Khâu Y Dã không thông báo ngay cho Hạ Khôn. Kịch bản cần quay bổ sung vẫn chưa được hoàn thiện, hơn nữa cậu không phải là nam chính, nói không chừng ngày đó cảnh quay của cậu ít thì sao? Không ngờ rằng chính Hạ Khôn lại tìm đến cậu trước.
Ngày hôm sau Khâu Y Dã nhận được điện thoại của Hạ Khôn khi vừa mới trở về khách sạn, hắn gửi cho cậu số phòng rồi bảo cậu lên tầng hai mươi hai. Trong lòng cậu tràn đầy nghi hoặc, Hạ Khôn trong điện thoại nghe có vẻ dồn nén, cảm giác không ổn định này khiến người ta bất an.
Đã là mười một rưỡi đêm, trên hành lang không có người. Khâu Y Dã vừa mới gõ cửa phòng thì cảnh cửa đã được mở ra từ bên trong. Hạ Khôn mặc tây trang đi giày da đứng cạnh cửa, trông có vẻ rất bình thường.
Khâu Y Dã bước vào rồi hỏi Hạ Khôn vì sao hắn lại ở đây, lời còn chưa nói hết thì đã bị Hạ Khôn đẩy lên cánh cửa, đè lên rồi vội vàng hôn liếm.
Khâu Y Dã bị Hạ Khôn hôn đến có chút ngơ ngác, bước ngoặt hướng đi của tình tiết này quá không tự nhiên rồi. Chỉ là cậu ‘ăn thịt’ còn chưa quá hai tháng, vừa đúng lúc thực tủy biết vị, dục vọng rất dễ dàng bị khơi mào. Cậu không cam chịu thua kém mà hôn lại rồi ngửi thấy mùi rượu phả ra trong hơi thở của Hạ Khôn.
Uống nhiều rồi sao?
Mặc dù Khâu Y Dã có chút trầm mê nhưng vẫn tính là tỉnh táo, nụ hôn của Hạ Khôn có xu hướng ngày càng bá đạo, cậu nhanh chóng đẩy hắn một cái, hơi thoát ra rồi nói ở bên tai Hạ Khôn: “Ngày mai tôi có cảnh quay, những nơi lộ ra không thể có dấu vết.”
Hạ Khôn nhìn Khâu Y Dã, trong mắt có gì đó mãnh liệt đảo qua, ngay sau đó hắn bắt đầu cởi quần áo của cậu, vén áo len của cậu lên rồi vứt sang bên, xé áo giữ nhiệt của cậu rồi liếm cắn ngực cậu, đồng thời kéo dây quần thể thao của cậu rồi đưa tay vào trong xoa nắn mông cậu.
Khâu Y Dã bị động tác thô lỗ, mạnh mẽ và đầy dục vọng của Hạ Khôn làm cho khí huyết dâng trào, hô hấp không ổn định hỏi: “Làm ở chỗ này à?”
Hạ Khôn duỗi một tay ra khóa cửa, bế cậu lên rồi đi vào trong.
Khâu Y Dã không chênh lệch chiều cao quá nhiều so với Hạ Khôn, có thể là cậu ít cơ bắp hơn, nhưng còn lâu mới đến mức nằm gọn trong vòng tay của hắn. Lúc sốt ruột cậu đã gọi tên của Hạ Khôn: “Hạ Khôn, tôi tự…”
Chưa kịp thốt ra từ ‘đi’ cuối cùng, cậu bất ngờ bị Hạ Khôn đẩy vào trong chiếc ghế sofa bên cạnh. Hạ Khôn nắm lấy cổ cậu rồi hôn lên môi cậu, khuấy động trong miệng cậu, nôn nóng giống như không tìm thấy điểm đột phá.
Khâu Y Dã cảm nhận được trong lòng Hạ Khôn có một ngọn núi lửa, nhưng lại cố gắng kiểm soát dung nham đang phun trào. Cậu cũng đã động tình, một tay vén áo của Hạ Khôn, tay kia thì vươn ra cởi thắt lưng, sờ nắn hạ thể đã cứng đến chảy nước của Hạ Khôn, dính ướt cả quần lót.
Hạ Khôn buông môi cậu ra, giọng có hơi khàn nói ra câu đầu tiên của đêm nay: “Sau này cứ gọi tên tôi đi.”
Khâu Y Dã thở hổn hển, hạ thấp giọng rồi ghé sát tai Hạ Khôn: “Hạ Khôn, đừng dừng lại.”
Sau này Khâu Y Dã nghĩ lại, họa từ miệng mà ra và tự làm bậy không thể sống đều là nói cậu.
Đêm đó Hạ Khôn quả thực không hề dừng lại.
Đầu tiên là ở trên sofa đơn có tay vịn chịch cậu đến bắn, sau đó đặt cậu nằm ngửa trên bàn rồi tiếp tục làm, lúc đến phòng tắm tắm rửa thì lại từ đằng sau thuận theo khe mông mà đâm vào, cuối cùng lúc quay về giường vẫn như cũ không buông tha cho cậu.
