Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 93

“Thanh Duy, qua đây giúp bố một tay.”

“Vâng, con đến đây!”

Ánh nắng chói chang hắt vào qua cửa sổ, sàn nhà sáng rực rỡ, những bông hoa dành dành trong chiếc bình thủy tinh lớn treo cạnh tường đang ẩn mình trong bóng râm, lắng nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ.

Những trái táo gai đỏ rực được ngâm trong chậu nước, trông còn tươi và đẹp hơn lúc ở trong túi. Một bàn tay lớn đưa qua một miếng sơ mướp, nhìn dưới ánh sáng, dường như có thể nhìn thấy vết chai mỏng trên bụng ngón trỏ. Bàn tay nhỏ cầm lấy xơ mướp rồi nhúng vào nước, kinh mạch cứng rắn liền trở nên mềm mại. Cẩn thận lau sạch những quả nhỏ màu đỏ rồi đặt lần lượt từng quả vào đĩa sứ trắng ở bên cạnh. Quả táo gai nhúng trong nước ánh lên vẻ sáng bóng, nhìn từ xa trông giống những hạt san hô trong hộp trang sức.

Bàn tay lớn phủ xuống, xoa đầu cậu: “Được rồi, cứ để đấy cho bố, con đi xem mẹ đã dậy chưa, lát nữa chúng ta uống nước táo gai đường phèn.”

Mặt sàn phản chiếu bóng của khung cửa sổ, đôi chân nhỏ không thích đi dép đi tất dẫm lên từng hình thang phản chiếu ánh sáng.

“Mẹ ơi, mẹ, mẹ dậy chưa?”

“Mẹ ơi, mẹ ở đâu thế?”

“Mẹ ơi?”

“Mẹ!”

Tưởng Thanh Duy đột nhiên bừng tỉnh, một cơn đau nhói từ lưng, hai bên sườn và lòng bàn tay truyền đến, mới ngồi dậy được một nửa liền mất sức, ngã trở lại giường.

“Thanh Duy?!”

Đầu rất choáng váng, nhưng vì cơn đau mà lại tỉnh táo. Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, đầu tiên là nhìn thấy khuôn mặt lún phún râu của Vạn Kính Tiên. Tưởng Thanh Duy choáng váng đến nỗi có chút buồn nôn, nên cậu nhắm mắt lại.

“Vạn Kính Tiên?”

“Tôi đây. Cậu cảm thấy thế nào rồi? Trên người có chỗ nào đau không?”

Tưởng Thanh Duy đã cố thử, nhưng rất khó để di chuyển cơ thể, e là cố sức xuống giường cũng không đi được xa. Cậu muốn về nhà ngay lập tức, nhưng cậu không dám mở mắt, sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát.

“Vạn Kính Tiên, có thể nhờ cậu cho người đi xem mẹ tôi thế nào rồi hay không? Nói với bà rằng tôi không sao, sẽ trở về ngay lập tức.”

Khô họng và khàn giọng. Cậu dường như luôn trong bộ dạng thảm hại khi ở trước măt Vạn Kính Tiên, kể từ lần đầu gặp nhau lúc năm tuổi, mười lăm năm trôi qua, lần nào cũng nhếch nhác không chịu nổi. Nhưng bây giờ những chuyện này không còn quan trọng nữa, mọi ân oán tạm thời gác lại, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về với Ôn Hiểu Bình.

Người đối diện không đáp lời ngay, lòng Tưởng Thanh Duy trùng xuống. Cậu lại vội vàng lên tiếng, trong tiềm thức không cho mình cơ hội để suy nghĩ nhiều: “Vạn Kính Tiên? Cậu còn ở đây không thế? Vạn Kính Tiên!”

“Tôi đây, tôi đây. Cậu yên tâm, người đang trên đường rồi.”

Lời vỗ về của Vạn Kính Tiên không có tác dụng, Tưởng Thanh Duy vẫn đang hoảng sợ, là sự hoảng sợ không có lý do.

“Bây giờ tôi đang ở đâu?”

“Nhà của tôi gần Học viện Quân sự, nơi đây rất an toàn. Cậu cảm thấy sao rồi? Có muốn uống nước hay ăn gì không?”

