Sau khi bọn họ đổ thêm một lần xăng ở một huyện nhỏ phía Đông của thành phố L, tiền tích góp được mấy ngày nay chỉ đủ cho bữa tối nay và sáng mai.
Khâu Y Dã ‘thâm tình’ chạm vào hai tờ tiền giấy mười tệ duy nhất còn lại và vài tờ tiền lẻ có mệnh giá nhỏ hơn: “Đời này chưa bao giờ nghèo như vậy…”
Tưởng Thanh Duy vui vẻ: “Thế này mà còn xem là nghèo? Em…” Cậu ta đột nhiên nhớ ra đây không phải là cuộc trò chuyện riêng tư, dừng một lát rồi nói nốt câu vừa rồi: “Lúc chúng ta vừa ra đời chính là một xu không dính túi đấy.”
Khâu Y Dã vẫn luôn cho rằng hoàn cảnh gia đình của Tưởng Thanh Duy không tệ, dẫu sao thì từ nhỏ cậu ta đã quen biết Vạn Kính Tiên, lại là bạn học, trong nhà nếu như không có chút ‘cơ cấu’ thì bất luận ra sao đều không thể làm gì được. Lúc trước nhìn không ra, nhưng mấy ngày nay sớm tối ở chung phúc họa cùng hưởng, có thể nhận ra rằng Tưởng Thanh Duy tuyệt đối không phải là một cậu ấm được nuông chiều từ bé.
Nhóm này của bọn họ trông thì có vẻ là Khâu Y Dã bỏ ra nhiều công sức hơn, nhưng trong thâm tâm Khâu Y Dã biết rằng, nếu đổi thành bất kỳ minh tinh nào cùng cậu hợp tác thì kế hoạch sẽ không được hoàn thành suôn sẻ như vậy. Khả năng thích ứng của Tưởng Thanh Duy với phố phường mạnh đến mức nhìn không thấy ranh giới: cho dù là dì bán rau ở chợ rau, chú sửa xe đạp, tên lưu manh vô tích sự, gã vô lại hay là đứa trẻ hư trốn học tán gái chơi game, cậu ta đều có thể tán gẫu cùng được, phụ nữ gia đình bình thường và con gái lại càng chỉ là chuyện nhỏ. Nghèo vẫn còn tốt hơn là ăn xin, ở nơi lạnh lẽo bẩn thỉu đều không một câu oán hận.
Đây không chỉ là vấn đề không có ‘giá treo minh tinh’ hay gánh nặng thần tượng, mà là dường như một khoảng thời gian rất lâu trước đây cậu ta vẫn luôn sống trong môi trường như vậy – Tưởng Thanh Duy quả thực giống như cá trở về biển, rong ruổi ở đầu phố cuối ngõ là bản năng của cậu ta, mà sự thong dong đi trong đại sảnh tráng lệ hoa mỹ là sau này mới quen được.
Trước đây Khâu Y Dã cho rằng cậu ta và mình rất giống nhau, nhưng bây giờ nhìn lại thì những chỗ không giống lại nhiều hơn một chút: Tưởng Thanh Duy là một người thực đã từng sự lăn lê bò trườn trong xã hội, đồng thời lớp bảo vệ trên người ngày càng dày hơn, nội tâm cũng cứng rắn hơn rất nhiều so với cậu.
Khâu Y Dã không sợ đau là vì không cảm thấy đau, mà Tưởng Thanh Duy không sợ đau là vì đã sớm trải qua nỗi đau còn đau hơn gấp nhiều lần so với bây giờ.
Trên người bọn họ còn đeo micro nên Khâu Y Dã không thể cùng cậu ta trò chuyện quá nhiều, dẫu sao thì Tưởng Thanh Duy vẫn còn phải mang hình tượng EQ IQ đều cao, đẹp trai anh tuấn trở lại giới giải trí. Vì vậy Khâu Y Dã chỉ có thể cười: “Haiz, sẹo còn chưa lành mà đã quên đau.”
Thành phố L là một thành phố tầm trung có lịch sử lâu đời, trường cấp hai Dục Lâm và trường cấp một Dục Lâm đều là những ngôi trường lâu đời và nổi tiếng của thành phố. Hầu hết học sinh đều là con cái nhà quyền quý trong thành phố. Công viên Tiếp Khách bên cạnh trường học với những cây cổ thụ cao chót vót, vào cuối xuân hoa vẫn chưa tàn và lá đang chuyển màu, phong cảnh cực đẹp.
