Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 13

“Quan tâm tới chứng khoán hả?” anh Liễu cầm một chai coca lạnh, dựa vào quầy chỉ một mục trên màn hình máy tính nói “Cái này không tồi, anh đã đầu tư khá nhiều tiền vô đó”

“Anh Liễu” nghe như xã hội đen, thật ra anh là người thanh niên trẻ nho nhã, mang mắt kính gọng bạc, áo sơ mi kẻ sọc, quần đen, rất giống sinh viên. Tên đầy đủ của anh là Liễu Tri Tự, anh ngại mẹ mình, chỉ thích bầu không khí của những học sinh cấp 3 vây lấy mình kêu anh.

“Công nghệ sinh học Châu Kiến” Thu Xích Tây nhìn theo tay chỉ của Liễu Tri Tự, nói nhỏ.

“Thế nào?” Liễu Tri Tự nhướn mày tò mò.

Thu Xích Tây ở đây đã nửa tháng, anh đã hỏi thăm chuyện của cô qua Triệu Duy. Nhìn thấy cô ở quầy thường thấy nhất là vẻ mặt vô cảm, đây là lần đầu thấy cô cau mày. Thu Xích Tây không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại nói tới chuyện khác “Mấy hôm trước ở bệnh viện trung tâm quận Hồng An có người tới giăng biểu ngữ”

Tích tích – đồng hồ bên cạnh máy tính chợt vang lên. Thu Xích Tây vươn tay tắt chuông đồng hồ “Ông chủ, hết giờ làm rồi”. Nói xong bắt đầu dọn dẹp đồ đạc đi về.

Nhìn cô đi ra từ tiệm nét, Liễu Tri Tự ánh mắt sâu xa. Đứng ở quầy một lúc lâu, anh gọi điện thoại cho bạn “A Sơn, bệnh viện các cậu dạo gần đây có chuyện gì không? Không có gì, hỏi chút thôi…”

Buổi chiều không đi học, Thu Xích Tây không thể đến nhà ăn lấy cơm, may mà có việc làm thêm, tiền ăn cũng dư được một ít. Năm hai không cần học buổi tối, Thu Xích Tây có thời gian để nấu ăn, cô mua con cá, táo đỏ, đậu phộng. Suy thận cần bổ sung chất đạm nhưng không được quá mức, kể cả một số thực phẩm giàu kali không thể ăn nhiều hơn, hải sản là điều cấm kỵ. Chất đạm trong cá cao, thỉnh thoảng Thu Xích Tây mua để Chương Minh Hủy ăn đỡ thèm, có được bữa ăn ngon. Cá mua về đã được chủ tiệm làm sạch trước, Thu Xích Tây mang về là được.

Có đôi khi giống hôm nay có bài thi hoặc chương trình học quan trọng, Thu Xích Tây sẽ đi từ trường ra mà không đến tiệm net, cặp sách của cô để hộp nhựa đựng cơm.

Chương Minh Hủy thấy Thu Xích Tây trong tay xách đồ ăn cũng không hỏi. Thực tế thì có thấy gì bà cũng không hỏi, bà nhìn chằm chằm cửa sổ mỗi ngày, không biết đang nghĩ gì. Từ sau khi chồng rời đi, dường như linh hồn bà cũng tiêu tan trên thế giới này.

Thu Xích Tây đặt đồ xuống trước, chạm vào tay mẹ, kéo chiếc chăn cũ trên giường quấn lấy mẹ, đi tới chỉnh điều hòa lên 27 độ, cô sợ bà lạnh.

Chương Minh Hủy không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, đồ cay. Nếu Thu Xích Tây nấu ăn ở nhà, đồ ăn thường được nấu, hấp. Trong nhà không có bếp ga, chỉ có bếp từ, hai cái nồi cơm điện nhỏ. Cơm đã được Thu Xích Tây nấu từ trưa, để chế độ giữ ấm. Cô cho đậu phộng đã rửa sạch, táo đỏ vào nồi cơm khác, thêm hai miếng đường phèn. Nấu cá trên bếp từ, thêm lát gừng, rượu khử mùi tanh, rắc chút muối.

