Thời gian làm tình lần thứ hai cũng thật lâu, triền miên lưu luyến đến nỗi không biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy.
Đổi sang một người thân thể mạnh khỏe hơn cả Khâu Y Dã thì lúc này cũng không tốt hơn cậu là bao. Trông cậu có vẻ khá thảm, nhưng ngoài việc mệt mỏi ra thì eo có chút đau nhức, phía sau bị kéo căng quá lâu và bị cọ xát quá độ nên không thoải mái cho lắm. Có đau không à? Cũng có một chút, nhưng Khâu Y Dã cảm thấy hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Ngược lại, lúc Hạ Khôn đang giúp cậu xử lý thì luôn cau mày, dáng vẻ rất là không vui.
Lúc đầu Khâu Y Dã từ chối sự giúp đỡ của Hạ Khôn, nói rằng tự mình có thể làm được. Nhưng Hạ Khôn cứ khăng khăng cho rằng đây không phải là vấn đề Khâu Y Dã có thể tự mình làm được hay không, mà đây là trách nhiệm đối với người yêu. Khâu Y Dã ngồi trong bồn tắm, bất lực nghĩ, rõ ràng là chủ nghĩa cuồng khống chế của đàn ông. Điều này thì có gì mà tốt, muốn theo ý hắn thì chỉ còn nước bị hắn ăn sạch sành sanh.
Bắn rất sâu, thứ ở bên trong còn chưa xử lý sạch sẽ, hạ thân của hai người lại lên tinh thần. Khâu Y Dã trừng Hạ Khôn, không hề tự biết rằng ánh mắt này chẳng có bất kỳ sức uy hiếp nào. Trong làn hơi nước nóng ẩm, sắc môi kiều diễm, khóe mắt vẫn còn đang phiếm hồng của Khâu Y Dã chọc cho thằng em của Hạ Khôn run lên bần bật.
Khâu Y Dã nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, ý xấu vươn ngón tay khẩy đầu khấc, vậy nên không ngoài dự đoán là cậu bị ấn xuống nước. Cậu không chịu khuất phục, nhất quyết nháo một trận với Hạ Khôn, tay chân quấn quýt lấy nhau, nước trong bồn lênh láng ra khắp nơi.
Bọn họ không làm tình nữa, đã đói đến mức bụng réo lên, không ấm no thì lấy đâu ra dâm dục. Khâu Y Dã không muốn ra ngoài cũng không muốn gọi đồ ăn ngoài, nằm nhoài lên thành bồn tắm hỏi Hạ Khôn biết nấu món gì.
Hạ Khôn nghĩ ngợi: “Mì gói, bánh bao đông lạnh, sủi cảo đông lạnh, há cảo chiên đông lạnh, bánh kếp đông lạnh, pizza đông lạnh, mỳ Ý đông lạnh, hộp cơm ăn liền…”
Khâu Y Dã vỗ tay: “Vô cùng tuyệt vời! Chúng ta bổ sung cho nhau, quả là trời sinh một đôi.”
Hạ Khôn mặc áo choàng tắm đang lục lọi trong phòng bếp, thầm nghĩ hẳn là Nhậm Quyên đã từng ghé qua, chuẩn bị đồ dùng đều gần giống như ở Hối Gia.
Xào qua lạp xưởng và khoai tây thái hạt lựu, cùng với gạo đã vo sạch và đậu Hà Lan, tất cả cho vào nồi cơm điện. Sau đó băm nhỏ đậu phụ thả vào nồi canh vịt đang gợn sóng lăn tăn, cho thêm bột tiêu trắng rồi đổ trứng đã đánh tan vào nồi canh, khuấy thành các đường vân trứng, trước khi tắt bếp thì rắc một nắm rau thơm đã thái nhỏ vào. Còn lại một ít dầu trong chảo vừa nãy xào lạp xưởng và khoai tây, cho tỏi băm vào xào cùng rau xà lách, thêm muối vào xào sơ rồi bắc ra.