Tưởng Thanh Duy đỗ xe ở bãi đậu xe cách công viên Tiếp Khách không xa theo chỉ dẫn trên xe. Hai người ở trong xe thay quần áo, Khâu Y Dã mặc một chiếc sơ mi kẻ sọc dày và quần jean, còn Tưởng Thanh Duy mặc một chiếc áo phông tay dài cổ tròn bằng cotton và quần jean. Quần áo do phó hội trưởng chuẩn bị giống như là được tùy tiện mua từ một chuỗi siêu thị, xem ra cô đã lĩnh hội rất tốt chỉ thị của Tưởng Thanh Duy.
Đồng hồ trong xe cho thấy đã là ba giờ chiều, còn một lúc nữa học sinh mới tan học. Khâu Y Dã lấy một bảng vẽ tranh và một túi dụng cụ từ ghế sau, cùng Tưởng Thanh Duy đi về phía công viên.
Công viên không có hàng rào, dọc các con đường lớn có những hàng rong bán đồ ăn vặt, đồ uống và những thứ linh tinh, thỉnh thoảng có một vài người hát rong chơi guitar hoặc accordion, còn có một thanh niên vẽ chân dung cho mọi người.
Khâu Y Dã tìm được một con đường không quá đông người ở gần trường học, ngồi trên bồn hoa ven đường, dựng bảng vẻ lên xem như là mở hàng. Mở túi đựng dụng cụ ra xem, phó hội trưởng vậy mà lại chuẩn bị bút chì than. Cậu nghiến răng, đối với những người vẽ rong trên đường phố mà nói thì bút chì than quả thực là lựa chọn đầu tiên, vẽ đủ nhanh nhưng cũng rất dễ lộ khuyết điểm: Không dễ chỉnh sửa. Điều này đúng là đang kiểm tra bản lĩnh của cậu mà.
Nhưng cậu cũng không có bản lĩnh gì. Trước khi mẹ qua đời thì cậu học ở cung thiếu nhi được hơn nửa năm, sau đó đều là tự mình vẽ nguệch ngoạc, luôn vẽ những bức biếm họa nhỏ cho cô giáo. Duy trì sở thích nho nhỏ này đến tận bây giờ quả là không dễ dàng, nhưng đặt trong mắt những sinh viên mỹ thuật nghiêm túc thì nó chẳng tính là cái thá gì.
Chỉ có thể nghĩ ra hai lý do để bán tranh kiếm tiền: một là vì hiệu quả của chương trình tạp kỹ, hai là dễ kiếm được tiền từ những fan giàu có.
Tất nhiên, không phải là những fan có tiền của cậu với Tưởng Thanh Duy rồi.
Cậu thử vẽ một vài nét để tìm cảm giác, sau đó cẩn thận vẽ một phiên bản chibi có hình dáng của Trịnh Nhạc. Ngẩng đầu nhìn trường học bị rừng cây bao phủ, suy nghĩ một chút, vẽ Trịnh Nhạc nho nhỏ trên trang giấy đang cau có mặt mày, một cánh tay nhỏ mập mạp cầm bút, tay còn lại cầm một cuốn sách thật dày ghi
‘Năm năm khoa cử ba năm thi thử’(*). Sau khi hoàn thành sửa chữa các chi tiết của bức vẽ, cậu để lại hai chữ
Y tròn vo ở phía dưới, sau đó cầm bình xịt rồi xịt một cách tiêu sái, lấy bức vẽ ra khỏi bảng vẽ, kẹp nó vào một cái bảng khác rồi đặt sang một bên.
(*) Tên một cuốn sách phổ biến cho học sinh thi đại học của Trung Quốc.Chỉ cần vẽ xong một bức tranh, lúc sau ý tưởng liền tuôn trào như suối: Trịnh Nhạc bản chibi tuyệt vọng ngồi trên đống sách cao, Phạm Gia Bác bản chibi mặc đồ ngủ đang ngáp, MBoyz bản chibi ôm thú bông cá heo, nhóm nhạc nam PURE bản chibi, các tiểu thịt tươi và tiểu hoa tươi bản chibi…
Tưởng Thanh Duy đi loanh quanh rồi trở lại, nói rằng đã nhìn thấy một bức vẽ chân dung giá bốn mươi tệ ở đằng kia. Cậu ta ngó qua: “Anh Khâu, được đấy!”
Khâu Y Dã nheo mắt trong bóng cây rực rỡ: “Có được không? Mong là có thể bán được.”
“Siêu đáng yêu luôn! Anh mà vẽ cho em một bức, em chắc chắn sẽ mua!”