“Trời mưa” Chương Minh Hủy quay đầu về Thu Xích Tây đang nấu cá ở cạnh cửa.

Thu Xích Tây đậy nắp nồi, đem mền đã trượt trên vai mẹ đắp lại “Điều hòa chảy nước, không phải trời mưa”

“À” Chương Minh Hủy quay đầu lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ. Bà vẫn nhớ chồng mình rời nhà vào một ngày trời mưa.

“Hôm nay ăn cá” Thu Xích Tây ở cùng với Chương Minh Hủy luôn muốn nói nhiều hơn.

Tối thứ bảy, chủ nhật, Thu Xích Tây vẫn làm việc ở quán đồ nướng nhưng không thấy Ninh Cảnh Trần đến. Thu dọn xong bàn cuối cùng, Thu Xích Tây liếc nhìn một vòng, không thấy bóng người quen thuộc. Lấy lại tinh thần, Thu Xích Tây tự cười nhạo mình, không cần nghĩ cũng biết, Ninh Cảnh Trần lần đầu tới ăn là vì muốn thử đồ ăn Thư Ca thích như thế nào, lần thứ hai là muốn học người ta tìm rượu để vui. Những việc này không liên quan gì đến cô, dù sao Ninh Cảnh Trần đã biết bộ mặt thật của Thư Ca.

“Tiểu Thu, ở đây còn một số que nướng, cầm về ăn đi” công việc buôn bán tốt, thức ăn không để qua đêm, hôm nay nhập hàng hơi nhiều. Ông chủ nghĩ những người trẻ tuổi thích ăn mấy món này nên đem đồ nướng còn thừa, đưa một nửa cho Thu Xích Tây.

“Dạ không cần, cảm ơn ông chủ” Thu Xích Tây đói với việc ăn uống không quan trọng, chưa kể trong nhà còn một người bệnh không thể ăn đồ dầu mỡ. Nói chung, Chương Minh Hủy không thể ăn món gì, Thu Xích Tây cũng sẽ không ăn món đó, để mẹ cô đỡ phải gây rắc rối. Tuy nhiên, đồ ăn ở trường đôi khi không thể tránh được, đồ ăn ở Nhất Trung nổi tiếng xa hoa, dì múc đồ ăn cũng thường cho đầy tràn muỗng đồ ăn cho cô.

“Haizz, đứa nhỏ này…” nhìn lưng Thu Xích Tây đi dần xa, ông chủ quay đầu lại nhìn bà chủ, lắc lắc đầu.

Buổi tối về nhà, Thu Xích Tây tắm rửa trước khi vào nhà. Chương Minh Hủy mũi thính, cô ở quán đồ nướng loay hoay cả đêm, trên người đều là mùi khói dầu. Nằm trên sàn nhà, Thu Xích Tây nhìn lên mái tôn, cô muốn có nhiều tiền hơn, để mẹ cô có môi trường sống tốt hơn, đáng tiếc là đang đi học, cô không có tiền. Học bổng, tiền làm thêm bán thời gian vừa đến tay chưa kịp ấm tay đã phải chi xài hết, Thu Xích Tây không phải chưa từng nghĩ tới việc tìm mấy nhà đầu tư mà cô biết ở kiếp trước để hợp tác. Nhưng chưa biết có thể tìm được hay không, cho dù có tìm được, cũng có thể chỉ vô dụng.

…thời cơ chưa tới.

Trở mình, Thu Xích Tây nhìn bóng mẹ trên giường rất lâu, không thể ngủ được.

Thứ hai, theo thường lệ có buổi chào cờ.

