Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 14

Sau khi trở lại thành phố B, việc đầu tiên Khâu Y Dã làm là gặp Tạ Nghiêu.

Tạ Nghiêu đã tăng khoảng năm sáu cân sau kỳ nghỉ Tết, chính thức bước vào ‘thế giới của người béo’. Tạ Nghiêu kéo phần thịt trên cánh tay của mình: “Cậu nhìn xem, đây đều là cái giá phải trả cho sự nghiệp cả đấy.”

Khâu Y Dã chỉ cho Tạ Nghiêu một con đường sáng: “Mỗi ngày cậu đến phòng tập gym của công ty, một tiếng là đủ, đảm bảo cậu có thể tạm biệt được cục mỡ này.”

Tạ Nghiêu trưng vẻ mặt đau khổ, nói: “Đi xã giao đã rất mệt rồi.”

“Tin tôi đi, cậu đi nâng tạ nửa giờ thì sẽ không mệt nữa.”

Thật ra Tạ Nghiêu biết lời Khâu Y Dã nói không sai, dù sao thì hồi cậu ta còn ở Mỹ, vì để tán gái nên cũng thường xuyên đến phòng tập gym, còn bây giờ chỉ là do lười mà thôi.

“Đừng có để ý đến cục mỡ của tôi nữa, chúng ta đổi đề tài khác. Ai ya, vẫn là nên nhắc đến cục mỡ của tôi đi…Tôi nói cho cậu biết, nó thực sự có công lao đấy. Phong Hỏa và Mạch Khải Uy sẽ cùng nhau góp vốn đầu tư để quay một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng trong năm nay, kịch bản đầu tiên là do Trần Thuấn Thanh cung cấp. Chắc cậu biết Trần Thuấn Thanh đúng không? Đó là nhà văn từng đoạt giải Tinh Vân cho cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng dài tập hay nhất vào năm ngoái. Dã tâm của bọn họ thật không nhỏ chút nào, bọn họ đã chuẩn bị hai năm rồi, thậm chí các nhà phân phối ở Bắc Mỹ và châu Âu cũng đã thương lượng xong, vào giữa năm nay sẽ bấm máy. Tôi đã tiếp xúc với chủ tịch Lý của Mạch Khải Uy được nửa năm rồi, bây giờ bọn họ có ý định muốn cậu đóng vai nam phụ trong bộ phim đó.”

Nghe thấy cái tên Phong Hỏa và Mạch Khải Uy, Khâu Y Dã không thể không nghi ngờ, 80% công lao quả thật vẫn không phải là nhờ đống mỡ của Tạ thiếu gia. Khâu Y Dã mở miệng, sau đó vuốt ve cánh tay mềm mại tròn trịa của Tạ Nghiêu một cách đầy thâm tình: “Lao khổ công cao, lao khổ công cao, càng vất vả công lao càng lớn! Chúng ta đến hội sở Cẩm Huyên đi, phải chăm sóc cho nó thật tốt mới được.”

Tạ Nghiêu cười, đẩy Khâu Y Dã một cái: “Biến sang một bên, để cho Tiểu Sênh biết được thì tôi chỉ có nước quỳ bàn phím.”

“Chậc, lần này là nghiêm túc đấy hả?”

“Tôi có lần nào mà không nghiêm túc đâu!”

Khâu Y Dã nheo mắt lắc đầu, học theo giống y như đúc giọng điệu của Cừu Y Vân: “Không thành thật.”

Khâu Y Dã vẫn quyết định chủ động gọi điện cho Hạ Khôn. Nếu như không phải do Hạ Khôn nhúng tay vào vậy thì gọi một cuộc vẫn được, dù sao Hạ Khôn cũng có cổ phần khống chế trong công ty, còn nếu Hạ Khôn tự tay ký tên thì cậu càng nên chủ động bày tỏ thành ý, cũng nên ám chỉ rằng lịch trình của mình trong năm nay hầu như đã sắp xếp gần xong rồi, không cần tìm việc cho cậu làm nữa.

Cuộc gọi đi không có người nghe máy nên tự động chuyển sang hộp thư thoại, Khâu Y Dã không nghe hết giọng nữ của hệ thống thì đã cúp máy, những chuyện như thế này mà để lại lời nhắn ghi âm thì chắc chắn không thể nói rõ ràng được. Một giờ sau, Hạ Khôn gọi lại.

“Hạ tiên sinh, tôi đã quay lại thành phố B rồi.”

“Ừm.”

