Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 87

“Tôi không hề muốn em cảm thấy bị mạo phạm.” Lông mày sâu róm hơi ngồi thẳng người, giọng nói dịu dàng như nước, ánh mắt vẫn luôn bám dính lấy Tưởng Thanh Duy nhưng lại chân thành: “Em có tiềm lực mà bản thân không thể tưởng tượng được, không nên lãng phí vào mấy công việc rẻ tiền này. Đến khi em ở độ tuổi của tôi rồi nhìn lại thì sẽ biết khoảng thời gian này trân quý biết bao.”

“Cảm ơn ngài, nhưng tôi không…”

“Đừng cho tôi câu trả lời vội.” Lông mày sâu róm nhẹ nhàng ngắt lời cậu, lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhớ rồi viết xuống một chuỗi số: “Nghĩ kỹ rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”

Tưởng Thanh Duy không hề cần tờ giấy đó, nhưng trước đó cậu đã nghĩ xấu về lông mày sâu róm, lông mày sâu róm ngoài nho nhã lễ độ ra thì còn nói chuyện rất dễ nghe, điều này khiến cậu nhất thời khó có thể lạnh mặt từ chối.

Cậu bỏ tờ giấy vào túi quần rồi rời khỏi phòng 305.

Chuyện này có hơi không chân thực, giống như một trò lừa bịp vậy.

Tưởng Thanh Duy chưa từng nghĩ mình lại đáng tiền như thế, cái giá mà lông mày sâu róm đưa ra đối với cậu mà nói quả thực không hợp lẽ thường. Những gì lông mày sâu róm nói với cậu là: “Hãy tin tôi, em là vô giá, đây chỉ là chút tâm ý mà thôi.”

Tưởng Thanh Duy tâm tình phức tạp đi xuống lầu quay lại vị trí của mình. Hơn nửa tiếng sau, một người đàn ông đặt một tách trà tầm xuân nóng hổi và hai hộp carton tinh tế bên cạnh tay cậu, cậu còn chưa phản ứng lại thì người đàn ông đã quay đầu rời đi. Tưởng Thanh Duy vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, nhận ra đó là một trong những tên đi cùng với lông mày sâu róm.

Cậu nhíu mày nhìn hộp carton, bao bì này cậu vừa khéo nhìn thấy cách đây không lâu, để cảm ơn cậu đã giúp đỡ nên Tào Oánh Oánh đã tặng cậu một hộp bánh ngọt của tiệm này, nghe hai nữ sinh ngồi phía trước nói chuyện phiếm cả buổi chiều thì dường như đây là một thương hiệu khá xa xỉ.

Chị gái ở quầy lễ tân vừa khéo chứng kiến được cảnh này: “Tiểu Duy à, chị đã nói gì nào, em không thể thiếu vận đào hoa.”

Quả thực Tưởng Thanh Duy sắp đau đầu đến nơi rồi, lông mày sâu róm đang nghĩ gì vậy? Lúc đầu còn nói là ‘bàn chuyện làm ăn’, sao bây giờ lại thành diễn phim thần tượng rồi? Người có ngoại hình đẹp nhiều như vậy, cậu không tin mình có mê lực khiến người ta thích từ cái nhìn đầu tiên. Muốn theo đuổi cái mới sao? Vậy thì có lẽ qua mấy ngày nữa là hết hứng thú ngay thôi.

Cậu thực sự đã đánh giá thấp lông mày sâu róm rồi, lông mày sâu róm luôn xuất hiện vào hầu hết mọi ca trực của cậu, hơn nữa kỳ lạ là trước mặt thì mở máy tính của tiệm net nhưng lại làm việc trên laptop của mình. Cũng giống như lúc ở tiệm bida, hắn chọn chỗ ngồi gần với cậu nhất, thi thoảng còn cầm theo hoa quả trà nước, đồ ăn vặt lại rất ít khi thấy, đều là gọi người mang đến điểm tâm nóng, nói rằng muốn cậu ăn uống lành mạnh hơn. Phát hiện lúc cậu có thời gian rảnh thì sẽ làm đề học từ, vậy mà còn lấy cho cậu hai thẻ giáo trình ôn tập trên mạng.