Hơn nửa tiếng sau, có đầy đủ cả mặn cả chay cả cơm cả canh, còn nhanh hơn gọi thức ăn ngoài.
“Ăn tạm đi, hôm nào rảnh anh sẽ làm cho em một bữa ngon hơn.”
Hạ Khôn nói rằng mì gói và thực phẩm đông lạnh là đồ ăn hàng ngày của hắn hồi du học, sau khi về nước thì không còn ăn nữa. Ngoài những tiệc xã giao ra thì có một dì giúp việc chuyên nấu cơm, hắn chưa từng bạc đãi bản thân trong khoản ăn uống. Những món trước mặt quả thực được xem là đồ ăn tạm, nhưng lại là bữa ăn khiến hắn có cảm giác thỏa mãn nhất trong khoảng thời gian này.
Hắn chợt thấu hiểu bố mình, tuy đồ ăn mẹ hắn nấu cũng tạm được nhưng bố hắn vẫn ăn rất ngon miệng. Huống chi Khâu Y Dã còn có thiên phú trong chuyện bếp núc hơn nhiều so với Cao Mẫn Chi.
Nhìn thấy Hạ Khôn ăn gần xong rồi, Khâu Y Dã cũng buông đũa. Vừa nãy lúc nấu cơm, lý trí của cậu cuối cùng cũng trở về hơn phân nửa, trong đầu ngày càng nhiều nghi vấn: “Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì hả? Sao đột nhiên anh lại muốn tỏ tình?”
Cho dù Khâu Y Dã không nhắc tới chuyện này, Hạ Khôn cũng định lên tiếng giải thích về thiết bị theo dõi trên người Khâu Y Dã, và cả chuyện về Phí Triều nữa.
“Từ lúc anh xác định được tâm ý của mình, việc đầu tiên cân nhắc chính là an toàn cá nhân của em. Trên quần áo của em có thiết bị cảm biến thân thể và thiết bị theo dõi vệ tinh, khi em đến một vài nơi mà hệ thống an ninh có thể bị hạn chế, nên còn thêm cả thiết bị nghe lén nữa. Anh mong em có thể hiểu, những chuyện này là vô cùng cần thiết.”
Hạ Khôn nói xong thì lấy laptop của mình ra, sau đó nhập lệnh và hai mật mã, mở ra bản đồ vệ tinh, một chục những chấm tròn nhỏ màu xanh lá nhấp nháy với tần số cố định.
“Một năm gần đây, nhánh bên ông Ngũ của tôi, nhà họ Đỗ, và cả nhà họ Lý ở thành phố H hoạt động mạnh, đặc biệt là nhà họ Đỗ vốn có chút bối cảnh hắc đạo.” Hạ Khôn chỉ cho Khâu Y Dã xem hai chấm nhỏ ở phía Bắc và phía Đông Nam, “Hai người đó đã từng xảy ra chuyện rồi, may là nhờ…”
Hạ Khôn mới nói được một nửa, cả hai đều thấy một chấm nhỏ màu xanh lá ở thành phố T chuyển sang màu đỏ rồi ngừng nhấp nháy, đồng thời, điện thoại trong túi quần của Hạ Khôn rung lên, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Khâu Y Dã chưa từng nghe thấy nhạc chuông như vậy từ điện thoại của Hạ Khôn bao giờ, ngạc nhiên nhìn sang. Cậu thấy Hạ Khôn nghiêm mặt, lấy điện thoại ra, nhìn hai ba giây rồi đứng dậy gọi điện cho Vương Thành Tịch, bảo anh ta đăng ký một chiếc máy bay tư nhân và quyền sử dụng đường bay đêm từ thành phố S về thành phố B: “Công việc thường ngày trong ba ngày tới sẽ giao cho cậu và Từ Vãng chủ trì, bên Thi Quốc Phong tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Đối nội đối ngoại thì cứ nói tôi còn đang ở thành phố S.”
