Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 7

“Cuộc thi này liên quan đến danh tiếng trường chúng ta, nếu em có thể đạt điểm cao, trường sẽ không đối xử tệ với em… Thu Xích Tây, em có nghe không?” Chủ nhiệm gõ gõ lên bàn, nhắc nhở người đối diện đang phân tâm.

“Dạ nghe” Thu Xích Tây hơi cúi đầu hạ mi, khuôn mặt tối tăm, cả người không nhìn ra sức sống trẻ trung như những người cùng trang lứa “Không có việc gì nữa em xin phép đi trước”

“Được, em về lớp đi, gọi Thư Ca lên đây giúp thầy” giáo viên chủ nhiệm thở dài, gật đầu cho cô rời đi.

Khi Thu Xích Tây vừa đi khỏi, phòng giáo viên như được hít thở không khí, một vài giáo viên nhìn nhau, khôi phục lại bầu không khí thoải mái.

“Giáo viên Lý, vất vả cho anh”, chủ nhiệm khối tự nhiên ban A nói, giáo viên Lý là người giáo viên lớn tuổi rất được kính trọng, không nghĩ tới có ngày sẽ nói chuyện với học sinh giống như người làm kinh doanh vậy. Nhưng chỉ có như vậy, học sinh ban A kia mới có thể thấy hứng thú.

Giáo viên Lý hít sâu một hơi, lắc đầu “Tôi có vất vả gì đâu, đứa nhỏ đó sống cũng không dễ dàng gì”

Trong tuần này, các giáo viên đã công khai hoặc ngấm ngầm phản ánh Thu Xích Tây thường đi trễ, đi học cũng không nghe giảng, mỗi ngày ở bên dưới lật sách đọc liên tục, không biết là đang làm gì. Lý Luật Đức sợ nhất là thành tích Thu Xích Tây giảm xuống, không chỉ vì điểm số của lớp mà lo lắng cho con đường cô đi sau này sẽ không dễ dàng. Cô không giống như học sinh khác trong trường, thành tích không tốt còn có trong nhà chống đỡ.

Thu Xích Tây trở về chỗ ngồi của mình, mở sách giáo khoa hôm qua đang đọc ra “Chủ nhiệm kêu cậu đi lên phòng giáo viên”

Thư Ca đang nói nói cười cười với bạn bàn trước, quay đầu về Thu Xích Tây “Cậu nói chuyện với tôi hả?”

Thu Xích Tây lật sách, không để ý đến cô. Thư Ca nhìn chằm chằm Thu Xích Tây một lúc, cuối cùng đứng dậy đi đến phòng giáo viên, trong lòng lại ghét Thu Xích Tây thêm chút nữa. Nói thêm một câu thì sao chứ?!

Mấy ngày này Thu Xích Tây ở trong trạng thái máy móc, thích ứng cuộc sống sau khi sống lại, lại không biết ý nghĩa cuộc sống nặng nề của mình. Như vậy sống sót không có gì sai, đời trước Thu Xích Tây thi đậu trường đại học tốt nhất, có tiền để duy trì lọc máu cho mẹ, cuối cùng mẹ cô không chịu nổi mà đi. Cô tiếp tục chăm chỉ làm việc, cho đến khi lên được đến tầng cao, mua nhà mua xe, thực hiện mơ ước của hầu hết mọi người, không cần lo lắng vì tiền bạc cho đến hết đời.

Sau đó thì sao?

Sau đó cô đã chết, quay về lại trường trung học.

Theo suy nghĩ của người bình thường, lúc này ít nhất cũng chửi thề một câu. Mẹ kiếp, vất vả phấn đấu cả đời lại quay về con số không lần nữa. Còn Thu Xích Tây chỉ thấy nhàm chán, cả đời cô sống như bị che phủ bởi một màu xám, thêm một lớp màu xám nữa cũng không phải là vấn đề lớn.

“Cậu đi đâu vậy?” Ninh Cảnh Trần mới vừa bước lên cầu thang Khoa tự nhiên đã thấy Thư Ca bước xuống.

“Chủ nhiệm tìm tớ nói chuyện” Thư Ca bày ra vẻ mặt ghét bỏ “Quỷ cùng bàn của tớ nửa ngày không nói một tiếng”. Thường ngày Thư Ca không phân biệt đối xử với người bình thường, thậm chí lúc đầu biết mình ngồi cùng bàn với người đứng đầu trường cô còn rất vui vẻ. Ai biết người đứng đầu đó nhìn cô không vừa mắt, hơn nữa cả người có vẻ u ám, Thư Ca dần dần không thích Thu Xích Tây.

Ánh mắt Ninh Cảnh Trần trong phút chốc lạnh lẽo, nhưng anh khôi phục lại vẻ ôn hòa nhanh chóng, khóe môi hơi cong, nói “Tiểu Ca, nói xấu người khác không tốt đâu”

Thư Ca đột nhiên rét run, cô xoa xoa tay, quay đầu nhìn theo lưng Ninh Cảnh Trần, thì thầm “Tớ cũng chưa nói gì mà?”

