa hoàn thành.

Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình phản chiếu khuôn mặt không cảm xúc của Quý Từ, ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn phím: "Được."

Quý Từ tháo mũ điện cực não xuống, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi tuôn như mưa.

Cảm giác chóng mặt ở tiền đình vẫn chưa biến mất, lần trước anh liều lĩnh mở mắt, ánh sáng đã kích thích đến mức anh nôn ngay tại chỗ.

Điện thoại vẫn rung trên bàn.

Một lúc lâu sau, rung động dừng lại, cảm giác chóng mặt cũng đã hết, nhưng Quý Từ không mở mắt. Anh biết ai là người gọi điện.

Châu Âu đang trong kỳ nghỉ lễ Phục Sinh, Phó Tĩnh và Liễu Thành Thành đã trở về nước, chuyến bay sẽ hạ cánh tối nay. Lúc này, căn nhà cổ bên bờ Hậu Hải chắc chắn đang sáng đèn, bếp núc nhộn nhịp, chuẩn bị cho một bữa cơm đoàn tụ đã lâu không có.

Những năm trước, khi anh còn ở căn nhà cổ, thường ăn cơm cùng họ, nhưng những năm gần đây thì ít hơn hẳn.

Đặc biệt là sau khi Liễu Thành Thành đi du học, cuộc sống của Phó Tĩnh cũng thay đổi theo. Người phụ nữ và đứa trẻ không còn ở đó, ngôi nhà càng lớn càng lạnh lẽo, không thể tổ chức tiệc được.

Ngay cả khi tổ chức, họ cũng thường quên mời anh. Với Phó Tĩnh, đó là để tránh điều tiếng, còn với Liễu Á Bân thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên, suy cho cùng, đây là "bữa cơm gia đình", mà anh đâu thực sự thuộc về gia đình này.

Tối nay cũng vậy. Nếu muốn mời anh, lẽ ra họ đã gửi thông báo từ sớm, giờ này hẳn đã ăn xong rồi. Phó Tĩnh gọi đến chỉ để nói vài lời khách sáo.

"Tiểu Từ, dì mang quà từ Paris về cho cháu, tối mai cùng ăn cơm nhé?"

Ừ, ngoài khách sáo, họ còn bù lại một bữa. Mỗi lần đều giống nhau.

Quý Từ nhìn điện thoại, do tối nay liều lượng thuốc quá lớn, mắt anh nhìn mọi thứ vẫn còn bị bóng mờ. Những dòng chữ đó tan ra rồi tụ lại, như thể thứ tình yêu mong manh mà anh cố gắng nắm lấy.

Mỗi lần anh đều muốn từ chối, nhưng mỗi lần nhận được tin nhắn như vậy, anh đều trả lời một chữ "Được".

Biết rõ là nực cười, nhưng vẫn không thể ngừng sự nực cười đó.

Lại một lần nữa nhận được tin nhắn công việc từ sếp vào lúc 6 giờ sáng, Lương Băng đau đầu muốn nứt ra.

"Lẽ nào buff âm tần của chị Âm mất hiệu lực rồi sao?" Anh xoa xoa thái dương.

Nhà văn Lương gần đây đang đứng trên bảng vàng, áp lực cập nhật bài viết rất lớn. Phần bình luận đầy những lời thúc giục từ độc giả: "Mong viết 10.000 chữ mỗi ngày".

Anh vừa thức trắng đêm hoàn thành công việc, dự đoán rằng nhịp độ u ám này sẽ còn kéo dài suốt một tháng nữa. Trong giai đoạn then chốt này, anh thật sự không còn sức tiếp nhận thêm một vị sếp vô tình và nóng nảy nữa.

"Nhanh như vậy đã cãi nhau rồi sao?"

Nhà văn được đào tạo bài bản, với tư duy của riêng mình, cân nhắc tình tiết câu chuyện, cảm thấy rằng rất có khả năng đây là giai đoạn "xung đột".

Tiểu thuyết đều được viết như thế, không ai muốn đọc một câu chuyện đi thẳng đến kết thúc tốt đẹp, phải có những khúc quanh co, bi hoan ly hợp, làm cho nhân vật chính và độc giả đều mệt nhoài mới gọi là trọn vẹn.

Tóm lại: con người là những sinh vật hay "diễn sâu" như vậy.

Nhưng xin đừng "diễn sâu" lên người anh – nhân vật phụ pháo hôi này! Lương Băng kéo thân xác thiếu ngủ của mình, mặt tái xanh như xác chết.

Không được, anh nhất định phải dập tắt mâu thuẫn của hai người kia từ trong trứng nước, để bảo đảm tối nay có thể tan ca đúng giờ.

Anh khó khăn lắm mới vào được bảng xếp hạng, tuyệt đối không thể rớt hạng vào lúc này!
Bình Luận (0)
Comment