Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 53

Đó là một vùng đất hoang mênh mông vô tận, tối tăm và u ám như sắc trời, đất đai cằn cỗi trông có vẻ ẩm thấp lạnh lẽo nhưng lại đầy những vết nứt do hạn hán để lại. Gió dữ dội từ hư không thổi tới, cuốn bay sỏi đá rồi lại rơi xuống, rơi vào khe rãnh hoặc va chạm điên cuồng với nhau, vẽ ra dấu vết của những mảnh vỡ.

Nhưng không có bất kỳ âm thanh nào ở đây. Cảnh tượng chỉ là cảnh tượng, bản thân sự im lặng khiến người ta hoảng sợ.

Hắn nghĩ rằng mình đã nhìn lầm, nhưng thứ nảy ra từ vết nứt thực sự là một chồi non nhỏ: màu xanh lá, không biết sợ hãi trước gió lạnh và sỏi đá.

Làm sao mới có thể bảo vệ nó?

Phải làm thế nào mới có thể bảo vệ nó?!

Hạ Khôn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, có một chất lỏng gì đó chảy ra từ hàm dưới của hắn. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi gân xanh.

Tờ giấy của Triệu Tư Vi vẫn đặt ở trên chiếc bàn con, tiếng động vang lên khi đóng cửa mang theo một luồng không khí, sau đó lại yên lặng như lúc đầu.

Lý Dịch Trác đã đề cập về chuyện bộ phim điện ảnh đó với Khâu Y Dã hai lần nhưng đều bị Khâu Y Dã từ chối với lý do xung đột lịch trình. Có một lần sau khi kết thúc một hiệp 3v3, Lý Dịch Trác đã trò chuyện riêng với Khâu Y Dã, trực tiếp hỏi cậu có phải là vì Tôn Gia hay không.

Khâu Y Dã cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu dường như chưa bao giờ ở trước mặt Lý Dịch Trác nhắc đến Tôn Gia: “Sao lại hỏi như vậy?”

Lý Dịch Trác không trong trạng thái chơi game thì lại quay về giọng điệu lười nhác, Khâu Y Dã luôn nghĩ rằng anh ta nằm trên giường cầm tẩu hút thuốc phiện một cách yếu ớt: “Hửm? Không có gì ngạc nhiên cả, con người anh ta rất nhàm chán, tôi không thích. Chúng ta có sở thích tương đồng, vậy khẳng định cậu cũng không thích giao du với anh ta.”

Cái logic này, Khâu Y Dã không biết nên phản bác lại câu nào. Cậu biết Lý Dịch Trác ghét những người thực dụng như vậy, đã nói đến thế rồi mà còn đùn đẩy mãi thì lại giả tạo quá.

“Anh Tôn rất nghiêm túc mà, nhưng tôi không nghĩ mình phù hợp đâu.”

“Haiz, cậu cũng nói là không phù hợp. Con mẹ nó, tôi cũng cảm thấy mình không phù hợp, ông đây phiền quá đi thôi. Chậc, thôi được rồi, cậu không muốn thì thôi, tôi lại phải lằng nhằng với anh ta.”

Lời này vừa nói ra khiến Khâu Y Dã cảm thấy mình rất không trượng nghĩa. Nhưng khi nghĩ đến việc phải ở chung với Tôn Gia, làm thế nào cậu cũng không trượng nghĩa nổi, chỉ có thể cùng Lý Dịch Trác chơi thêm hai ván nữa.

Khâu Y Dã cảm thấy Tôn Gia đã đi vào ngõ cụt không có lối thoát, cho dù cậu tốt nghiệp trước thời hạn từ chỗ Hạ Khôn thì cũng sẽ có người thay thế tiếp theo, ý đồ của Tôn Gia là gì đây?

Có điều cậu không có năng lực để lo lắng thay Tôn Gia. Sau mấy đợt quảng bá bộ phim《Thương Hải Thiên Lan》kết thúc, cậu cũng nên đến chỗ Chung Lạc Cương báo danh rồi.

Vai diễn Diêm Thế Trạch – người bị PTSD, là vai diễn hay nhất mà cậu nhận được từ trước tới nay với tư cách là một diễn viên: Đội ngũ, kịch bản và bản thân vai diễn đều có chất lượng thượng thừa. Đây là một thử thách xưa nay chưa từng có, ngoài việc nóng lòng muốn thử ra thì cậu còn tự tạo cho mình áp lực rất lớn.

Nói đến áp lực, Khâu Y Dã đã tự tạo cho mình đủ nhiều rồi, dù thế giới bên ngoài có ra sao thì tâm thái của cậu cũng khó mà duy trì được ổn định.