Ninh Cảnh Trần dừng lại trước cửa lớp Ban A, liếc mắt một cái nhìn thấy người ngồi phía sau đó. Anh giơ tay che ngực nơi trái tim đang đập rất nhanh, đôi môi nhếch lên, nụ cười ngọt ngào. “Thủy Thủy, Tiểu Ca đâu rồi?” Ninh Cảnh Trần bước vào lớp, đi đến trước chỗ ngồi Thư Ca, hỏi cô bạn bàn trước.

“À mới lên phòng giáo viên rồi, cậu không gặp cậu ấy à?” Trương Thủy Thủy quay đầu lại “Cậu tìm cậu ấy có việc gì, tí nữa tớ nói lại cho”

Ninh Cảnh Trần lắc đầu, vẻ mặt có vẻ ngượng ngùng “Tôi quên mang bài kiểm tra trước, tiết sau là tiết toán, giáo viên muốn giảng bài”

“Cậu không mượn của Thư Ca được đâu, ngăn bàn của cậu ấy là ổ chó”. Ai có thể chịu được cảnh nhìn hotboy xấu hổ, Trương Thủy Thủy định tìm bài của mình đưa cho Ninh Cảnh Trần.

“Bạn học Thu, cậu có thể cho mình mượn bài của cậu không?” Ninh Cảnh Trần mím môi nhìn về Thu Xích Tây.

“….”Trương Thủy Thủy đang lục lọi trong ngăn bàn dừng lại

Thu Xích Tây mặt không biểu tình nhìn Ninh Cảnh Trần, đem một đống bài kiểm tra được xếp gọn gàng cho Ninh Cảnh Trần “Tự tìm đi”

Ninh Cảnh Trần cẩn thận mở bài kiểm tra, chậm rãi lật, không giống như tìm bài kiểm tra mà như đang xem nội dung. Thu Xích Tây nhìn sách giáo khoa, cau mày, lật sách.

“Tìm được rồi” Ninh Cảnh Trần lấy ra một bài kiểm tra, trả chồng giấy lại cho Thu Xích Tây “Bạn học Thu giỏi quá, hầu hết đều được điểm tối đa. Nếu điểm toán của mình được một nửa của bạn thì tốt rồi”

Thu Xích Tây vẫn đang đọc sách, nhưng cô không nhịn được nói “75 điểm chưa đạt tiêu chuẩn”

“…..” Trương Thủy Thủy ở bàn trước hét lên trong lòng, não của Thu Xích Tây là gì, có biết cái gì gọi là khích lệ không? Có kiểu nói chuyện với nam thần vậy sao?! Nếu Ninh Cảnh Trần nói chuyện nhỏ nhẹ với cô như vậy, cô sẽ bay lên trời luôn.

“Bài kiểm tra lát nữa tan học mình đưa cho cậu được không?” Ninh Cảnh Trần tựa như không nghe thấy lời Thu Xích Tây, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Để trên bàn là được rồi” Thu Xích Tây trước sau không ngẩng đầu nhìn Ninh Cảnh Trần, ánh mắt chỉ dừng trên sách giáo khoa.

Lớp Nghệ thuật A.

Ninh Cảnh Trần ngồi bên ghế cạnh cửa sổ, không có người ngồi cùng bàn, giáo viên toán trên bục giảng đang nói say sưa về các bước giải của bài kiểm tra. Anh nhẹ nhàng mở bài kiểm tra, muốn cảm nhận lực và cảm xúc của người cầm bút khi đó. Đúng là nét chữ nết người, Ninh Cảnh Trần nhìn những chữ được viết bởi đầu bút sắc bén, ý cười dịu dàng trong mắt như tràn ra, chữ y như người kia, cực kỳ sắc bén.

Chuông tan học vừa vang lên, Ninh Cảnh Trần đã chạy về lớp tự nhiên ban A. Có điều phòng học của ban nghệ thuật và ban tự nhiên xa nhau, khi anh đến được cửa ban A thì Thu Xích Tây đã rời đi.

“Cảnh Trần, đi thôi” Thư Ca cũng ra đến cửa.

“Cậu đợi tôi ở tầng dưới một lát, tôi trả bài kiểm tra trước đã” Ninh Cảnh Trần giơ tờ giấy trên tay lên.

“Được” Thư Ca đang mắt đi mày lại với học sinh lớp bên, trả lời cho có lệ.

Ninh Cảnh Trần đi đến chỗ ngồi của Thu Xích Tây, không trực tiếp để bài lên bài mà ngồi vào chỗ của cô. Không biết nghĩ tới cái gì mà má Ninh Cảnh Trần hơi nóng lên. Một lát sau, anh cầm lấy bút của Thu Xích Tây để trên bàn, lấy giấy viết một câu, đem giấy với bài kiểm tra bỏ vào ngăn kéo. Đứng dậy nhưng Ninh Cảnh Trần không đi ngay. Anh lấy trong túi ra một vật, cũng bỏ vào ngăn kéo.