Khâu Y Dã đã biết phong cách nói chuyện khiến người khác nghẹn họng của Hạ Khôn, tự biết thân biết phận nói tiếp: “Tôi nghe nói Phong Hỏa và Mạch Khải Uy muốn quay một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng quy mô lớn.”

“Đúng.”

Khâu Y Dã vốn dĩ cảm thấy hỏi “Bọn họ muốn tìm tôi diễn nam phụ có phải có liên quan đến anh không?” thì sẽ vô cùng xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng khi nghe Hạ Khôn thốt ra câu như vậy thì cậu lại cảm thấy điều đó không còn quan trọng nữa. Dù sao ít nhất ở chỗ hắn, cậu không cần phải quanh co lòng vòng, vì Hạ Khôn là một người rất thẳng thắn.

“Tạ Nghiêu nói rằng bọn họ có ý muốn tôi đến thử vai nam phụ.”

“Đúng vậy, là tôi đề cử.”

Câu trả lời của Hạ Khôn còn thẳng thắn hơn Khâu Y Dã nghĩ, hay có thể nói là bá đạo.

“Vậy sao? Thế thì thực sự cảm ơn ngài, tôi chưa bao giờ tham gia vào một tác phẩm nào lớn như vậy, lại còn là vai diễn quan trọng nữa chứ.”

“Vẫn còn chưa quyết định, phải xem trình độ của cậu thế nào nữa.”

Khóe miệng Khâu Y Dã co giật, trong vốn hiểu biết khá hạn hẹp của mình, đây dường như hoàn toàn không giống một cuộc gọi điện với kim chủ: “Cơ hội hiếm có, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Chờ Khâu Y Dã ở bên kia điện thoại chính là một mệnh lệnh mang theo ý cảnh cáo của Hạ Khôn: “Đừng khiến tôi thất vọng.”

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nói với Khâu Y Dã những lời như thế.

Cừu Đức Triệu chỉ hỏi ba chị em bọn họ sống như thế nào, cùng lắm là nói thêm một câu ‘Các con đều rất giỏi, hãy làm những điều xứng đáng với bản thân’, đây cũng được coi là câu an ủi tinh thần cao nhất rồi. Cừu Y Vân là người quan tâm nhiều đến cuộc sống hơn hẳn, đối với việc học và sự nghiệp của hai em trai thì vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Khâu Y Dã từ nhỏ đến lớn luôn có thành tích học tập xuất sắc, ngoại hình ưa nhìn, tính cách ngoan ngoãn, luôn được các thầy cô giáo yêu thương, coi như cục cưng. Sau khi đi làm thì chỉ gia nhập đoàn phim vô tội vạ(*), không có nhân vật nào là Khâu Y Dã không diễn được, cậu lại còn vô cùng khiêm tốn, rất ít khi bị gây khó dễ.

(*) Gốc là 粗制滥造, nghĩa là cẩu thả/ mất kiểm soát/ lạm dụng/ quá mức; ở đây chỉ việc KYD tham gia diễn phim theo kiểu số lượng nhiều hơn chất lượng.

Hạ Khôn là người đầu tiên đưa ra yêu cầu khắt khe như vậy cho Khâu Y Dã, đẩy cậu ra khỏi vùng an toàn từ trước tới nay của mình.

Vào giây phút ấy, Khâu Y Dã ngoài kinh ngạc ra thì còn có chút tức giận.

Từ trước đến nay Khâu Y Dã vô cùng tự chủ, mặc dù biểu hiện bên ngoài rất buông thả nhưng thực tế cậu lại rất kiểm soát công việc của bản thân. Dùng giọng điệu cảnh cáo hoặc mệnh lệnh cưỡng chế nói chuyện với Khâu Y Dã, đối với cậu mà nói là đạp vào bãi mìn chỉ có bản thân mình biết.

Đừng nói đối phương là kim chủ, cho dù là bất cứ người nào thì Khâu Y Dã cũng không làm chuyện giận dỗi trả treo lại. Cậu im lặng ba giây, kìm nén hỏa khí đột ngột bốc lên, ngắn gọn nói: “Vâng.”

Hạ Khôn không tiếp tục chủ đề này nữa, cuối cùng cũng biến về hình tượng nên có của kim chủ: “Tối nay có bận không?”

“Tạm thời không có sắp xếp gì.”

“Bốn rưỡi chiều nay sẽ có xe đến đón cậu.”

Hạ Khôn đặt điện thoại xuống, bất giác mỉm cười.