Đương nhiên Tưởng Thanh Duy nhất quyết không chịu nhận, lông mày sâu róm sớm đã đoán được cậu sẽ có phản ứng này: “Học sinh theo đuổi nhau mà tặng cái này thì có vẻ bủn xỉn, huống chi tôi là người lớn. Tâm ý nhỏ bé như vậy cũng chưa thể nói là chăm lo cho tiểu bối được.” Sau đó hắn ngồi xuống cạnh cậu, cách cậu không gần lắm, nhưng cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, đến nỗi những người trong tiệm net mà quen biết Tưởng Thanh Duy đều nhìn về phía này.

Lông mày sâu róm bình thường chắc chắn rất giỏi trong việc nắm bắt người khác, gã làm đến mức độ vừa phải chắc ăn khiến Tưởng Thanh Duy dưới sự dạy dỗ của mình vừa có chỗ bất an lại không thể nổi giận, không tiện trả lại cũng không tiện sử dụng, cách nào cũng không được, chỉ đành tượng trưng uống nửa cốc trà cẩu kỷ và ăn hai quả măng cụt. Lông mày sâu róm rất vui, cười gật đầu rồi rời đi để Tưởng Thanh Duy làm việc của mình.

Nam Tỷ không còn cách nào, người ta đường đường chính chính theo đuổi cậu, cô làm sao mà ngăn được? Trong tay cô cũng có một quán bar cho người đồng tính và cô cũng không có thành kiến với người đồng tính. Tuy Tưởng Thanh Duy còn thiếu một tuổi nữa mới thành niên, nhưng đã đến độ tuổi có thể yêu đương.

Lại nói đến lông mày sâu róm, gã tên Hoàng Nghênh Xuyên, chưa đến ba mươi mà đã làm trợ thủ cho lão đại nhà họ Lý được ba năm, là một người rất có bản lĩnh, hiếm có tin đồn thất thiệt trong đời tư, ngoại hình anh tuấn có chút đặc biệt, đôi lông mày sâu róm đặc trưng khiến người ta không thể nào quên.

Ấn tượng của Nam Tỷ về con người Hoàng Nghênh Xuyên khá tốt, cô chỉ là sợ cách theo đuổi này của gã, bản thân Hoàng Nghênh Xuyên còn chưa ra đâu với đâu thì đã có người tâm tư bất chính nhắm vào Tưởng Thanh Duy.

Cô từng nói bóng gió nhắc nhở gã, Hoàng Nghênh Xuyên lộ nụ cười nham hiểm: “Nam Tỷ yên tâm, tôi gánh được.”



“Mẹ?”

Ôn Hiểu Bình thu hồi ánh mắt nhìn Tưởng Thanh Duy, vui mừng nói: “Mấy ngày nay mặt con hồng hào hơn rồi! Xem ra vẫn là nên ăn thêm bữa khuya thì cơ thể mới theo kịp được.”

Tưởng Thanh Duy có nỗi khổ khó nói. Cho dù Hoàng Nghênh Xuyên không tới thì cũng sẽ nhờ người mang bữa khuya cho cậu, nhìn cậu ăn một nửa rồi mới rời đi. Tối nào cũng cho ăn như vậy thì làm gì có chuyện không nhìn thấy hiệu quả cơ chứ. Cậu đang ở độ tuổi ăn nhiều và dễ đói, không ăn thì còn đỡ, vừa ăn vào thì cứ như càng đói hơn, chưa kịp nhận ra thì một lồng bánh bao nhân thịt cua hay vài cái há cảo tôm đã vào bụng rồi. Hơn nữa, nửa tháng nay được cho ăn thành thói quen, cứ khoảng chín rưỡi tối là cậu sẽ đói, cho dù Hoàng Nghênh Xuyên không mang bữa khuya đến thì có lẽ cậu cũng sẽ đến tiệm bánh bao hấp ở góc đường mua hai cái bánh bao nhân cà rốt cay rẻ nhất.

