Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 38

Nghỉ đông, Tết âm lịch với các ngày lễ lớn nhỏ nữa cũng ít nhất một tuần lễ. Thu Xích Tây hỏi Triệu Long có muốn nghỉ những ngày đó không để cô sắp xếp thời gian ở nhà.

“Ngày 30 với mùng một chú không tới để đỡ quấy rầy hai người” đáy mắt Triệu Long hiện vẻ buồn bã, “Dù sao chú cũng không có việc gì”

Thống nhất thời gian, Thu Xích Tây an tâm đến công ty nền tảng làm việc. Cô muốn đem việc phát sóng trực tiếp tỏa sáng sinh lợi, không để lãng phí dù chỉ một ngày.

Liễu Tri Tự làm chủ tiệm net hay nền tảng cũng tùy ý như nhau, trường học nghỉ, anh đóng cửa tiệm net, chuyện nền tảng cũng không quan tâm, bỏ đi chơi.

“Tổng giám đốc Thu, phát sóng trực tiếp có nhiều yêu cầu bỏ người mới, chỉ một người giữ vai chính”

Những người thực hiện mở rộng kế hoạch nhìn thấy Thu Xích Tây thì lắp bắp gọi, những người thực hiện nền tảng đều là người trẻ tuổi, trong công ty cũng toàn người trẻ, nhưng kiểu không biết đã tròn mười tám hay chưa như cô thì không có ai. Thu Xích Tây đối với việc được gọi là “Tổng giám đốc Thu” rất bình thường, cô có cổ phần ở đây, tuy không nhiều lắm nhưng được Liễu Tri Tự giao toàn quyền, cô chính là người quản lý cao nhất.

“Vai chính?” Thu Xích Tây nở nụ cười lạnh.

Một đám người bị nụ cười của cô làm lạnh sống lưng, tuy rằng hợp tác chưa lâu nhưng tất cả mọi người đều biết vị tổng giám đốc trẻ tuổi này trước nay mặt không đổi sắc, ít khi nói cười.

“Nếu ba năm sau chỉ đòi vai chính thì mọi người mới lo lắng” Thu Xích Tây mở tài liệu, không ngẩng đầu lên nói “Bây giờ vai chính đều là những người còn chân đất, đừng tốn công sức trên mặt, bồi dưỡng những người mới mới là quan trọng”

Lời nói này cũng rất ngông cuồng nhưng không ai phản đối. Nền tảng của bọn họ mấy tháng trước đã gần đóng cửa, cái gọi là vai chính đúng là không lên được mặt bàn.

Họp hành với những người khác là áp lực, đối với Thu Xích Tây có thói quen làm việc ở giới tài chính thì chỉ là chuyện trẻ con. Cô nói chuyện với quản lý xong thì rời khỏi công ty, gọi xe về nhà. Mới nói địa chỉ với tài xế thì có điện thoại của Ninh Cảnh Trần.

Ngón tay cô dừng ở màn hình một hồi lâu, cuối cùng cũng bấm nút nhận. Cô không nói trước, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở bên kia đầu dây.

“A Thu, mình nhớ cậu” Ninh Cảnh Trần nắm điện thoại trong tay

Dù sao thì A Thu cũng biết hết rồi, anh bắt đầu hối hận đã theo cha mẹ đi ra nước ngoài ăn Tết.

“…tôi với cậu chỉ là bạn học” Thu Xích Tây trầm giọng nói, không muốn tiếp tục kéo dài không rõ với Ninh Cảnh Trần, hai người không phải là người cùng thế giới.

“Mình cho là chúng ta ít nhất cũng là bạn bè” Ninh Cảnh Trần cúi đầu, nói rất nhỏ

Thu Xích Tây dựa lưng vào xe, bất lực đè lên mi mắt “Tôi nói sai rồi, là bạn bè. Cậu…” đừng khóc. Đúng là giống như bị hạ thần chú, vẻ bất đắc dĩ trong mắt Thu Xích Tây nhanh chóng tràn ra ngoài.

