Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 7

Vào ngày《Thương Hải Thiên Lan》đóng máy, một vài công ty truyền thông có sức ảnh hưởng lớn được mời tới, fanclub chính thức của Trịnh Nhạc cũng có hơn chục người đến, hiện trường rất náo nhiệt.

Trịnh Nhạc đang trang điểm dở thì vội chạy đi ký tên cho fan, gạt luôn cả quản lý của mình sang một bên, còn không quên kéo Khâu Y Dã giúp cậu cầm đống poster mà mình không ôm hết được. Các cô gái trẻ không biết Khâu Y Dã, mặc dù cậu ấy với Nhạc Nhạc nhà bọn họ không phải đẹp trai cùng một kiểu nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cùng chung niềm vui, vẫn vui vẻ đuổi theo tặng đủ thứ.

Vào tối hôm đó, bức ảnh Khâu Y Dã giúp Trịnh Nhạc cầm poster được fan của Trịnh Nhạc liên tục chia sẻ. Trong mắt fan Trịnh Nhạc, Khâu Y Dã cao ráo, đẹp trai, chân dài, tính cách tốt, có hình tượng của một người bạn trai, ánh mắt nhìn Trịnh Nhạc thì siêu cưng chiều. Nhạc Nhạc quanh quẩn bên cậu ấy ngắn giọng dài giọng gọi đàn anh, cứ như cún con vậy. Nhiều fan còn được tận mắt chứng kiến sự ‘moe’ của hai người khi đó, trở thành những fan đầu tiên của CP ‘Đan Cầu Nhất Lạc’(*).

(*) Có nghĩa là “Chỉ theo đuổi một niềm vui”, trong đó chữ Nhất (一) có cùng cách đọc với chữ Y (依) – trong Khâu Y Dã, còn chữ Lạc [lè] có cùng cách viết với chữ Nhạc [yuè] trong tên của Trịnh Nhạc.

Ảnh là do fanclub của Trịnh Nhạc đăng lên, Trịnh Nhạc còn like một cái. Khâu Y Dã đã tăng tám vạn fan trong vòng một ngày, đại đa số đều để lại bình luận dưới Weibo của cậu, viết ‘Bọn em theo dõi anh đấy, tiểu ca ca”. Những chuyện này đều là sau này Tiểu An nói cho cậu biết, vì bản thân cậu rất ít khi vào Weibo chính.

Nếu không kiểm tra ID đăng nhập thì gần như không ai có thể tìm thấy tài khoản phụ của Khâu Y Dã, bởi vì tài khoản này không hề liên quan gì đến ngành giải trí, toàn là theo dõi game công nghệ, nấu ăn, gốm sứ, thiết kế mỹ thuật và các blog thể thao ngoài trời. Nội dung đăng Weibo cũng chỉ giới hạn ở các sở thích nhỏ không liên quan đến công việc.

Ở một mức độ nào đó, đây mới thực sự là ‘Weibo chính’ của Khâu Y Dã. Cách đây không lâu, tài khoản này của cậu có nhấn theo dõi một tài khoản đến từ danh mục đặc biệt ‘Xí nghiệp người nổi tiếng’, bên trong chỉ có đúng một lượt theo dõi: ‘Tập đoàn Thiên Thịnh Hạ Khôn’. Thật ra có theo dõi hay không thì đều giống nhau cả thôi, ảnh đại diện Weibo của Hạ Khôn là ảnh chụp từ trên không của tòa nhà Thiên Thịnh ở thành phố B. Các bài viết trên Weibo có thể dùng một bàn tay là đếm hết, hiển nhiên tác dụng cũng gần giống như Weibo chính của Khâu Y Dã, chẳng qua cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi.

Sau tiệc đóng máy, Khâu Y Dã chếnh choáng vội vàng ra sân bay, đáp chuyến bay đêm về thành phố Q, nằm ở khách sạn chưa đầy ba tiếng đã bật dậy rồi đi đến phố Nam mua thịt lừa nướng và tào phớ.

Cừu Y Khâu gặp được anh trai thì rất phấn khởi, đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn Khâu Y Dã đến nỗi khiến tim cậu muốn tan chảy. Khâu Y Dã, con người cuồng em trai giai đoạn cuối, hoàn toàn làm lơ nguyên tắc, gọi điện cho thầy chủ nhiệm của Cừu Y Khâu xin nghỉ ốm rồi đưa em trai đi tắm suối nước nóng ở ngoại ô. Suối nước nóng nối liền với một công viên nước cỡ vừa, vì là ngày thường nên không có nhiều người, hai anh em chơi vô cùng vui vẻ.