Thậm chí cậu còn mấy lần mua điểm tâm mang về cho Ôn Hiểu Bình làm bữa sáng, chỉ nói là bữa khuya ăn không hết lúc làm việc ở tiệm net. Ôn Hiểu Bình tưởng là do Nam Tỷ đặc biệt quan tâm nên rất cảm kích.

Tưởng Thanh Duy thầm nghĩ chuyện này không ra sao cả, không thể vô duyên vô cớ chiếm lòng tốt của người khác được, Hoàng Nghênh Xuyên mời cậu cuối tuần ăn cơm, cậu đã đồng ý, muốn thanh toán tiền cho bữa ăn này trước, cũng như nói rõ ràng lại lần nữa.

Nhưng lúc cậu lấy cớ đi vệ sinh để tìm bồi bàn thanh toán hóa đơn thì được thông báo rằng hóa đơn đã ghi vào tài khoản cá nhân của Hoàng phó tổng rồi. Lúc cậu trở lại chỗ ngồi thì quả thực có hơi buồn bực.

Món chính của Hoàng Nghênh Xuyên vừa mới đưa lên, gã dùng chiếc dao sạch cắt miếng bít tết, sau đó bỏ vào đĩa nhỏ rồi đẩy đến trước mặt Tưởng Thanh Duy: “Nếm thử đi, lúc cắt cảm thấy chất lượng thịt không tệ lắm.” Nói xong mới nhận ra sắc mặt của Tưởng Thanh Duy cứng ngắc: “Sao thế? Món khai vị ăn không ngon sao?”

Tưởng Thanh Duy nhìn gã: “Anh tốn nhiều sức lực lên người tôi như như vậy cũng vô dụng thôi. Tôi không cho anh nổi cái gì cả, cũng không đồng ý ‘chuyện làm ăn’ của anh.”

Có lẽ là vì dáng lông mày của Hoàng Nghênh Xuyên mà trông hắn có hơi mất mát dù chưa nói gì cả, chưa kể lời nói có chút tủi thân: “Tôi quấy rầy em à?”

Thực ra Tưởng Thanh Duy không ghét gã, nhưng vẫn nhẫn tâm nói: “Đúng vậy, anh quấy rầy cuộc sống của tôi.”

“Tuy tôi đã kiểm soát đến mức tối thiểu, nhưng nếu như khiến em không vui thì thực lòng xin lỗi.” Hoàng Nghênh Xuyên đặt dao nĩa xuống, lắc đầu: “Em không cần để ý như vậy, cũng không cần báo đáp gì cả. Ban đầu là tôi muốn khiến em đồng ý, nhưng bây giờ vỗ béo em có khí sắc hơn vậy mà tôi lại thấy rất vui.” Gã nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Giống như con gái đối với thần tượng của mình vậy, tuy cũng có chút tâm tư nhỏ, nhưng cái chính vẫn là hy vọng thần tượng phát triển tốt, đúng chứ?”

Tưởng Thanh Duy không phân biệt được bản lĩnh dỗ người của Hoàn Nghênh Xuyên cao siêu hay là gã rất rộng lượng, vậy mà lại so sánh bản thân với con gái, hơn nữa điều thần kỳ là không khiến cậu cảm thấy gã ẻo lả, ngược lại còn có chút cảm động. Cậu cố gắng gạt bỏ sự mềm yếu trong lòng, nhưng giọng điệu không còn sắc bén như vừa nãy nữa: “Thần tượng cũng phải trả giá, phải hát nhảy phải biểu diễn, tiêu khiển cho fan.”