Thu Xích Tây dừng bút, ngồi tại chỗ mình một lúc. Mãi tới khi ủy viên thể dục muốn đóng cửa, cô mới đứng lên. Đi được hai bước, Thu Xích Tây quay lại, lấy một quyển sách trong cặp cầm theo. Lúc này cầu thang còn chật cứng học sinh, khi Thu Xích Tây đi đến sân trường, các lớp còn đứng rải rác khắp nơi.

Mỗi lớp chia thành 4 hàng, hai hàng nam hai hàng nữ. Thư Ca và Thu Xích Tây chiều cao tương đương nên cô ấy đứng trước cô, hai người đứng cuối hàng nữ, song song với hàng nam lớp bên cạnh. Thư Ca có quan hệ tốt với mọi người, đứng trong hàng đã có vài người chào hỏi nói chuyện với cô. Thu Xích Tây đứng sau lưng cô, nhìn Thư Ca vươn tay nắm tay Chu Lan Bân hàng bên cạnh.

Thu Xích Tây dời mắt đi, không biết sao dù đã cho Ninh Cảnh Trần biết mối quan hệ của họ, cô vẫn thấy chướng mắt như trước.

“Buổi tối em có liên hoan, cùng nhau đi nhé?” Thư Ca cầm làm tay Chu Lan Bân, nở nụ cười rực rỡ.

“Thứ hai mà tụ tập ăn uống gì?” Chu Lan bân không đồng ý ngay. Khi hai người nói chuyện, càng dựa càng gần, đến nỗi gần như dính sát vào nhau.

Thu Xích Tây quay đầu đi, trông thấy Ninh Cảnh Trần từ tòa nhà khoa nghệ thuật đi đến. Hiển nhiên anh cũng thấy Thư Ca với Chu Lan Bân, Thu Xích Tây theo bản năng quan sát gương mặt Ninh Cảnh Trần. Quả nhiên…nụ cười nhẹ nhàng luôn trên mặt Ninh Cảnh Trần biến mất, mắt nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì.

Ban A và lớp đằng sau cách nhau một khoảng khá lớn, những người đi tới đều đi ngang qua, Thu Xích Tây là người đứng cuối cùng. Ninh Cảnh Trần đi ngày càng gần, ánh mắt anh vội vàng đảo qua Thư Ca, nhanh chóng chuyển mắt đi nơi khác, dường như không muốn thấy cô ấy đang thân mật với Chu Lan Bân. Như cảm giác được ánh mắt Thu Xích Tây, Ninh Cảnh Trần ngẩng lên nhìn cô cười miễn cưỡng xem như chào hỏi.

Thu Xích Tây không chào lại anh, nhíu mày nhìn đi chỗ khác.

… chào cờ xong, hiệu trưởng nói chuyện, học sinh bên dưới nói chuyện nho nhỏ với nhau, Thu Xích Tây cũng phân tâm. Cuối cùng hiệu trưởng chấm dứt bài nói chuyện, học sinh chia thành hai đường, một nhóm đi về phía lớp học, một nhóm đi về căn tin.

Thu Xích Tây đứng yên tại chỗ, khi mọi người bắt đầu rời đi, đứng ở Ban Nghệ thuật vẫn còn Ninh Cảnh Trần. Thu Xích Tây cuộn cuộn quyển sách trong tay, đi tới cạnh anh.

“…Bạn học Thu?” Ninh Cảnh Trần như mới lấy lại tinh thần, cười với cô, nhưng vẻ mất mát trên mặt không che giấu được.

“Cầm lấy” Thu Xích Tây đưa sách luyện tập cho Ninh Cảnh Trần, thấy vẻ mặt anh mơ hồ, mở miệng cứng ngắc nói “Cố gắng học hành, như vậy nhiều người thích cậu…đừng buồn”

Ninh Cảnh Trần cúi nhìn quyển sách trong tay, rất quen, đó là quyển bài tập toán mà trường phát.