Đến tối Cừu Y Vân cũng tới, lái xe chở họ đến một nhà hàng tư nhân hẻo lánh. Trong khuôn viên chỉ có bốn gian phòng được trang trí mộc mạc dân dã, đồ ăn là những món ăn bản địa mang hương vị xưa.

Cừu Y Vân mới sơn một bộ móng tay màu đỏ rượu, càng làm tăng thêm sự thon thả trắng trẻo của đôi bàn tay. Cô cầm lấy chiếc bát sứ rồi múc súp cho Khâu Y Dã, đôi bàn tay đẹp như một bức tranh dưới ánh đèn.

“Lần này trở về có thể nghỉ ngơi hai ngày không?”

“Đêm nay em có chuyến bay, sáng sớm mai có lịch trình.”

“Chậc, bận như thế rồi còn về làm gì, toàn làm chuyện phí thời gian. Nhìn quầng thâm mắt của em kìa.” Cừu Y Vân vừa quở trách cậu, vừa gắp cho cậu một cái đùi gà.

Khâu Y Dã cười hớn hở, gắp một cái đùi gà khác cho Cừu Y Khâu, sau đó lột sạch da đùi gà trong bát của mình, rồi lại gắp cho Cừu Y Vân không thích ăn da phần thịt đã được lột kỹ.

Sau khi ăn xong bọn họ đến Studio của Cừu Y Vân, Khâu Y Dã căn thời gian gọi điện cho Tiểu An, kêu cậu chàng đến đón mình. Cừu Y Vân lạnh nhạt khoanh tay dựa vào bàn làm việc, kiến nghị cậu gửi đồ chuyển phát nhanh, nhưng bị Khâu Y Dã từ chối, nói là ngày mai cần dùng luôn. 

Tiểu An và cậu bỏ ngoài tai những lời châm chọc của Cừu Y Vân về hình tượng của Khâu Y Dã, xách theo túi lớn túi nhỏ cùng hai cái vali nhanh chóng đến sân bay. Trên mặt Khâu Y Dã vẫn còn quầng thâm mắt, hình tượng bình dân này hoàn toàn không có khả năng bị fan nhận ra.

Nếu không phải do vé máy bay của Khâu Y Dã không sai thì tiếp viên hàng không không thể tin được rằng người thanh niên giống như đang đi chợ đêm để hành nghề trải sạp bán hàng này lại là khách hạng thương gia. Sau khi tất cả đồ đạc được cất kỹ, cuối cùng thì Khâu Y Dã cũng được ngồi xuống, thở ra một hơi. Cậu gục xuống chỗ ngồi và hỏi xin tiếp viên hàng không một cốc nước mật ong ấm. Tiếp viên hàng không nói ‘Vâng tiên sinh, xin ngài đợi một lúc’, sau đó ân cần nhìn vị khách ngồi bên cạnh Khâu Y Dã: “Xin hỏi tiên sinh có muốn dùng gì không ạ?”

Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, xen lẫn sự lạnh lùng có phần từ tính, nói một nửa chữ ‘Không’ thì dừng lại một chút rồi đổi thành ‘Một ly nước mật ong ấm, cảm ơn’. 

Theo bản năng, Khâu Y Dã nghiêng đầu nhìn sang người ngồi cạnh mình, vừa nhìn thấy liền ngẩn cả người, thậm chí còn không biết tiếp viên hàng không rời đi lúc nào.

“Hạ tiên sinh, thật là trùng hợp quá, ngài cũng quay về thành phố B sao?” Cậu nhếch khóe miệng, cố gắng nở nụ cười hòa nhã thân thiết.

Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Hạ Khôn đặt một chiếc laptop màu đen mỏng nhẹ gọn gàng, trên sống mũi đeo một cặp kính không gọng, trông có vẻ càng thêm nghiêm túc sắc sảo. Hạ Khôn ‘Ừm’ một tiếng, mặt không biểu cảm nhìn Khâu Y Dã.

Khâu Y Dã đóng phim đã nhiều năm, vẫn chưa bao giờ gặp qua đối thủ nào có kiểu áp chế mạnh mẽ như vậy, cậu sởn cả tóc gáy. Căng thẳng vẫn là căng thẳng, ngượng ngùng vẫn là ngượng ngùng, những gì nên nói đều không thể nói ra miệng.

“Ngày hôm đó thực sự rất cảm ơn ngài, ngài gần như đã cứu tôi một mạng. Trước đây do vẫn còn trong đoàn phim nên tôi chưa kịp đến cảm ơn. Sau này Hạ tiên sinh có chuyện gì cần đến tôi, tôi nhất định sẽ hết lòng báo đáp.” 

Khóe miệng Hạ Khôn nở một nụ cười nhạt, “Ồ, hết lòng báo đáp sao?”