Hoàng Nghênh Xuyên lại cầm dao nĩa lên: “Em nói chuyện riêng với tôi, được tôi vỗ béo, còn ăn cơm cùng tôi, có mấy fan được đãi ngộ tốt như vậy chứ?”

Tưởng Thanh Duy thực sự không nói lại gã, chẳng lẽ lăn lộn trong xã hội một thời gian lâu thì sẽ luyện ra được bản lĩnh nắm bắt lòng người sao? Nếu là cậu lúc nhỏ, mặc cho người khác có đối xử tốt với cậu như thế nào, cậu có thể đều mặc kệ phớt lờ. Nhưng cậu đã trải qua rất nhiều chuyện, đối với nửa phần lòng tốt của người khác đều sẽ không tự chủ được mà vô cùng trân trọng.

Tưởng Thanh Duy thở dài, cầm dao nĩa lên, chạm vào miếng thịt bò mà Hoàng Nghênh Xuyên đã cắt cho cậu: “Anh thực sự ổn với chuyện này sao? Tôi nhỏ hơn anh mười hai tuổi, còn chưa chắc là tôi thích đàn ông, sẽ không khiến anh không có cảm giác an toàn sao?”

Hoàng Nghênh Xuyên vô cùng nghiêm túc nhìn cậu: “Thanh Duy, đừng bao giờ tìm cảm giác an toàn ở người khác.”

Tưởng Thanh Duy như bị phi tiêu ghim chặt tại chỗ, không thể hoàn hồn. Cậu của lúc này mơ hồ có một dự cảm, lời này của Hoàng Nghênh Xuyên rất quan trọng với cậu, hơn nữa sẽ còn càng trở nên quan trọng hơn.

Lễ kỷ niệm bảy mươi năm ngày thành lập trường được ấn định vào hai ngày thứ bảy và chủ nhật, mỗi ngày từ sáng đến tối đều có hoạt động. Tưởng Thanh Duy phải làm thêm, vốn không định đến trường, nhưng không ngờ Nam Tỷ cũng là cựu học sinh, không những cho cậu nghỉ phép mà còn móc ra hai vé xem buổi biểu diễn văn nghệ trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, muốn cậu cùng về trường với mình để tham quan.

Nam Tỷ đạp phanh dừng đèn đỏ, liếc nhìn Tưởng Thanh Duy bên cạnh: “Nghĩ gì thế, cả đường cứ hồn vía lên mây?”

Tưởng Thanh Duy mất hai giây mới nhận ra Nam Tỷ đang nói chuyện với mình: “Dạ? Cái gì ạ?”

Làm thêm chỉ là lý do mà cậu nói với mọi người để không phải đến trường, nhưng thực ra là không muốn nhìn thấy Vạn Kính Tiên và Hà Bạch Lộc, cậu không ngừng tự nhủ rằng đây mới là cuộc sống mà Vạn Kính Tiên nên có, mấy ngày nay không nhìn thấy Vạn Kính Tiên, cậu đã sắp bị chính mình tẩy não thành công rồi, lúc Nam Tỷ lôi cậu đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, lẽ ra cậu phải từ chối một cách kiên quyết hơn mới phải. Cậu không dám thẳng thắn với bản thân, không tiếp tục lạnh mặt với Hoàng Nghênh Xuyên cũng có một phần lý do này, cậu mong được giải thoát khỏi sự vượt ranh giới của Vạn Kính Tiên.

Nam Tỷ không nghĩ gì nhiều, dù sao thì tâm tư của đứa trẻ tuổi dậy thì luôn thay đổi khó lường, nói không chừng lát nữa xem biểu diễn văn nghệ thì sẽ tốt hơn, hẳn là có rất nhiều người nổi tiếng trong trường mà cậu biết. Chỗ ngồi của vé khá gần sân khấu, Tưởng Thanh Duy sẽ vui lên ngay thôi.