Nhiệm vụ của Tưởng Thanh Duy là đi loanh quanh và không cho bất kỳ học sinh hay người qua đường nào lấy điện thoại ra chụp Khâu Y Dã. Tuy nhiên không có ai muốn chụp Khâu Y Dã cả, mọi người chỉ chụp phiên bản chibi các tiểu thịt tươi do Khâu Y Dã vẽ.
Tưởng Thanh Duy nhận ra rằng, khi vị khách đầu tiên đến, khí chất trên người Khâu Y Dã liền thay đổi: cậu hơi khom lưng và chùng eo, thỉnh thoảng lấy tay chùi mũi và gãi đầu, khiến muội than ‘vô tình’ cọ lên đôi má đầy mụn. Nhìn thế nào cũng thấy là một người đàn ông luộm thuộm và không mấy thành đạt.
Hai lăm tệ cho một bức vẽ hoàn chỉnh, ba lăm tệ tệ cho một bức vẽ ‘tùy chỉnh’, thêm mười tệ nếu muốn vẽ nhiều hơn một người.
Tham khảo giá cả của người thanh niên vẽ chân dung ở đằng kia, bọn họ vốn dĩ cho rằng giá này là rất cao rồi, lại không ngờ thực sự đã đánh giá thấp sức mua của bọn trẻ hiện nay, cậu đã bán sạch hết tranh trong vòng chưa đến nửa tiếng sau giờ tan học.
Khâu Y Dã giữ lại một bức vẽ Trịnh Nhạc đang ăn táo làm bản mẫu, có một cô bé nhất quyết mua bức tranh với giá năm mươi tệ. Khâu Y Dã vô cùng bất lực, nói cháu đợi một lúc, chú lập tức vẽ cho cháu một bức tranh với giá ba mươi lăm tệ không phải là rẻ hơn rất nhiều sao? Cô bé bĩu môi, chả rẻ hơn bao nhiêu đâu.
Khâu Y Dã nghĩ, lẽ nào đây là khoảng cách thế hệ sao?
“Chú ơi, có thể vẽ The Winter Soldier và Captain America(*) không?” Một cô gái chen vào bên cạnh bảng vẽ của cậu.
(*) Chiến binh mùa đông VS Đội trưởng Mỹ: Một trong những couple hot nhất của Marvel.“…Đưa cho chú một bức ảnh để tham khảo.”
Cô gái dường như biết cậu sẽ hỏi như vậy, lập tức giơ điện thoại lên trước mặt cậu.
Khâu Y Dã nhìn một cái, mồ hôi đều chảy xuống, thầm nghĩ các cô gái bây giờ thật ‘cởi mở’, cậu hoàn toàn không theo kịp tiết tấu: “Khụ khụ, cái này quá khó rồi, chú không vẽ nổi.”
Cô gái nở nụ cười trêu chọc: “Chú ơi, chú mắc cỡ quá đấy,” Vừa nói cô gái vừa quẹt ngón tay sang phải: “Vậy như thế này có được không ạ?”
Lúc này Khâu Y Dã mới nhận ra mình bị cô gái trêu chọc, dở khóc dở cười hỏi cụ thể có thêm yêu cầu gì nữa không.
Bảy rưỡi tối, tiết tự học buổi tối của trường cấp hai Dục Lâm bắt đầu, bọn họ cũng kết thúc công việc trong ánh đèn đường.
Trước tiên hai người đi sang chợ đêm bên cạnh mua một nồi lẩu sườn nóng hầm hập, hai người mỗi người một bát cơm trắng nhanh chóng đã nhìn thấy đáy.
“Anh Khâu, bây giờ em mới cảm thấy chúng ta bán quá rẻ rồi.”
“Hửm?”
“Anh nghĩ mà xem, một khi chương trình phát sóng, giá trị những bức vẽ của anh sẽ tăng gấp bao nhiêu lần chứ!”
Khâu Y Dã gắp một miếng cải thảo: “Thì xem như các cô ấy là người tốt giúp đỡ người nghèo như chúng ta thì ắt có báo đáp thôi.”
Lúc này chỉ còn lại hai nhóm chạy trốn, nhóm truy sát đang thu lưới tại khu vực ẩn náu của nhóm nghiệp dư thứ chín. Về phần hai người Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy, nhóm truy sát đã không chỉ còn là phẫn nộ phát điên nữa: Sau ngày thứ mười chín, đến một sợi lông của hai người mà bọn họ cũng chưa nhìn thấy, thật giống như đã ‘biến mất giữa biển người’.