Lưng Khâu Y Dã ướt sũng một mảng, cậu đoán không ra ý của Hạ Khôn, chỉ có thể duy trì vẻ mặt chân thành, khẳng định một cách chắc chắn: “Hết lòng báo đáp.”

Hạ Khôn quay mặt về, lần nữa vùi đầu vào công việc, chỉ để lại cho Khâu Y Dã một câu ‘Được’ không rõ ý tứ.

Trong suốt chuyến bay, Hạ Khôn chưa từng thoát khỏi trạng thái làm việc, ngay cả cốc nước mật ong ấm cũng là do Khâu Y Dã giúp hắn đặt lên chiếc bàn nhỏ.

Khâu Y Dã ngồi ở chỗ mình quả thực giống như đã trải qua một năm ba thu. Cậu không làm ra bất kỳ động tác nào vì sợ Hạ Khôn sẽ nhận ra mình ở bên cạnh. Khâu Y Dã gần như ngồi bất động trên ghế, việc này còn đau khổ hơn cả việc cậu phải huấn luyện thể chất ở công ty. Một nhân vật như Hạ Khôn, cho dù ra ngoài không ngồi máy bay tư nhân thì cũng nên được bao quanh bởi bốn vệ sĩ mặc thường phục, sao có thể đến lượt cậu ngồi bên cạnh cơ chứ? Khâu Y Dã không dám lộn xộn chân tay, nhưng trong đầu lại bị lấp đầy bởi đủ loại thuyết âm mưu.

Lúc máy bay hạ cánh, tâm trạng của Khâu Y Dã có thể sánh ngang với việc nộp bài thi đại học.

Hầu hết khách hạng thương gia không có quá nhiều hành lý, vì vậy túi lớn túi nhỏ của Khâu Y Dã hiển nhiên trở nên vô cùng kỳ quái. Có một chiếc túi sắp rơi ra khỏi khoang hành lý, mà hai tay Khâu Y Dã đều đang cầm đồ. Trước khi tiếp viên hàng không kịp có hành động thì chiếc túi đã được một người đàn ông đeo kính râm và khoác áo da đen dùng một tay lấy xuống.

Khuôn mặt của người đàn ông không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không có bất kỳ phản ứng nào trước lời cảm ơn của Khâu Y Dã, chỉ yên lặng đợi ở phía trước Hạ Khôn. Khâu Y Dã nhìn về phía sau, bắt gặp người trợ lý đeo kính không gọng bên cạnh Hạ Khôn và một người khác đeo kính râm. Trợ lý của Hạ Khôn gật nhẹ đầu và nở nụ cười chuyên nghiệp với Khâu Y Dã, mồ hôi sau lưng cậu lại tuôn ra.

Khâu Y Dã vô cùng lịch sự chào tạm biệt Hạ Khôn, sau khi lấy xong hành lý thì đi tìm Tiểu An. Chỗ ngồi của Tiểu An ở phía sau nên không thấy được Hạ Khôn. Khâu Y Dã cũng không muốn để người bên cạnh căng thẳng giống mình nên mới không đề cập với Tiểu An chuyện cậu ngồi bên cạnh Hạ Khôn.

Để Tiểu An ở lại đợi lấy hành lý, Khâu Y Dã đi một chuyến đến nhà vệ sinh. Trong lúc rửa tay, cậu vô thức nhìn bản thân ở trong gương. Liếc một cái, đập vào mắt là hình ảnh của một con người luộm thuộm: Dưới mắt có quầng thâm, mí mắt sưng húp, râu mọc lún phún ở cằm. Gần đây Khâu Y Dã không có thời gian đi cắt tóc, tóc dài ra không vào nếp. Cừu Y Vân sợ cậu cảm lạnh nên bắt cậu phải đội mũ len. Cậu ngồi trên xe taxi quên không cởi ra, tóc bết dính dầu. Nhìn bản thân trong gương, Khâu Y Dã chỉ nghĩ đến một câu: “Đồ trạch nam(*) chết tiệt”.

(*) Trạch nam/ Trạch nữ chỉ những người nghiện ru rú ở trong nhà.

Cho nên, vừa nãy cậu cứ thế mà ngồi cạnh Hạ Khôn suốt chuyến bay?!

Hình tượng của cậu không đáng tin cậy như vậy, về sau Hạ Khôn không đầu tư vào những bộ phim mà cậu đóng thì phải làm sao đây?!

Thôi quên đi, đó là việc mà nhà sản xuất và đạo diễn nên đau đầu.