***

Nửa ngày rồi mà Tưởng Thanh Duy vẫn chưa xuống lầu, Vạn Kính Tiên lo lắng, nhất quyết phải xem CCTV của phòng bao đó. Đậu Soái rất quen thuộc với tiệm net này của chị họ cậu ta, dẫn bọn họ ra phía sau quầy lễ tân, sau khi hỏi hướng đi của Tưởng Thanh Duy xong thì tìm ra CCTV của phòng 305 rồi phóng to toàn màn hình.

Lý Dịch Trác đứng đằng sau Vạn Kính Tiên: “Ơ kìa? Đây là Hoàng Nghênh Xuyên mà?”

Vạn Kính Tiên nhìn gã đàn ông lông mày sâu róm này, không hiểu sao thấy ngứa mắt: “Hoàng Nghênh Xuyên là ai?”

“Trợ thủ của anh trai tôi, ông nội tôi cũng rất thích gã.” Lý Dịch Trác nghĩ một lúc, mới nói thêm: “Hình như là một người chưa từng để xảy ra sai lầm gì.”

Đúng ra thì Lý Dịch Trác không hề hứng thú với công việc kinh doanh của nhà họ Lý nên không nhớ mặt những người trong công ty nhà mình, thế mà cậu ta thực sự chỉ nhớ mỗi Hoàng Nghênh Xuyên, lông mày sâu róm này là một trong số ít những người lớn không đối xử với cậu ta như một đứa trẻ.

Vạn Kính Tiên cau mày nhìn Tưởng Thanh Duy trên màn hình đang cầm một mẩu giấy nhớ từ tay Hoàng Nghênh Xuyên: “Chốc nữa đến chỗ người này chào hỏi.”

Hoàng Nghênh Xuyên nhìn thấy Lý Dịch Trác thì chỉ ngạc nhiên một lúc, ngay lập tức liền cười: “Khéo thế, tiểu thiếu gia. À, đúng rồi, nơi này là của chị gái Đậu Soái nhỉ?”

Lý Dịch Trác thầm nghĩ, hôm nay nhất định phải đập cho tên Vạn Kính Tiên này một trận, lỡ như Hoàng Nghênh Xuyên nói với anh trai rằng cậu ta trốn học đến tiệm net thì trước lúc thi giữa kỳ cậu ta cũng đừng hòng được ra ngoài chơi. Liếc Vạn Kính Tiên ở bên cạnh một cái, cậu ta kéo ra một vẻ mặt tươi cười không có chút chân thành nào: “Ồ, anh Hoàng, sao anh lại ở chỗ này vậy? Chưa từng nghe nói anh chơi game bao giờ?”

Hoàng Nghênh Xuyên vẫn là dáng vẻ tốt tính như cũ: “Không phải đến chơi game, mà là nhìn trúng một người, thử tiếp xúc một chút.” Lý Dịch Trác nhìn về phía quầy lễ tân, nhíu mày nói: “Anh thích đàn ông à?”

Hoàng Nghênh Xuyên kinh ngạc hơn một chút so với lần đầu chạm mặt: “Em quen em ấy à?”

Lý Dịch Trác không biết câu hỏi này của Hoàng Nghênh Xuyên là từ đâu tới, nhưng cậu dời sự chú ý khỏi việc gã thích đàn ông: “Em không quen, là bạn học của Vạn Kính Tiên. Sao anh lại tán người nhỏ tuổi như vậy chứ?”

Hoàng Nghênh Xuyên cười: “Em cảm thấy tuổi mình rất nhỏ sao?”

Lý Dịch Trác ghét nhất chuyện người nhà họ Lý đều coi cậu là đứa trẻ, nghe thấy vậy thì khịt mũi.

Vạn Kính Tiên u ám nhìn Hoàng Nghênh Xuyên, mở miệng nói: “Anh nghiêm túc à?”