Hạ Khôn hơi nhíu mày, quay đầu nói với Khâu Y Dã: “Bác sĩ sĩ tâm lý Triệu Tư Vi của anh xảy ra chuyện rồi, anh cần phải trở về thành phố B.”
Lòng Khâu Y Dã trùng xuống, tuy Hạ Khôn không nói gì, nhưng cậu có thể nghĩ đến trong tay Triệu Tư Vi đang có thứ gì – hồ sơ bệnh án của Hạ Khôn, các loại báo cáo kiểm tra tâm lý. Vậy thì khả năng cao là bị bắt cóc. Một khi bị người khác nắm được chứng cứ bệnh án chứng hưng cảm của Hạ Khôn thì không biết sẽ dấy lên một trận sóng to gió lớn đến mức nào.
Trong vòng năm phút, Hạ Khôn đã thu dọn xong xuôi và chuẩn bị ra ngoài. Trước khi rời thành phố S, có hai người mà hắn nhất định phải gặp.
“Quần áo của em về cơ bản đã được xử lý đặc biệt, hệ thống sẽ tự động kích hoạt khi em mặc chúng. Chỉ trong một vài đôi giày và mũ là có hệ thống nghe trộm, sau này anh sẽ nói cho em biết danh sách những thứ đó. Phan Nghệ tổ trang phục của đoàn phim《Quả Mọng》là người của anh, nếu trong đoàn phim em có bất cứ chuyện khẩn cấp nào mà không kịp tìm anh thì có thể tìm Vương Thành Tịch hoặc Nhậm Quyên. Nửa tiếng sau chú Phan sẽ tới đón em.”
Hạ Khôn nhìn cậu, dường như rất áy náy: “Anh không biết chuyện này có dọa em sợ hay không, nhưng…”
Khâu Y Dã không để hắn nói xong, tiến lên trước ôm hắn: “Tuy bây giờ em không thể giúp được anh điều gì, nhưng em nhất định sẽ tận lực bảo đảm an toàn cá nhân của bản thân, anh cứ yên tâm làm chuyện anh cần làm đi. Nếu bác sĩ Triệu an toàn thì nhớ báo cho em một tiếng.”
Hạ Khôn hôn Khâu Y Dã, như muốn khảm cậu vào lồng ngực.
“Em thật sự rất tốt, so với em nghĩ còn tốt hơn nhiều. Không hề có ai can thiệp vào giải lồng tiếng hay nhất cả, tuy lợi thế mỏng manh nhưng tổng điểm của em lại cao nhất. Liên hoan phim vốn dĩ là dựa vào sự bầu chọn của khán giả, có lẽ em không biết có biết bao người thích nhân vật Úc Lũy trong《Giấc Mộng Núi Đào Đô》đâu.”
Hạ Khôn có rất nhiều điều muốn nói với Khâu Y Dã, nhưng liên quan đến an nguy của Triệu Tư Vi, không thể chậm trễ hơn nữa, chỉ có thể vội vàng rời đi.
Trước đó Khâu Y Dã đã lấy lý do thân thể không khỏe để xin đoàn phim về muộn nửa ngày, bảo Tiểu An đổi chuyến bay tối nay thành sáng mai. Sau khi Hạ Khôn rời đi, đêm nay lại rảnh rỗi.
Mắt thấy Triệu Tư Vi gặp chuyện không rõ tung tích, cậu không có khả năng không kích động một chút nào cho được. Tuy cậu cho rằng, người ngoài cho dù biết cậu là tình nhân được Hạ Khôn bao dưỡng, thì có lẽ cũng không nắm rõ tình cảm mà Hạ Khôn dành cho cậu, nhưng mọi chuyện đều sợ ‘ngộ nhỡ’. Cừu Y Khâu vẫn chưa khai giảng nên không ở thành phố S, vốn dĩ cậu không có lý do gì để ra ngoài cả, hiện tại càng không có ý định rời khách sạn, không đồng ý lời mời đi ăn Tapas của Trịnh Nhạc, làm ổ trong khách sạn cùng đám Lý Dịch Trác và Tưởng Thanh Duy tổ đội chơi game.