Tưởng Thanh Duy trong tiềm thức muốn lắc đầu từ chối sự chăm sóc của Vạn Kính Tiên, nhưng ngay lúc cậu quay mặt sang một bên thì dừng lại, im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu. Một giây không nhìn thấy Ôn Hiểu Bình là cậu một giây cũng không thể an tâm, bây giờ không phải là lúc để xoắn xuýt chuyện trước kia, cậu cần phải nhanh chóng tích lũy thể lực.

Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Vạn Kính Tiên, thần kinh căng thẳng kể từ lúc tỉnh dậy của Tưởng Thanh Duy cuối cùng cũng thả lỏng bớt.

Cậu không muốn đối mặt với Vạn Kính Tiên.

Lúc Tưởng Đình Hạo xảy ra chuyện và bị điều đến phía Tây thì bọn họ chỉ mới mười tuổi, không biết gì cả. Về sau Vạn Kính Tiên biết chuyện, bây giờ cậu cũng đã biết, thế nên bọn họ hoàn toàn không quay lại được nữa rồi.

Lúc đó Tưởng Thanh Duy nằm sau tấm bình phong, nỗi hận thấu xương giống như mũi tiêm đâm vào từng tấc lục phủ ngũ tạng. Cậu có thể chịu đựng được sự đau đớn này, nhưng điều khiến cậu bất an là, không cần biết cuộc đối thoại giữa Vạn Kính Tiên và Trì Ngọc Cường có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, biết được phần nào chân tướng nắm đó, nhìn nhận thế nào về mối quan hệ giữa cậu và Hoàng Nghênh Xuyên, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn cầm lòng không đậu mà tin tưởng Vạn Kính Tiên, tin rằng hắn muốn cứu cậu.

Điều này là không đúng, quá là không đúng.

Cho dù lùi một bước mà nói, kẻ thù không đội trời chung với cậu không phải là bản thân Vạn Kính Tiên, nhưng bọn họ tuyệt đối cũng không thể trở thành bạn bè được, chứ đừng nói đến… thân phận khác.

Tưởng Thanh Duy giống như một con rối được Vạn Kính Tiên đỡ ngồi dậy, lòng bàn tay cậu quấn đầy băng gạc, rũ mắt dùng ống hút uống nước trong chiếc cốc đặt trên bàn gấp, Vạn Kính Tiên bưng một bát cháo đặc ngồi ở bên cạnh. Bọn họ đều có rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, nhưng lại lề mề không ai phá vỡ sự im lặng.

Điện thoại trên sofa sáng lên, Tưởng Thanh Duy bị tiếng rung đột ngột dọa cho giật mình, trong lòng lập tức có linh tính.

Vạn Kính Tiên đặt bát cháo xuống, vươn tay lấy điện thoại, nhìn lướt qua rồi chọn nghe máy. Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, Vạn Kính Tiên định đi ra ngoài nhưng đã không kịp nữa rồi.

“… Lúc vào thì cô Ôn đã bất tỉnh, bây giờ đang được cấp cứu…”

Trong đầu Tưởng Thanh Duy ‘ong’ một tiếng, cậu đã không còn nghe rõ những lời sau đó trong điện thoại nữa. Trong khoảnh khắc ấy, cậu bị nỗi hoảng sợ trước nay chưa từng có tập kích, sững người mất hai giây, lúc hoàn hồn lại thì bản thân đã bất chấp tất cả mà trở mình xuống giường.

Cốc nước lật đổ, cùng với chiếc bàn gấp bị hất xuống đất, nước bắn về phía bàn chân đang băng bó của Tưởng Thanh Duy, bị ống quần của Vạn Kính Tiên chặn lại nửa đường. Từ lúc Vạn Kính Tiên nghe điện thoại thì đã luôn chú ý đến bên này, nhìn thấy Tưởng Thanh Duy đột nhiên như người mất hồn và chuẩn bị té xuống giường thì hắn lập tức bước tới, vừa nghe báo cáo qua điện thoại vừa dùng một cánh tay kéo Tưởng Thanh Duy đang sắp ngã xuống đất vào lòng.