Trước đây, Hoàng Nghênh Xuyên chưa từng gặp Vạn Kính Tiên, nhưng cái tên này đã nghe nhiều nên thuộc, hắn là con trai cả được đặt kỳ vọng cao của nhà họ Vạn. Gã thay đổi suy nghĩ, đảo ngược kế hoạch ban đầu, thừa nhận không chút do dự: “Anh nghiêm túc, anh thích em ấy.”

Vạn Kính Tiên của lúc đó không hề tính đến việc có một số người nói dối còn dứt khoát lưu loát hơn cả nói thật rất nhiều. Hắn choáng váng bởi sự thẳng thắn của Hoàng Nghênh Xuyên, ba chữ ‘thích em ấy’ như một cục gạch, đập vào đầu hắn một cái. 

Hắn sững sờ một lúc, cuối cùng nhìn trân trối vào người đàn ông trước mặt, khó khăn nói: “Vậy thì tốt nhất là anh đừng có tâm tư lệch lạc nào khác.”

Hoàng Nghênh Xuyên mang hàm ý không rõ nhìn hắn: “Yên tâm, anh có khả năng chăm sóc tốt cho em ấy.”

Trong hai tuần tiếp theo, Vạn Kính Tiên sống trong tình trạng như người mất hồn, hắn tra gốc gác của Hoàng Nghênh Xuyên, phái người đi theo Tưởng Thanh Duy, biết được mỗi tối lúc Hoàng Nghênh Xuyên không có xã giao thì đều sẽ đến tiệm net, cũng biết được Tưởng Thanh Duy rất quan tâm đến gã. Có mấy ngày hắn ngồi trong góc tối của tiệm net, nhìn thấy Tưởng Thanh Duy và Hoàng Nghênh Xuyên chào hỏi với nhau, lúc thì hắn căm giận sự niềm nở của Hoàng Nghênh Xuyên, lúc thì hắn căm giận chính mình chưa từng mỉ chu đáo giống như Hoàng Nghênh Xuyên.

Nhưng hắn làm gì có tư cách để căm giận Hoàng Nghênh Xuyên, hắn nên cảm kích Hoàng Nghênh Xuyên mới phải. Điều mà Tưởng Thanh Duy cần chính là một người quang minh chính đại đối xử tốt với cậu giống như Hoàng Nghênh Xuyên vậy.

Bắt đầu từ một tuần trước lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Tưởng Thanh Duy đã không còn tiếp tục kháng cự Hoàng Nghênh Xuyên giống như trước nữa. Vạn Kính Tiên ló đầu ra khỏi màn hình máy tính, nhìn thấy Tưởng Thanh Duy lấy chai sữa từ tay Hoàng Nghênh Xuyên, cắm ống hút vào rồi vừa uống vừa nói chuyện với gã, khóe mắt chân mày của cậu đều toát ra ý cười nhỏ bé.

Móng tay cắm sâu vào da thịt mà cũng không biết, đến khi hắn hoàn hồn thì lòng bàn tay đã rỉ máu.

Vạn Kính Tiên chưa từng nghĩ đến việc tham gia biểu diễn văn nghệ trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nhìn thấy sắp xếp của chương trình, lòng hắn nghẹn một bụng lửa không rõ, hắn tìm người phụ trách là Bạch Nhụy, thẳng thừng nói với cô rằng mình sẽ không lên sân khấu.

Bạch Nhụy vẫn luôn tưởng rằng Hà Bạch Lộc với hắn là người yêu, đều nói là nữ theo đuổi nam luôn cách một tầng vải mỏng(*), có lẽ bọn họ sẽ có tiến triển sau lễ kỷ niệm này. Nhưng nhìn thái độ lạnh như băng của Vạn Kính Tiên lúc này, lẽ nào là cãi nhau sao?

(*) Chỉ việc đàn ông theo đuổi phụ nữ thì khó; còn phụ nữ theo đuổi đàn ông thì thuận lợi dễ dàng hơn nhiều.