“Không có đáp án chi tiết, tôi đã viết ở bên cạnh đề” Thu Xích Tây lần đầu làm việc này. Cô khuấy động việc của Ninh Cảnh Trần và Thư Ca, hiệu ứng bươm bướm có thể dẫn tới kết quả học tập của Ninh Cảnh Trần trong năm sau, thành tích có thể không theo kịp.

Ninh Cảnh Trần mở sách, trên đó đầy những phân tích, có đề còn dùng bút đổ khoanh tròn, ý chỉ những bài đặc biệt quan trọng. “Nếu mình không hiểu có thể tới hỏi cậu không?” Ninh Cảnh Trần thấp giọng hỏi, giống như đang bị áp lực

“….” Thu Xích Tây có hơi hối hận vì xen vào chuyện người khác. Cô nhất thời xúc động phá vỡ sự cân bằng giữa Ninh Cảnh Trần và Thư Ca, nghĩ quyển sách này coi như bồi thường. “Nếu có thời gian sẽ dạy cậu” Thu Xích Tây cuối cùng cũng đồng ý

Mang theo cảm giác như bỏ chạy trối chết, Thu Xích Tây về chỗ của mình. Cuộc sống của cô luôn được lên kế hoạch, học hành, kiếm tiền, đó như hai cây cột chống đỡ Thu Xích Tây đi tới trước. Trong quá khứ, Thu Xích Tây từng bước đi tới, cho đến tận lúc chết. Bây giờ cảm thấy cách làm có chút xấu hổ, không biết có phải ảo giác của cô không. Bất quá chỉ là chia rẽ Thư Ca với Ninh Cảnh Trần… cô cũng không làm gì biến đổi quá nhiều…

Nghĩ vậy, Thu Xích Tây díu mắt, kê lên tay nằm xuống bàn ngủ.

Khi tỉnh lại đã là tiết thứ 4, Thu Xích Tây ngẩng đầu nhìn xung quanh, giáo viên trên bục giảng vẫn đang giảng bài. Rõ ràng cảm thấy mình đã dung hòa với thân thể này, Thu Xích Tây lại bắt đầu thích ngủ nướng, nhất là buổi sáng. Chuông tan học, Thu Xích Tây chệch choạng lấy hộp nhựa đi ra ngoài, vì chưa tỉnh táo, cô ngồi một lát mới đứng lên.

Dịch lọc máu trong nhà gần hết, tiền trong thẻ có thể mua được vài hộp, gần đây sức khỏe mẹ cô tương đối ổn định, chỉ có dinh dưỡng vẫn là vấn đề, Thu Xích Tây lắc đầu, cẩn thận tính toán xem tiền làm thêm có đủ hay không.

Do ngồi lại một lúc nên khi xuống cầu thang, không còn ai trên hành lang. Đột nhiên một bóng đen nhào tới, một vật mềm ấm lấp kín môi Thu Xích Tây. Cô vừa thủ thế định đem người đó ném ra ngoài thì nghe mùi cam ngọt ngọt quen thuộc. Mở to mắt, Thu Xích Tây không nhìn thấy rõ người đang ép mình, nhưng cô có thể thấy Thư Ca với Chu Lan Bân ở hành lang tầng trên. Họ nắm tay nhau trông cực kỳ thân mật, đương nhiên nếu không hiện giờ cô với Ninh Cảnh Trần cũng không thân mật. Vừa thoáng nghĩ, lại liên tưởng tới những yêu yêu đương đương trên phim truyền hình, Thu Xích Tây thở dài trong lòng, cuối cùng đem tay để lên vai Ninh Cảnh Trần.

Chờ hai người kia lộp cộp đi xuống cầu thang, nhất là khuôn mặt Thư Ca có vẻ như thấy quỷ. Thu Xích Tây đẩy người ra “Họ đi rồi”
Bình Luận (0)
Comment