Vật báu này thoạt nhìn tính tình mềm mỏng không có nhược điểm, nhưng không ngờ rằng vảy ngược thật sự dễ tìm. Hạ Khôn đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi như vậy rồi, thuận theo hoàn cảnh mà trưởng thành, nhưng chịu không nổi nhất chính là lời nói lạnh lùng, giọng điệu áp bức đe dọa của kẻ khác. Trong tiêu chuẩn của Hạ Khôn, kiểu quản lý cảm xúc của Khâu Y Dã mới là đạt tiêu chuẩn, mặc dù cậu đã rất nhanh chóng kiềm chế cơn tức giận nhưng Hạ Khôn vẫn nghe ra sự không vui của Khâu Y Dã.

Nếu đổi lại là người khác, Hạ Khôn sẽ không dò hỏi buổi tối có rảnh hay không mà nhất định sẽ sắp xếp luôn hoạt động buổi tối. Nhưng đối với Khâu Y Dã, Hạ Khôn đã vô thức nhượng bộ không hề ít.

Lúc đó Khâu Y Dã không hề cảm thấy sự nhượng bộ nhỏ bé này của Hạ Khôn mà chỉ cảm thấy tâm tình không vui sau khi kết thúc cuộc gọi. Cậu rất hiếm khi thể hiện rõ ràng ra ngoài rằng bản thân đang không vui, cảm xúc tiêu cực đột ngột này khiến cậu bất giác nhíu mày, cảm thấy bản thân không nên rơi vào trạng thái tồi tệ như thế.

Sau khi pha một cốc bột protein vị socola, chỉ vài ngụm mà Khâu Y Dã đã uống hết nửa cốc, mang nửa còn lại đến phòng tập gym: hôm nay cậu vẫn còn một bài tập thở.

Hai mươi phút trên máy chạy bộ khiến Khâu Y Dã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, sau khi ngồi lên máy giãn cơ, cậu bắt đầu suy nghĩ nguồn cơn sự thay đổi đột ngột tâm trạng của mình.

Nếu như là người khác nói với Khâu Y Dã câu ‘Đừng kiến tôi thất vọng’ thì 80% cậu sẽ chỉ mỉm cười cho qua, còn nếu như là người có quan hệ thân thiết, có lẽ cậu sẽ nói thêm một câu ‘Tự ngài nhìn lại mình đi’. Lần này cậu phản ứng lớn như vậy cũng có lẽ vì thân phận của Hạ Khôn là kim chủ của cậu chăng. Mặc dù cậu vốn không có ý như thế, nhưng sự thật là cậu đã ngủ cùng Hạ Khôn để đổi lấy cơ hội lần này. Tổng kết lại, chẳng qua là lòng tự trọng của cậu bị đả kích mà thôi.

Nghĩ như vậy, Khâu Y Dã lại thấy được một đạo lý từ Hạ Khôn: Bỏ ra một khoản tiền khổng lồ như thế tất nhiên là quan tâm đến những gì mình có thể nhận lại rồi. Hơn nữa những người mà Hạ Khôn từng bao dưỡng đều có những ‘chiến tích’ huy hoàng, đương nhiên hắn cũng vô cùng kỳ vọng đối với cậu.

Mặc dù kiểu kỳ vọng của Hạ Khôn đối với Khâu Y Dã không giống với kiểu kỳ vọng của Khâu Y Dã đối với bản thân, nhưng tạm thời không cần phải bác bỏ nó trong lúc này — Trước mắt thì Hạ Khôn đang là người duy nhất bao dưỡng cậu.

Sau khi tập luyện xong, Khâu Y Dã đi tắm nước nóng, tiếp đó mở phần mềm mua sắm trên điện thoại và đặt mua tất cả tiểu thuyết của Trần Thuấn Thanh.

Đương nhiên là Khâu Y Dã biết Trần Thuấn Thanh, hồi cấp hai cậu là fan trung thành của ông.

Lúc đó Khâu Y Dã liên tục vỗ tay tán thưởng sức tưởng tượng của Trần Thuấn Thanh, thậm chí cậu còn từng có suy nghĩ muốn học vật lý học, vật liệu sinh học hoặc là tin học, cậu còn xác định rằng sau khi đỗ vào Học viện Điện ảnh Bắc kinh, nếu như có thời gian rảnh thì sẽ đi nghe ké giờ học của trường cao đẳng Khoa học và Công nghệ. Không ngờ rằng trường đại học lại hoàn toàn không nhàn nhã như những gì Khâu Y Dã tưởng tượng, cậu không còn ‘theo đuổi’ những cuốn tiểu thuyết mới của Trần Thuấn Thanh nữa, đủ loại suy nghĩ trước đó đã trở thành những điều viển vông rồi dần bị lãng quên.