Lúc bắt đầu Khâu Y Dã vẫn còn đáp lại rất cứng rắn, sau đó nói ‘được rồi không muốn nữa’, nhưng Hạ Khôn cứ làm như không nghe thấy vậy.
Trước khi ngất đi, cậu chỉ cho rằng lời nói trên giường của Hạ Khôn thì không thể tin, bất kể là lúc có làm chuyện này hay không. Mấy hôm trước còn bảo nếu cậu không thoải mái thì nói ra, lúc đó cậu còn hơi cảm động. Kết quả là nói ra cũng vô ích.
Mười rưỡi sáng, Khâu Y Dã thức dậy trong phòng của mình. Cảnh quay của cậu vào lúc một giờ chiều, may mà vẫn còn dư dả thời gian.
Lúc Khâu Y Dã xuống giường liền cau mày, cậu lết tấm thân đến phòng tắm. Vừa muốn mắng Hạ Khôn vừa muốn khen hắn lợi hại. Trang phục diễn mà cậu mặc ở những nơi lộ ra không có bất kỳ dấu vết gì, còn những nơi bị quần áo che lấp lại là cảnh xuân sắc tình.
Cậu giận đến mức không thèm để ý đến Hạ Khôn nữa.
Mà Hạ Khôn cũng rất cừ, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cho đến lúc đóng máy《Cứu Rỗi Trạch Nam》cũng không liên lạc với cậu nữa.
Cũng giống như tình tiết trong truyện tranh máu lửa, tình cảnh khó khăn lần này khiến sự gắn kết của đoàn phim bùng nổ. Phần kịch bản cần quay lại không hoàn toàn gây áp lực cho mỗi Bạch Hiểu Sóng, hầu hết là đến từ khối óc của tập thể, thậm chí có chỗ là vừa quay vừa sửa. Quá trình quay bổ sung cũng diễn ra suôn sẻ đến không ngờ, về cơ bản đã có năm đến sáu cảnh quay qua, chỉ có một hai chỗ vấp nên thời gian lâu hơn một chút.
Ngày đóng máy mọi người đều rất kích động, sau khi máy quay và các vật dụng có giá trị gần như được thu dọn đâu vào đấy, Hồng Đạt nhờ người bê hơn hai mươi thùng bia, mỗi người một chai. Khắp nơi đều thấy người của đoàn phim tay cầm chai bia tìm người cụng ly, vừa uống vừa lau nước mắt, không nỡ tạm biệt nhau.
Lúc Tưởng Thanh Duy lại lần nữa tìm thấy Khâu Y Dã thì Khâu Y Dã đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ nhìn vào tấm gương sát đất và tấm thảm yoga trong phim trường. Đèn pha đã tắt hết, chỉ chừa lại một vài bóng đèn nhỏ công suất thấp. Trong phim trường tối tăm trống trải hỗn loạn, gò má của Khâu Y Dã trông có hơi cô đơn.
Mấy ngày nay mỗi ngày đều bận rộn, ngắn ngủi nhưng vui vẻ. Khi mọi việc kết thúc rồi đột nhiên nhàn rỗi, Hạ Khôn lại chiếm lấy tâm trí cậu.
Thành thật mà nói, Khâu Y Dã không biết Hạ Khôn đang nghĩ gì, cũng không rõ rốt cuộc thì hắn là người như thế nào. Lúc đầu là nghiêm khắc, bình tĩnh, lạnh lùng, lý trí, cả người là sự khôn khéo của một thương nhân, sau này có chút mùi vị con người, trở nên dịu dàng, thỉnh thoảng lộ ra một mặt đáng yêu. Có một vài khoảnh khắc, Khâu Y Dã thậm chí còn cảm thấy Hạ Khôn thích cậu.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như không phải vậy. Có lẽ Hạ Khôn tương đối chiều chuộng những tình nhân nỗ lực mà gặp may, có lẽ lúc kim chủ bao dưỡng tình nhân đều là như vậy sao? Khi tâm trạng vui vẻ thì nói năng nhẹ nhàng, lời ngon tiếng ngọt, tâm trạng không vui thì gạt sang một bên, dù sao cũng chỉ là bỏ tiền mua sủng vật mà thôi.
Cho nên có phải cậu rất ngu ngốc không khi cứ rối rắm trong lòng vì Hạ Khôn lúc nóng lúc lạnh?
Nghĩ kỹ lại, lần cậu cảm thấy khó chịu nhất chính là ngày hôm sau tỉnh dậy sau cuộc mây mưa, một mình toàn thân đau nhức nằm trên giường, rất giống một công cụ sau khi được sử dụng xong.
Phải chăng cậu đã đặt sai kỳ vọng cho mối quan hệ này?
Công bằng mà nói, đúng là cậu tự lừa mình dối người khi nghĩ rằng mình chỉ tìm bạn giường, còn hành vi của Hạ Khôn mới là bình thường trong mối quan hệ của bọn họ: Giữa bọn họ không có bình đẳng. Hạ Khôn không có ham mê xấu, chưa bao giờ cố ý chà đạp lên lòng tự tôn của cậu, vận may của cậu đã xem như không tồi rồi.
Hạ Khôn không sai.