Đến lúc xuống tầng dưới, trên hành lang, Thư Ca bộ dạng như chim khổng tước xòe đuôi. Ninh Cảnh Trần chau mày “Bạn cậu đâu rồi?”

“Thủy Thủy hả, đi trước rồi” Thư Ca quay đầu lại, “Vừa rồi cô ấy nói cậu tới tìm tớ, còn nói không gặp được tớ”

Ninh Cảnh Trần giương mắt nhìn thoáng qua Thư Ca “Thế nào?”

“Cắt” Thư Ca nhún vai “Xung quanh không có ai thì lạnh nhạt với tớ như vậy, mệt tớ vừa rồi còn thay cậu yểm trợ”

Hai người từ từ đi khỏi trường, Thư Ca vẫn không ngừng “Tớ còn nói sao phân ban rồi cậu ân cần với tớ như vậy, hóa ra cảm tình là vì người khác”

Ninh Cảnh Trần phớt lờ những lời phàn nàn của cô “Cuối tuần mời cậu đi ăn”

“Vậy còn được, nhưng mà cuối tuần tớ có hẹn rồi” Thư Ca cà lơ phất phơ, ra vẻ quyến rũ “Học sinh mới chuyển trường đặc biệt thích hợp với việc ăn uống của tớ”

—–

Buổi chiều, Thu Xích Tây không đi học, xin nghỉ nửa buổi. Mẹ cô phát sốt, Thu Xích Tây dán miếng hạ sốt cho bà, chờ tới 2h vẫn không thấy tốt hơn, màu dịch lọc cũng không đúng. Bệnh lâu thành bác sĩ, Thu Xích Tây chăm sóc mẹ nhiều năm như vậy, tình huống nào cũng biết nên không quá hoảng hốt. sau khi dọn dẹp, đỡ mẹ dậy xuống lầu kêu xe đi bệnh viện. Có khoản tiền có thể tiết kiệm, nhưng tiền cho mẹ thì không thể tiết kiệm được.

“Có nhiễm trùng nhẹ, không có gì quan trọng” bác sĩ sau khi kiểm tra nói an ủi cô.

Những bác sĩ này đều biết Thu Xích Tây, nhìn cô lớn lên. Đứa nhỏ này trưởng thành hơn so với người khác, cha cô không chịu nổi gánh nặng này đã bỏ chạy, bỏ lại hai mẹ con cô.

Lúc ấy Chương Minh Hủy chạy lên sân thượng bệnh viện để tự sát, được người tới cứu, đứa nhỏ này không khóc không gây ầm ĩ, tìm bác sĩ hỏi rành mạch về bệnh, chăm sóc sau này thế nào, bình thường yêu cầu thế nào, tất cả đều hỏi rất kỹ càng. Đến bay giờ hai mẹ con vẫn còn sống, chỉ là tinh thần Chương Minh Hủy lúc xấu lúc tốt.

Mới vừa kiểm tra, Chương Minh Hủy đã đòi về. Thu Xích Tây lấy thuốc, đóng tiền xong, đưa mẹ trở về. Trước cửa bệnh viện luôn có ít người bán hàng rong, bây giờ trời tối mọi người cũng không còn ai, Thu Xích Tây để Chương Minh Hủy đứng chờ ở cửa, đi vào siêu thị nhỏ.

“Làm phiền cắt nhỏ giúp” Thu Xích Tây đưa khoai tây cho nhân viên siêu thị.

Nhân viên nheo mắt, không rõ ý định cô, nhìn củ khoai tây trước mặt “Cắt một củ này?”

“Một củ thôi” Thu Xích Tây lặp lại “Cắt thành lát giúp”

Người nhân viên bực bội nhận củ khoai tây, cắt thành 3 miếng. Thu Xích Tây không quan tâm đến cảm xúc của nhân viên đó, nhặt khoai tây cho vào túi, xách về chỗ mẹ cô. Chương Minh Hủy đứng trước bệnh viện, có chiếc xe phía sau bấm còi nhưng bà không nhúc nhích. Thu Xích Tây chạy tới kéo mẹ sang một bên, cả buổi chiều không uống nước nên giọng cô khàn khàn “Có xe phia sau”

Chương Minh Hủy lẩm bẩm “Thà chết còn hơn”

Mỗi lần ra khỏi bệnh viện, Chương Minh Hủy đều lặp lại câu này, Thu Xích Tây cũng đã quen với nó. Suy thận không làm người ta chết ngay lập tức, nhưng làm người ta tiêu dần ý chí sức lực, huống hồ Chương Minh Hủy bị chồng bỏ rơi đã bị đả kích rất lớn, tinh thần không còn bình thường. Thu Xích Tây cầm tay mẹ, lấy khoai tây cắt lát đắp lên mu bàn tay, có thể giảm sưng, trước kia có bác gái chung phòng bệnh chỉ dạy.

“Chúng ta về nhà thôi.” Thu Xích Tây nói với giọng khàn khàn.
Bình Luận (0)
Comment