Trước đó, bọn họ đã mở khóa điện thoại và máy tính của hai người, khôi phục dữ liệu duyệt web, phần ghi chú và nhật ký cuộc gọi. Các cuộc gọi gần đây nhất của hai người là cho chủ fanclub của Khâu Y Dã và fanclub chính thức của Tưởng Thanh Duy, ngoài việc chứng minh tình trạng hỗn loạn đang tồn tại ra thì không có bất kỳ sự trợ giúp nào. Thậm chí lịch sử duyệt web của hai người rối ren đến mức khu vực chạy trốn ở Đông Tây Nam Bắc chỗ nào cũng có. Bọn họ thử mô phỏng liên tiếp năm tuyến đường, nhưng không một tuyến đường nào có bóng dáng của hai người.
Rơi vào đường cùng, nhóm truy sát đã thẩm vấn trợ lý của hai người nhiều lần, cầm ảnh chụp của các trợ lý đi đến từng nhà trong khu vực địa phương để hỏi thăm, không ngờ là ở chợ nông sản thế mà có người nói đã gặp qua hai người, nhớ lại rằng hai người mua rất nhiều rau. Nhóm truy sát sững sờ, hai người này không phải là dựa vào việc bán rau để sống qua ngày đấy chứ?
Vẫn còn lại hai ngày, dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng thì bọn họ cũng phải vào thành phố N, đây cũng là cơ hội cuối cùng cho nhóm truy sát. CCTV trên mọi con đường vào thành phố N, CCTV tại trạm thu phí đều được theo dõi theo thời gian thực 24/24.
Nhưng cả Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy đều gầy đi mất mấy cân, râu ria xồm xoàm tóc tai che mắt, bây giờ đứng trước Iphone X của chính mình cũng không chắc có thể thuận lợi mở khóa, càng miễn bàn đến độ rõ nét của CCTV trên đường và CCTV của trạm thu phí, tính năng nhận dạng khuôn mặt dù cao cấp đến đâu cũng không thể dùng được.
Ngày 30 tháng 5, bọn họ đến phía Tây của thành phố N, nhưng lại không vào thành phố N mà đi vòng từ phía Nam, dọc theo một con đường nhỏ ở phía Đông để đi vào thành phố N. Bọn họ đậu xe ở lề đường bên cạnh xưởng sản xuất bánh quy, đi dọc con phố và ăn bánh bao hấp, sau khi trở về xe thì hai người luân phiên nhau ngủ ở ghế sau.
10 giờ 20 sáng ngày 31 tháng 5, giờ cao điểm buổi sáng của thành phố đã qua đi, tòa nhà Ngân hàng Hoa Tín trên đường Trường Liễu ở phía tây thành phố N tiếp đón một khách hàng bí ẩn đội mũ lưỡi trai. Khách hàng dùng chìa khóa và dấu vân tay rút sáu mươi vạn tiền mặt từ kho tiền, hai người xách vali chạy ra khỏi tòa nhà mà không nói một lời, ngồi lên chiếc xe Passat không bắt mắt đã đợi ở ngã tư từ lâu, vội vã rời khỏi thành phố.
Mặc dù không nhìn thấy xe của nhóm truy sát qua gương chiếu hậu, nhưng bọn họ biết rằng nhóm truy sát nhất định là đang điên cuồng tăng tốc không xa ở phía sau. Tưởng Thanh Duy lái xe đi qua khu dân cư trên một con đường nhỏ, tránh thoát khỏi sự hỗ trợ từ cuộc bao vây, vượt lên đi đến một ngã tư ra khỏi ranh giới của thành phố N.
Xe chạy vào một mảnh đất hoang, bọn họ xuống xe rồi mở vali, hò hét phấn khích và tung tiền lên trời.
Đây không phải là diễn nữa, mà là sự mừng rỡ như điên Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy không thể kìm nén được trong lòng: Trong hai mươi mốt ngày qua, từng giây từng phút bọn họ đều đứng trên sân khấu và diễn trước mặt người khác, đồng thời cũng diễn trước mặt máy quay, chân thật lại hư ảo. Vậy mà bọn họ lại thực sự, thực sự dùng cách thức của một diễn viên mà chơi đến cuối cùng!
Hai người không kìm được mà ôm chặt lấy nhau, cũng không biết tại sao lại khóc, nhưng nước mắt cứ thế chảy xuống mà không rõ nguyên do.
Chờ đến khi hơi bình tĩnh lại, Khâu Y Dã nghe thấy tiếng động cơ của máy bay trực thăng. Tưởng Thanh Duy lau nước mắt, nói ở bên tai cậu: “Ôm nhau thêm một lát nữa đi, cho tức chết cái tên họ Vạn kia.”
Sau khi Vạn Kính Tiên nhảy xuống khỏi trực thăng, ánh mắt anh ta nhìn Khâu Y Dã khiến cậu suýt chút nữa thì quỳ tại chỗ.