“Cô thấy hai người các em phối hợp rất ăn ý trong lúc luyện tập, sao lại không đồng ý? Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay có rất nhiều cựu sinh viên nổi tiếng cũng đến, nhà trường rất coi trọng buổi diễn này, có lý do cá nhân nào thì trước tiên cứ tạm gác xuống đã.”

Vạn Kính Tiên cau mày: “Toàn trường có hai ba trăm người biết đánh đàn, em cùng lắm cũng chỉ có thể nói là từng học qua, có lẽ còn không đạt đến trình độ trung cấp, chọn người như vậy mà cô nói là ‘coi trọng’ sao?”

Bạch Nhụy bị câu nói này của hắn chặn họng, gần như không thốt nên lời. Với thân phận của Vạn Kính Tiên, cộng thêm hắn là một hotboy có ngoại hình và vóc dáng hiếm có, hơn nữa kết hợp cùng với Hà Bạch Lộc rất thu hút sự chú ý, ngay khi vừa lên sân khấu thì có thể khuấy động bầu không khí, đương nhiên là được ưu tiên cân nhắc rồi.

Cô thầm nghĩ, hầu hết con cháu nhà giàu đều phải vuốt mông ngựa(*), bèn khuyên nhủ: “Nhân vật chính của khúc này là cây vĩ cầm của Bạch Lộc, piano chỉ là đệm thôi, không cần trình độ cao siêu gì. Em xem, buổi diễn này đại diện cho bộ mặt của trường. Người đánh đàn giỏi hơn em thì không đẹp trai bằng em, mà người đẹp trai hơn em thì cả trường cũng chỉ tìm được một hai người, nên đương nhiên phải chọn em rồi. Em biết không, toàn trường rất mong chờ tiết mục này đấy.”

(*) Vuốt mông ngựa: nói lời nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi để làm ai đó vui và thuận theo ý mình.

Lúc đầu Vạn Kính Tiên vẫn không bằng lòng, cho đến khi Bạch Nhụy nói rằng “toàn trường rất mong chờ tiết mục này đấy” – toàn trường, cũng bao gồm cả Tưởng Thanh Duy sao?

Nếu như hắn không chủ động thì Tưởng Thanh Duy thậm chí có thể không gặp được hắn cho đến khi tốt nghiệp. Không gặp được thì sẽ giống như bị che phủ bởi những điều nhỏ nhặt tầm thường, bị lãng quên, bị phủ bụi, trở thành một vết cọ mờ nhạt trong tuổi trẻ.

Vậy thì không được. Vạn Kính Tiên thần kinh mà nghĩ, hắn muốn Tưởng Thanh Duy thường xuyên nghĩ đến hắn, vĩnh viễn ghi nhớ hắn, muốn Tưởng Thanh Duy luôn có thể nghe thấy tên hắn, không có cơ hội rời khỏi thế giới mà hắn tồn tại.

Bạch Nhụy thấy Vạn Kính Tiên ngầm đồng ý với cách nói của mình thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng trực giác cho thấy ánh mắt hắn không đúng lắm nên không dám khuyên nhủ thêm nữa, chỉ lo Vạn Kính Tiên lại bày trò gì.

Tiết mục của Vạn Kính Tiên và Hà Bạch Lộc được sắp xếp tương đối sớm, lúc bước vào khu vực hậu trường để chờ lên sân khấu thì nhìn thấy Tào Oánh Oánh đang trang điểm ở cửa hông trong hậu trường và lo lắng nhìn chòng chọc điện thoại. Hà Bạch Lộc hỏi cô làm sao vậy, Tào Oánh Oánh nói rằng tín hiệu ở bên trong không tốt, làm động tác tay cố lên với Hà Bạch Lộc rồi mở cửa đi ra ngoài nghe điện thoại.

“Ôi, cuối cùng cũng kết nối được! Thanh Duy, tớ là Oánh Oánh, giúp tớ với!”
Bình Luận (0)
Comment