Khâu Y Dã đột nhiên thấy hối hận, lúc ấy không nên vội vàng như thế: Yên ổn tìm một người bạn giường phù hợp tốt biết bao cơ chứ, công tác bảo mật thì lưu ý hơn một chút, còn hơn là xuất hiện phiền não như bây giờ.
Tưởng Thanh Duy kéo một con lăn massage giãn cơ đến, ngồi xuống bên cạnh Khâu Y Dã: “Nhìn thấy anh ngồi đây từ đằng kia, cảm thấy phong cách cực kỳ văn nghệ.”
“Anh hợp với văn nghệ sao? Góc 45 độ(*) của tuổi trẻ đau thương hay là phong cách trẻ trung tươi mới như cây cỏ?”
(*) Mình đoán có lẽ là kiểu ngồi theo tư thế hơi cúi đầu khoảng 45 độ deep deep của giới trẻ.“Có hình tượng nhân vật mà anh không hợp sao?”
“Anh không biết nữa, anh chưa từng thử vai tráng sĩ cơ bắp mạnh mẽ, cũng chưa từng diễn qua vai tổng tài bá đạo.”
Tưởng Thanh Duy đỡ chai rượu rồi bắt đầu cười: “Anh Khâu, em cảm thấy anh có thể làm được á.”
“Hỏi cậu một câu văn nghệ, cậu với Vạn Kính Tiên bắt đầu như nào vậy?”
Tưởng Thanh Duy quay mặt lại nhìn Khâu Y Dã: “Đây được tính là câu hỏi văn nghệ sao?”
“Hai người đàn ông thảo luận vấn đề này còn chưa đủ văn nghệ sao?”
Tưởng Thanh Duy vui vẻ ôm vai Khâu Y Dã: “Đủ văn nghệ.”
“Bọn em đã quen biết từ nhỏ, hồi học cấp ba không cẩn thận ngủ với nhau, thế là bắt đầu thôi.”
“Hả? Anh vẫn luôn nghĩ Vạn Kính Tiên là mẫu người theo chủ nghĩa quan hệ sau kết hôn, ít nhất cũng phải xác định quan hệ trước chứ nhỉ?”
“Hầu hết thời điểm, những gì mọi người nghĩ thường không đúng sự thật.”
“Lời này nghe sâu sắc thật.”
Tưởng Thanh Duy cười nhạt nhẽo.
Khâu Y Dã nhìn đôi lông mày tuấn tú của Tưởng Thanh Duy, dường như nó không có vẻ ngọt ngào mà một người đang yêu nên có: “Vậy là sau này hai người ở bên nhau rồi?” Khâu Y Dã vừa hỏi, vừa cảm thấy không đơn giản như vậy. Nếu muốn ở bên Vạn Kính Tiên, với thành tích của Tưởng Thanh Duy, lựa chọn đầu tiên chắc chắn không phải là đi học loại trường như Sư phạm.
“Sự bắt đầu mà lúc trước em nói, không phải là sự bắt đầu của một mối quan hệ. Nói thế nào nhỉ, thực ra cũng không tính là bạn giường, phần lớn là nửa ép buộc thì đúng hơn.”
Tưởng Thanh Duy đẩy Khâu Y Dã một cái nhẹ hều: “Ánh mắt anh là sao vậy?”
“Điều này không giống em tí nào á, ý anh là, có lẽ từ nhỏ em đã là một đứa trẻ vừa thông minh vừa mạnh mẽ.”
“Cảm ơn lời khen của anh, như nhau cả thôi.” Tưởng Thanh Duy cười có chút gượng ép: “Có thông minh mạnh mẽ đến đâu thì đã sao? Vẫn là không thắng nổi chữ ‘thích’.”
“Anh Khâu, tối nay anh có gì đó không bình thường, anh có tâm sự.”
“Ai mà chả có tâm sự, kể cả người đàn ông mạnh mẽ vạm vỡ.”
“Aiz, có vẻ dù anh khai thác được không ít thông tin từ chỗ em, nhưng lại không định nói ra chuyện của bản thân, em đau lòng đó.”
“Ngoan, anh còn chưa biết chuyện của anh là cái quái gì nữa.”
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, trong đầu Khâu Y Dã đều là câu ‘không thắng nổi chữ
thích’ của Tưởng Thanh Duy, nó cứ vang lên trong đầu cậu như tiếng chuông cảnh báo, có đôi khi đánh đến đau cả não.
Cậu nghĩ, chỉ cần không có tình cảm thì hợp đồng giữa cậu và Hạ Khôn vẫn có thể kiên trì thêm được một thời gian nữa, dù sao thì Hạ Khôn cũng là một ứng cử viên an toàn, ở trên giường cậu cũng rất hưởng thụ. Cậu không cần tận lực sắm vai một tình nhân hoàn hảo, khi Hạ Khôn cảm thấy không hài lòng thì tự nhiên sẽ chấm dứt hợp đồng, cậu không cần phải nhọc lòng.
Sau khi nghĩ thông, Khâu Y Dã gọi điện thoại cho Hạ Khôn, nói với hắn rằng bộ phim《Cứu Rỗi Trạch Nam》đã đóng máy rồi.