Khâu Y Dã cho rằng Hạ Khôn nhìn mình một cái rồi quay đầu đi, nhất định là do không thể chịu nổi khi nhìn thẳng đây mà. Cậu lại lập tức an ủi mình, cho dù trước kia có âm mưu gì đi chăng nữa thì ít nhất hiện tại, Hạ Khôn chắc chắn không có một chút hứng thú nào đối với cậu. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, rất tốt, rất tốt!

Hạ Khôn ngồi vào chiếc Maybach màu đen đã được cải tiến khiêm tốn, ba chiếc xe phía trước và phía sau lặng lẽ khởi động, lao nhanh vào màn đêm như những bóng ma.

Vương Thành Tịch chờ xe lái vững rồi mới kiểm tra lại vấn đề chỗ ngồi. Đáng lẽ ra bên cạnh Hạ Khôn không có ai, trợ lý thực tập mới đến không để ý kỹ chỗ ngồi, thấy vé kia là đặt cho trợ lý số bốn, trong khi trợ lý số bốn lại đang ở New York, tưởng là đặt nhầm nên đã hủy vé.

Hạ Khôn nhắm mắt dưỡng thần, không có phản ứng. Vương Thành Tịch yên lặng chờ đợi, anh ta biết hiện tại không thể động vào cậu trợ lý thực tập này, dù sao cũng là người do chú ruột của Hạ Khôn ‘nhét’ vào, giữ lại vẫn có tác dụng.

Từ xa có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng đang thay đổi màu sắc, cuối cùng Hạ Khôn cũng lên tiếng: “Lập một bản hợp đồng.”

***

Khâu Y Dã chỉ được nghỉ ngơi năm tiếng rồi lại phải vắt chân lên cổ chạy đến hai cái sự kiện, nửa đêm mới trở về chỗ ở của mình, hai chân đều vô lực.

Khâu Y Dã ngủ đến không biết trời trăng gì. Lúc Tiểu An kéo cậu ra khỏi chăn thì đã là chuyện của buổi sáng hôm sau. Cậu chịu đựng sự choáng váng rồi đấu tranh tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ ngồi vào bàn ăn bánh rán và cháo thịt nạc trứng bắc thảo do Tiểu An mang đến. Tiểu An ngồi đối diện Khâu Y Dã, đọc cho cậu nghe lịch trình trong tuần tới.

“Đúng rồi anh Khâu, tại sao di động của anh luôn tắt máy thế?”

Đầu óc của Khâu Y Dã vẫn chưa tỉnh táo, sau khi cắn thêm hai miếng, cậu mới chậm rãi chớp mắt, nói: “Điện thoại á? Anh không nhớ để ở chỗ nào rồi, em gọi thử xem.”

Tiểu An còn chưa kịp bấm nút gọi thì đã nghe thấy tiếng điện thoại rung trong túi áo khoác vắt trên sofa cách đấy không xa. Tiểu An nhanh chóng lấy ra xem, là một số máy lạ.

Đây là điện thoại cá nhân của Khâu Y Dã, người biết số không nhiều, hầu hết các cuộc gọi lạ đều là điện thoại lừa đảo. Số của người gọi đến thuộc thành phố B, Khâu Y Dã do dự một lúc, vẫn nghe máy.

“Alo, xin chào?”

Bên kia điện thoại là một giọng nam hay như phát thanh viên: “Cho hỏi đây có phải là số máy của Khâu tiên sinh không?”

Khâu Y Dã vẫn chưa tỉnh táo lắm, thành thật trả lời: “Là tôi. Ngài là…”

“Xin chào Khâu tiên sinh, tôi là Vương Thành Tịch, là trợ lý đặc biệt của ngài Hạ Khôn. Xin hỏi hai ngày tới ngài có thời gian không? Hạ tiên sinh hy vọng có thể cùng ngài thương lượng một số chuyện.”

Khâu Y Dã đặt điện thoại xuống, cụp mắt tiếp tục ăn bánh rán. Tiểu An cho rằng đó là cuộc gọi không quan trọng nên tiếp tục đọc lịch trình trên Ipad cho Khâu Y Dã nghe.

“Anh Khâu, anh đã nhớ hết chưa? Hay để em đọc cho anh thêm lần nữa nhé?”

Khâu Y Dã nuốt miếng bánh cuối cùng, mở nắp bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo: “Chiều nay không có lịch trình nào chứ?”

“Không có, lịch trình gần nhất là chụp ảnh tạp chí cho SD vào hai giờ chiều mai.”

Khâu Y Dã gật đầu, yên lặng ăn hết bát cháo. Vậy mà tâm trạng kỳ lạ của cậu lại trở nên nhẹ nhõm hẳn.

Chuyện lo lắng nhất trong suốt những ngày qua cuối cùng cũng tới rồi.
Bình Luận (0)
Comment