“Bạn bè vẫn có thể nhớ nhau” Ninh Cảnh Trần từ trước đến giờ vẫn rất nhạy cảm với cảm xúc của Thu Xích Tây, biết cô mềm lòng nên lập tức “đánh rắn dập đầu”.

“Ừ” Thu Xích Tây chỉ đành nói cho có lệ để cho qua. Trực tiếp dứt khoát với Ninh Cảnh Trần không được, nhưng mà cứ thế này thì dây dưa mãi, cô luôn luôn cảm giác bất an, tựa như mình đang từ từ rơi xuống vực sâu.

“A Thu, bên cậu có lạnh không?” Ninh Cảnh Trần nhìn bãi biển, giọng mềm mại nói với Thu Xích Tây.

“Cũng được” Thu Xích Tây cứng nhắc trả lời.

Ninh Cảnh Trần không quan tâm Thu Xích Tây nói gì, chỉ cần cô đồng ý nói chuyện với anh là đủ, tiếp tục cùng Thu Xích Tây nói chuyện này chuyện nọ. “Sau này chúng ta cùng đi nước ngoài được không, ở đây thời tiết rất tốt, mùa đông cũng không lạnh…”

Ninh Cảnh Trần nói chuyện bên kia, Thu Xích Tây lại bị dòng xe cộ bên ngoài thu hút ánh nhìn. Đó là Chu Lan Bân và Chu Doanh? Thu Xích Tây nhíu mày nhìn hai người trên đường ôm tay nhau, hai người này là anh em?

“A Thu, mùng 3 mình về tìm cậu được không?” Ninh Cảnh Trần cảm giác được Thu Xích Tây phân tâm, lòng trầm xuống. Mặt vẫn giữ nụ cười, chỉ có điều nụ cười không tới nơi đáy mắt.

“Được” Thu Xích Tây nhớ lại Chu Lan Bân vừa nãy nắm tay Chu Doanh, vẻ mặt không bình thường.

Cô không biết nhiều về Chu Lan Bân, cũng chỉ biết qua hình ảnh trên các biển quảng cáo cùng với những việc cùng với Thư Ca được mọi người bàn luận. Nhưng… Thu Xích Tây cảm thấy có những việc rất khác với trí nhớ trong kiếp trước của mình. Cô không hỏi Ninh Cảnh Trần, chỉ nói vài câu với anh rồi cúp máy.

“Gọi điện thoại cho bạn học Thu à?” mẹ Ninh bưng ly nước đến, cười tủm tỉm hỏi

Lúc này nụ cười mềm mại ấm áp trên mặt Ninh Cảnh Trần đã biếnn mất, mặt bình lặng “Dạ phải”

Mẹ Ninh biết tính con mình từ nhỏ đối với mọi người ngoài mặt thì mỉm cười nhưng thật ra rất lạnh nhạt, đối với cha mẹ cũng không gần gũi. Hồi đó ba Ninh còn nghĩ Ninh Cảnh Trần có vấn đề về tâm lý, dành hẳn 1 năm ở nhà cùng gia đình.

“Sáu tháng nữa là đến lễ trưởng thành của con, đến lúc đó mời bạn học Thu đến nhà. Tiểu Trần của chúng ta cũng gần 18 rồi, tính ra thì không phải là yêu sớm”. Mẹ Ninh chợt nảy ra ý nghĩ “Đúng rồi, sinh nhật bạn học Thu con có biết không? Đến lúc đó chuẩn bị quà cho cô bé”

Ninh Cảnh Trần sờ sờ di động “Sinh nhật cô ấy qua rồi ạ”

Năm đó cha Thu Xích Tây bỏ đi, Thu Xích Tây không có tiền đóng học phí phải tạm nghỉ 1 năm. Cuối năm mới được học bổng, lúc đó mới đi học, vì vậy so với bạn học cùng lớp cô lớn hơn 1 tuổi.
Bình Luận (0)
Comment