Lý Dịch Trác không hiểu nổi sự ‘sợ hãi nổi tiếng’ dường như không hề tồn tại trong giới giải trí của Khâu Y Dã, trong giọng nói không nể tình mà cười nhạo cậu: “Nam nữ đều ăn, già trẻ không tha.”
Khâu Y Dã bị cười nhạo đến nỗi không hiểu ra làm sao, nhắn riêng với Tưởng Thanh Duy hỏi cậu ta đây lại là cái quái gì nữa. Tưởng Thanh Duy gửi cho cậu một sticker ‘ôm trán’: “Anh Khâu, anh lại làm đà điểu(*) rồi! Em biết ngay là Weibo của anh lại do Tiểu An với chị Thư dùng hộ… Người mở tài khoản Weibo là anh đấy! Thôi thôi, em có lòng tốt, nói cho anh biết chút tình tình.”
(*) “Hội chứng đà điểu” là một loại chủ nghĩa trốn tránh, một hành vi hèn nhát, không dám đối mặt với vấn đề.Khi gặp nguy hiểm, đà điểu sẽ vùi đầu xuống hố cát, mất đi thị giác và nghĩ rằng mình đang an toàn, đây là một dạng tâm lý trốn tránh thực tại, làm ngơ, trốn tránh trách nhiệm, lừa gạt người khác.“Không phải là lúc anh đi thảm đỏ thì có nói chuyện cùng Ngô Tư đấy sao, hai người đều mặc đồ màu xanh lam đậm, trông rất hợp, giống như là vô cùng xứng đôi, anh còn không có ảnh chụp solo nhưng lại chụp chung với cô ấy, vậy anh nghĩ xem còn có thể có lời bàn tán gì chứ. Sau đó vào chỗ ngồi, Liên hoan phim bắt đầu, em hoàn toàn không ngờ rằng có một máy quay ở phía trên bên phải quay hai chúng ta, chúng ta nói chuyện với nhau không những bị quay lại, mà cảnh xuất hiện trên ống kính vô cùng nhiều, nhiều đến nỗi em còn tưởng công ty của anh hối lộ ban tổ chức để tạo CP, bình luận chạy trong video livestream trên mạng không thể xem nổi luôn. Rồi tiếp sau đó, lời phát biểu nhận giải của anh là ngắn nhất, vậy mà lại gom được một nhóm fan mẹ và fan bà, nói rằng anh ổn trọng khiêm tốn mà không mất đi sự hài hước. Còn có, tập thứ hai của《Crazy Stalker》phát sóng hôm qua, Trịnh Nhạc chia sẻ bài viết trên Weibo chính thức nói rằng đàn anh là tuyệt nhất, số lượng fan của Trịnh Nhạc thì anh biết rồi đấy. Vậy anh thử tính xem, đây có phải là nam nữa đều ăn già trẻ không tha hay không.”
Những chuyện mà Tưởng Thanh Duy nói ra, đối với Khâu Y Dã mà nói dường như không có ảnh hưởng tiêu cực gì. Hơn nữa cậu nhận ra, cậu đã không còn để ý những lời đàm tiếu nói bóng nói gió như trong tưởng tượng nữa, bởi vì trước khi đi Hạ Khôn từng nói với cậu, cậu tốt hơn nhiều so với bản thân cậu nghĩ. Cảm giác này rất thần kỳ, giống như tinh thần của cậu đã vô hình trở nên mạnh mẽ, tăng cao khả năng chống chọi với ngôn luận bên ngoài, dường như chính là ý ‘Hạ Khôn cảm thấy tôi tốt là được, các người thích nói gì thì nói’.
Lúc Khâu Y Dã đăng nhập Weibo, trong lòng vừa khinh bỉ chính mình ‘đúng là não của đứa đang yêu’, lại vừa vui vẻ nghĩ ‘chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt đó!’.