Rõ ràng thời gian chuẩn bị cho bộ phim này không hề ngắn, nhưng ba ngày trước khi bấm máy và bốn tiếng trước khi Khâu Y Dã lên máy bay đến thành phố X thì Điện ảnh Bách Sùng mới thông báo tên chính thức của bộ phim này là《Quả Mọng》. Đạo diễn: Chung Lạc Cương; Nhà sản xuất: Thái Hợp; Biên kịch: Kiều Nhị; Chỉ đạo nghệ thuật: Thôi Hoán; Quay phim: Hàn Trường Thuận; Âm nhạc: Cách Nhật Lặc Đồ; Diễn viên chính: Khâu Y Dã. Trên poster đầu tiên đăng lên Weibo không có một nhân vật nào, chỉ vẽ khoảnh khắc quả mọng đỏ như máu bị một khẩu súng vô hình bắn nổ.

Kể từ khi phát sóng《Thương Hải Thiên Lan》thì những chủ đề liên quan đến Khâu Y Dã cứ cách hai ngày lại lên hot search một lần, còn lần này vọt thẳng lên đầu bảng tìm kiếm. Kỹ năng diễn xuất của cậu được người qua đường khen ngợi hết lời, điều này suýt nữa khiến fan chân chính của Khâu Y Dã khủng hoảng vì idol nhà mình bị ‘khen đến chết mất thôi’. Khâu Y Dã chưa từng đóng nam chính, không tránh khỏi sẽ bị người khác hoài nghi, lần này cuối cùng cũng có một vai chính, những bình luận như ‘Chung Lạc Cương tuyển vai diễn phù hợp thị trường, thực dụng, chạy theo trào lưu’, ‘Khâu Y Dã ôm đùi giữ vững địa vị’, v.v xen lẫn trong tiếng hò hét giữa người qua đường và fan. Người qua đường hóng drama: ‘Xem cậu có thể diễn thành cái dạng gì’; fan: “Để anh Khâu nhà tôi diễn cho mi xem!’

Khâu Y Dã chia sẻ bài đăng Weibo này theo lời dặn của Thư Dư, sau khi đến trang chia sẻ, cậu cắn môi dưới, thần sắc trên mặt có vẻ buồn bực, mãi vẫn không biết nên viết gì.

Cậu không khỏi nhớ đến Cừu Y Khâu năm ngoái, thông tin cậu nhóc đạt giải nhất trong cuộc thi cấp tỉnh và lọt vào vòng thi toàn quốc, thứ hai sẽ phải phát biểu trước toàn trường, đêm trước đó đã không ngừng run rẩy trong vòng tay của Cừu Y Vân.

Có lẽ giữa anh em trai với nhau thật sự có thần giao cách cảm, lúc này màn hình điện thoại chuyển sang trang cuộc gọi đến.

“Khâu Khâu?”

“Anh ơi, cũng không có chuyện gì, đột nhiên nhớ ra là anh sắp đến thành phố X nhỉ?”

“Ừm, anh đang đợi chuyến bay đây. Em thì sao? Đi chơi có vui không?”

Cừu Y Khâu do dự một lúc rồi mới trả lời: “Cũng khá vui, ở đây có rất nhiều điểm tham quan, các loại đồ ăn vặt cũng rất phong phú.”

Trực giác của Khâu Y Dã cảm thấy cậu nhóc đang nói sự thật. Cậu quá hiểu em trai mình, chơi cùng tám chín đứa bạn học, thằng bé khó mà thả lỏng, nhất định là lúc nào tinh thần cũng căng thẳng. Trước đây cậu cho rằng nên để Cừu Y Khâu tiếp xúc với nhiều người, từ từ luyện tập, nhưng bây giờ cậu cảm nhận được sự khó chịu của em trai, lại không khỏi mềm lòng: “Khâu Khâu, người khác nói gì làm gì, em cũng đừng nghĩ nhiều, cho dù có liên quan đến em cũng không nhất thiết phải đáp lại toàn bộ. Những lời mà em nói thì những người quan tâm em tự nhiên sẽ nghe thấy, còn không liên quan đến em thì để ý làm gì?”

Khâu Y Dã cảm thấy Cừu Y Khâu dường như đang nghẹn ngào, giọng mềm như bông gọi một tiếng ‘Anh ơi’, nghe thế nào cũng lộ ra sự tủi thân. Tim Khâu Y Dã sắp bị cậu nhóc gọi đến vỡ tan rồi, hận không thể lập tức đón cậu nhóc về bên cạnh mình. Cậu suýt nữa thì nói với Cừu Y Khâu có muốn về nhà trước không nhưng Cừu Y Khâu lại sụt sịt: “Em vẫn ổn, phần lớn thời gian đều rất vui, anh đừng lo. Ngược lại là anh đấy, gần đây có phải rất mệt đúng không?”