Khâu Y Dã gần như đã đọc thuộc kịch bản của bộ phim tiếp theo, nhưng còn hơn một tiếng nữa mới đến bốn rưỡi. Cậu mua một cuốn tiểu thuyết bản điện tử của Trần Thuấn Thanh, ngồi đọc nó trên sách điện tử.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Khâu Y Dã cảm nhận được điện thoại rung, tim cậu cũng rung lên một cái: cậu đọc tiểu thuyết quá say sưa nên quên mất thời gian. Cầm điện thoại lên nhìn thì là cuộc gọi đến của Nhậm Quyên.

Nhậm Quyên là trợ lý sinh hoạt của Hạ Khôn, mức độ tin cậy thật khiến người ta cảm động, cô nói với Khâu Y Dã rằng bảy phút nữa xe sẽ đến dưới nhà, là một chiếc Lexus LS màu xám đen, hơn nữa còn nhắc nhở Khâu Y Dã rằng chạng vạng tối nhiệt độ sẽ giảm trên diện rộng, thời gian trên đường dự kiến khoảng một tiếng rưỡi.

Trong túi của Khâu Y Dã chỉ cất điện thoại, ví tiền, chìa khoá, sách điện tử, còn trên người thì mặc rất nhiều đồ. Sau khi ngồi lên xe, cậu cởi bỏ từng lớp áo, thầm nghĩ ‘Sao nói là giảm nhiệt độ trên diện rộng cơ mà?!’.

Tài xế vẫn là ông chú đưa đón Khâu Y Dã lần trước. Chú tài xế họ Phan, sở hữu khuôn mặt bình thường của người qua đường, nhưng kỹ thuật lái xe thì sâu không lường được. Chú Phan nhìn Khâu Y Dã vừa ngồi vào xe đã bắt đầu tháo găng tay, mũ, khẩu trang, khăn quàng cổ cứ như đang lột củ hành tây thì mỉm cười giảm hộp số.

Sau khi Khâu Y Dã sửa soạn lại bản thân gọn gàng rồi thì mới bắt đầu quan sát bên trong xe. Chiếc Lexus này cũng giống như chiếc Acura từng đến đón cậu, có thể nói chiếc xe hoàn toàn không xứng với thân phận của Hạ Khôn, thảo nào chẳng có mấy ai biết được Hạ Khôn đang bao dưỡng minh tinh.

Xe của Hạ Khôn là một ví dụ đơn giản về sự ‘khác người’, bên ngoài thoạt nhìn chỉ giống như dòng xe trung cấp, trong giới tài phiệt thậm chí có thể nói là bủn xỉn, hoàn toàn không thể hiện được thân phận của Hạ Khôn. Nhưng chỉ khi nào ngồi trong xe mới có thể nhìn ra sự khác biệt: hầu như không có bất kỳ cấu hình nguyên bản nào được giữ nguyên, mọi chi tiết đều là công nghệ đen(*). 

(*) Công nghệ đen dùng để chỉ những công nghệ và cải tiến mạnh mẽ hơn hoặc tiên tiến hơn, phát triển sau sự phát triển của công nghệ cao, nó cũng bao gồm những cải tiến và nâng cấp lớn dựa trên những công nghệ hiện có và những thay đổi trong trải nghiệm sản phẩm.

Chưa kể đến Khâu Y Dã không quá am hiểu động cơ tăng áp chuyển động, đó chỉ là những gì cậu quan sát và nhận biết được, bảng điều khiển trước mặt chú Phan khác với tất cả những chiếc xe mà Khâu Y Dã từng thấy, ngoài màn hình cảm ứng lớn còn có rất nhiều nút bấm mà cậu không biết cách sử dụng, hơn nữa bảng điều khiển không thể nhìn thấy rõ từ bên ngoài qua cửa sổ xe. Ghế ngồi trên xe còn thoải mái hơn nhiều so với sofa ở nhà Khâu Y Dã, nó sẽ tự động điều chỉnh độ cong theo kích thước cơ thể, tự chọn độ mềm cứng, tự tăng giảm nhiệt độ. Thậm chí Khâu Y Dã còn tìm thấy trên bảng điều khiển chế độ massage của ghế và danh sách tinh dầu thơm.

Khâu Y Dã nghi ngờ, làm thế nào mà loại xe này có thể thông qua được vòng kiểm định xe vậy. Đương nhiên, người có tiền tự khắc có biện pháp của người có tiền.

Cậu điều chỉnh một tư thế thoải mái, cầm sách điện tử lên, trong đầu chỉ còn lại ấn tượng là bọn họ đang lái xe về hướng Bắc.
Bình Luận (0)
Comment