Tình hình trên Weibo còn hỗn loạn hơn so với những gì Tưởng Thanh Duy miêu tả, đêm trước đó Thư Dư đã tính thuê bác sĩ tâm lý cho Khâu Y Dã, sợ cậu mắc chứng trầm cảm, dặn Tiểu An đừng nhắc đến những chuyện sóng gió trên mạng với cậu. Trong số những lời bàn tán thì
‘Khâu Y Dã muốn nổi tiếng đến mức ai cũng ôm đùi, không biết Ngô Tư đã dính scandal tới mức đen không xóa nổi rồi sao?’ là nghe chói tai nhất.
Khâu Y Dã đã hoàn toàn miễn nhiễm với loại anti-fan này, cậu chỉ để ý đến việc cậu giành được giải lồng tiếng hay nhất liệu có gây xôn xao gì không, không ngờ rằng lúc tìm kiếm ‘lồng tiếng hay nhất’ thì chỉ ra
‘Em ủng hộ Úc Lũy ca ca’, ‘Thực lực của MC là sữa độc(*), đau lòng cho anh Nhạc một giây”.
(*) Ngôn ngữ mạng trong giới Esports, chỉ việc kéo chân đồng đội cùng thụt lùi.Khâu Y Dã tạm gác lại chuyện của mình, sau khi nằm trên giường thì ngày càng nhớ Hạ Khôn, có linh cảm xấu rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Những ngày gần đây Chung Lạc Cương không chỉ lúc nào cũng nghĩ đến việc quay《Quả Mọng》mà còn xuất hiện linh cảm mới, trở lại đoàn phim thì tóm ngay lấy Nhị Kiều muốn sửa kịch bản. Sau khi Khâu Y Dã cầm trong tay cuốn kịch bản mới, đọc đến đoạn mới thêm vào cảnh diễn của cậu và Chương Khánh, trong lòng cậu cả kinh, theo bản năng đi tìm Chương Khánh.
Chương Khánh cũng đang xem kịch bản, vẻ mặt dịu dàng thường ngày đã nhạt bớt, khóe mắt dường như có chút phát run. Anh ta cảm nhận được ánh mắt của Khâu Y Dã rồi nhìn sang, cười với Khâu Y Dã: “Không sao đâu, đừng lo.”
Nụ cười gượng của Chương Khánh khiến Khâu Y Dã trong lòng quặn đau.
Diêm Thế Trạch lại một lần nữa bừng tỉnh khỏi hồi ức, mồ hôi và nước mắt lẫn lộn với nhau, toàn thân run rẩy mất kiểm soát.
Xung quanh toàn là tiếng súng và tiếng nổ, mùi máu tanh quyện vào cát bụi, từng đợt từng đợt bị gió mạnh thổi vào mặt. Vương Tranh bị trúng đạn ngay trước mặt hắn, hắn muốn xông lên trước, nhưng lại bị người bên cạnh túm chặt, hắn muốn gào rống, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Hắn cứ như vậy đứng nhìn trên người Vương Tranh có thêm mấy lỗ máu, mở to mắt ngã xuống, đôi mắt trống rỗng, chẳng còn gì cả.
Lâm Thần biết lần thôi miên này lại thất bại, Diêm Thế Trạch vẫn luôn nhớ đến khoảnh khắc Vương Tranh lìa đời, còn đoạn ký ức về cái chết của Tiểu Vũ lại không thấy tăm hơi đâu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không những việc thu thập bằng chứng thất bại, mà khả năng chữa khỏi chứng PTSD của Diêm Thế Trạch sẽ ngày càng ít, anh cần phải làm đơn yêu cầu phía trên đình chỉ việc lấy lại ký ức của Diêm Thế Trạch.
Anh đưa cho Diêm Thế Trạch một chiếc khăn nóng và một cốc nước ấm. Diêm Thế Trạch ngẩn ngơ, không nhận lấy khăn lông cũng không nhìn cốc nước.
“Cuối cùng vẫn là tôi vuốt mắt cho cậu ấy.”