Trong lòng Khâu Y Dã bỗng thấy ấm áp, cười rất dịu dàng: “Cũng khá mệt, nhưng vẫn ổn, công việc mà.”

“Anh cũng đừng quan tâm người khác nói gì, giống như bố đã từng nói, sống xứng đáng với chính mình.”

Khâu Y Dã có chút hoài nghi: “Không phải là em không quan tâm đến giới giải trí mà?”

“Em có một bạn học là fan của anh, hai ngày nay mỗi lần lướt điện thoại xong đều mặt ủ mày ê lo lắng anh đang phải chịu quá nhiều áp lực.”

Cừu Y Khâu chưa bao giờ nói với bất kỳ bạn học nào rằng Khâu Y Dã là anh trai mình, vì vậy những gì cậu nhóc nói là phản ứng chân thật nhất của cô gái đó. Khâu Y Dã thầm nghĩ, sao những đứa trẻ bây giờ đều ấm áp như vậy chứ.

“Cảm động quá! Có fan như vậy thật hạnh phúc, hay em thay anh mời bạn ấy ăn kem đi?”

“Còn lâu nhá, sẽ bị bạn trai của bạn ấy đánh đó!”

Sau khi trò chuyện với em trai xong, tâm trạng của Khâu Y Dã đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu lại mở Weibo ra, ở đầu bài đăng chia sẻ thêm một biểu tượng ‘Cố lên’ rồi nhấn đăng.

Máy bay cất cánh, bỏ lại những ngôi nhà và phương tiện xe cộ ngày càng nhỏ ở phía sau, xuyên qua những tầng mây xám xịt, bay vào nơi có ánh sáng rực rỡ.

Khâu Y Dã đeo bịt mắt, trong lòng lẩm nhẩm lại câu mà Cừu Đức Triệu thường xuyên nói với bọn họ: “Xứng đáng với chính mình, xứng đáng với chính mình…”

Khi chuyến bay của Khâu Y Dã đi được nửa chặng đường, Điện ảnh Bách Sùng thông báo tin tức nặng ký thứ hai trong ngày:《Quả Mọng》sẽ do Chương Khánh và Khâu Y Dã diễn chính, Uông Kỳ Hàn là diễn viên khách mời đặc biệt.《Năm Tháng Của Anh Ấy》tái hợp – bình cũ rượu mới, mối lương duyên tiếp diễn, tình nghĩa vẫn vẹn nguyên.

Khách sạn không xa địa điểm quay phim, điều kiện chỗ ở đối với một đoàn phim như vậy mà nói là vô cùng bình thường, nhưng hơn ở chỗ hệ thống an ninh vừa được tân trang lại, điều này khiến đoàn phim có thể yên tâm ở.

Khâu Y Dã đến không quá sớm cũng không quá muộn: Không tính đêm nay thì còn hai ngày nữa là diễn ra lễ bấm máy. Chung Lạc Cương nói rằng chiều mai sẽ có một cuộc họp của toàn bộ diễn viên chính nên tối nay cậu vẫn có chút thời gian rảnh.

Đặt hành lý vào phòng, Khâu Y Dã bảo Tiểu An tự mình đi ăn cơm rồi sau đó nghỉ ngơi. Cậu lấy ra cuốn kịch bản đã hơi cong mép, sau đó lôi ra một gói yến mạch nguyên chất, một hộp sữa chua và một quả táo. Lúc ghi hình cho《Crazy Stalker》, cậu gầy đi khá nhiều, hiện tại không cần tiếp tục giảm cân nhưng vẫn phải giữ cân nặng. Buổi trưa đã cùng Trịnh Nhạc ăn một bữa thịt nướng lớn, buổi tối phải ăn thanh đạm hơn mới được.

Cậu đang rửa bát cháo yến mạch vừa ăn xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu lau tay rồi đi nhìn qua mắt mèo. Người đàn ông cao lớn đeo kính râm đứng bên ngoài cửa đã bị ống kính bóp méo, nhưng chiếc cằm góc cạnh cương nghị vẫn rất dễ dàng bị nhận ra.

Cậu nhanh chóng mở cửa để Hạ Khôn đi vào.

Cậu tin rằng với kinh nghiệm nhiều năm của Hạ Khôn, chắc hẳn trên hành lang không có ai nên cậu không ngó ra nữa, nhưng cậu lại không biết Hạ Khôn vẫn đang luôn nghĩ đến chuyện khác, hoàn toàn không tốn tâm tư lo lắng xem mình có bị nhìn thấy không.

Bọn họ mới gặp nhau bốn ngày trước, nhưng lại lâu như bốn tuần đã trôi qua vậy.

Khâu Y Dã cẩn thận quan sát, không biết có phải là ảo giác hay không, dưới mắt của hắn dường như hơi sưng. Cậu không hỏi vì sao Hạ Khôn lại đến đây, mà trước tiên quan tâm hắn đã ăn tối hay chưa.

“Vậy thì tốt, tôi cũng vừa mới ăn xong. Anh có muốn uống chút gì không? Nước mật ong ấm có được không?

Cậu xoay người đi đến pantry của căn phòng, Hạ Khôn theo sát từng bước ở phía sau. Chất rắn màu trắng trong bị nước ấm hòa tan, Hạ Khôn vòng tay từ phía sau ôm lấy cậu. Rõ ràng vẫn chưa có bất kỳ hành động gì quá đáng, nhưng khi hơi thở của Hạ Khôn tiến lại gần thì nhịp tim của cậu đã đập loạn lên rồi.

Cậu đặt cốc thủy tinh xuống, không biết vì sao bản thân lại nhắm mắt. Một nụ hôn rơi xuống cổ cậu, ngay lúc đó cậu phủ lên tay Hạ Khôn, cảm nhận được rõ ràng bọn họ đều đã cứng.

Trước khi Khâu Y Dã kịp quay đầu lại thì cửa phòng lại một lần nữa bị gõ. Hạ Khôn buông cậu ra, cậu nhìn chiếc áo nỉ rộng thùng thình trên người, vừa vặn có thể che được chỗ xấu hổ. Sau khi bước vào cửa là hành lang nhỏ gần phòng tắm, nếu như không đi tiếp vào trong thì không thể nhìn thấy pantry. Khâu Y Dã bảo Hạ Khôn đợi ở đây.

Đứng ngoài cửa là Tiết Uyển Trạch và trợ lý của cô.

Công ty giải trí Minh Sơn đã làm một cuộc kinh doanh tốt, mua một tặng một, Tiết Uyển Trạch được đóng gói đến diễn vai Tiểu Vũ – người đã chết ở đầu phim. Tuy không có nhiều lời thoại nhưng có thể lộ mặt trong một bộ phim điện ảnh như vậy cũng là một may mắn hiếm có.

Cô gái này luôn ghi nhớ sự chăm sóc mà Khâu Y Dã dành cho mình khi vừa vào công ty, vừa mới nhận phòng khách sạn xong đã cầm theo bánh xốp Hoa Tuyết đến phòng Khâu Y Dã để chào hỏi, hai người không tránh khỏi việc hàn huyên một lúc. Khâu Y Dã không biết làm cách nào mà cô ấy có thể vươn lên nhanh chóng như vậy trong số những người mới, nhưng cậu không có hứng thú quan tâm, chỉ đứng trên hành lang nhỏ ở trong phòng nói vài câu khích lệ.

Tiết Uyển Trạch thấy cậu không có ý cho mình vào ngồi, ngược lại vô cùng thức thời, nói ‘Anh Khâu nghỉ ngơi sớm’ xong liền rời đi.

Khâu Y Dã cầm bánh xốp Hoa Tuyết do Tiết Uyển Trạch tặng đi ra khỏi hành lang nhỏ thì nhìn thấy Hạ Khôn ngồi trên sofa, mắt không chớp đang xụ mặt nhìn cậu.

Cậu lắc hộp bánh nhỏ tinh xảo trong tay: “Hậu bối tặng đồ ngọt đang nổi trên mạng nè, cùng nhau ăn nhé?”

Hạ Khôn vươn tay ra, Khâu Y Dã đặt hộp bánh vào tay hắn, đang định ngồi xuống ăn thử cái gọi là ‘đang nổi trên mạng’ thì lại trơ mắt nhìn Hạ Khôn lật tay ném hộp bánh vào thùng rác bên cạnh.

“Anh…”

Hạ Khôn áp cả người lên: “Không được ăn của người khác, muốn ăn thì tôi làm cho em ăn.”

Trong lòng Khâu Y Dã biết Hạ Khôn đang hơi ghen, vốn dĩ có ý xấu muốn tỏ vẻ tức giận một chút nhưng lại bị câu nói ‘thần thánh’ của Hạ tổng làm trật hướng: “Hả? Anh làm?”

Hạ Khôn gắt gao vây chặt lấy cậu trên sofa: “Em gái Nhậm Quyên gửi cho cô ấy. Có gì mà khó, trên mạng đầy công thức.”

Khâu Y Dã vươn tay ôm cổ hắn, kéo hắn đến trước mặt, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng còn vương mùi mật ong của hắn: “Sao anh lại giỏi giang như vậy, lại còn ngọt ngào nữa.”
Bình Luận (0)
Comment