Việc này đã động đến vết thương ở hai bên sườn và lưng, cơn đau khiến Tưởng Thanh Duy đột nhiên bừng tỉnh. Cậu treo người giữa vòng tay của Vạn Kính Tiên, nghe thấy Vạn Kính Tiên sắp xếp người đi tìm bác sĩ Cung, thầy Quách và thầy Ngụy. Bác sĩ Cung là bác sĩ chủ trị của Ôn Hiểu Bình, còn hai người kia thì cậu chưa nghe nói bao giờ.

Vạn Kính Tiên đặt Tưởng Thanh Duy trở lại giường, sau đó dặn dò vài câu trong điện thoại rồi mới cúp máy. Tưởng Thanh Duy xoa hai bên sườn, thở hổn hển, lập tức hỏi: “Mẹ tôi sao rồi?”

Vạn Kính Tiên nhìn cậu, giọng nói bất giác dịu lại, âm điệu trầm xuống: “Dì bị suy tim cấp tính, cậu đừng…” Hắn không nói ra nửa câu sau mà dứt khoát nói: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Tưởng Thanh Duy chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Cậu được Vạn Kính Tiên ôm lên xe lăn rồi đẩy lên ô tôtô, xe lái một mạch đến bệnh viện, cậu sợ đến phát run.

Lúc bị Trì Ngọc Cường dùng cực hình thẩm vấn, cậu vẫn luôn lo lắng cho Ôn Hiểu Bình, cậu đã nói hết những gì mà mình biết, nói lời hay tiếng đẹp chỉ vì muốn bọn chúng thả cậu đi. Sự việc xảy ra đột ngột, cậu hoàn toàn không có cơ hội để lại lời nhắn cho Ôn Hiểu Bình, không biết bà sẽ lo lắng thế nào khi không tìm thấy cậu. Mặc dù trạng thái tinh thần của Ôn Hiểu Bình rất tốt và vẫn luôn tỏ ra là mình không sao, nhưng bọn họ đều biết rõ bệnh tình của bà đã bước vào giai đoạn cuối, tim phổi, xương cốt, hệ thống tiêu hóa, hệ thống trao đổi chất, mỗi ngày đều hoạt động quá tải, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hoàng Nghênh Xuyên gặp nạn, người trợ lý mà gã cử đến để bầu bạn bên cạnh Ôn Hiểu Bình chắc cũng không còn ở đó nữa.

Phía trên của cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, Tưởng Thanh Duy nhìn chằm chằm không chớp mắt, cậu không dám nghĩ ngợi gì cả.

Bắt đầu từ cái đêm cậu bị một người từ đằng sau bịt mồm bịt mũi trong tiểu khu vào năm ngày trước, mọi thứ giống như một cơn ác mộng, mặc cho cậu cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được. Từng chuyện một giống như toa tàu phi nước đại, việc kiểm soát tốc độ rẽ và phanh xe đều không thành công, lái nhanh về phía vách núi với tốc độ cao, toa tàu lao ra khỏi đường ray, hết toa này đến toa khác lần lượt rơi xuống. Tưởng Thanh Duy bị vây chặt trong cảm giác bất lực, cậu thậm chí còn tự hỏi liệu tất cả những điều này có phải là sự thật hay không.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đèn của phòng cấp cứu vụt tắt, hai y tá bước ra trước, sau đó là hai bác sĩ đeo khẩu trang, bọn họ quét mắt nhìn về phía này thì thấy Vạn Kính Tiên, sau đó đi tới.

Tưởng Thanh Duy hoàn toàn không nhớ đến thương tích trên người mình, chăm chú nhìn phòng cấp cứu và định đứng dậy thì bị Vạn Kính Tiên từ phía sau đè lại vai. Cậu nhìn đôi mắt mệt mỏi của bác sĩ, đột nhiên như mất sức, ngã ngồi xuống xe lăn.

Trong ký ức sau này của Tưởng Thanh Duy, những gì xảy ra vào ngày hôm đó giống như một bộ phim câm đen trắng. Cậu ngồi trên xe lăn đi theo nhóm người đưa Ôn Hiểu Bình vào phòng ICU, sau đó mọi người rời đi, chỉ còn lại mình cậu ngồi bên giường bệnh. Máy lọc máu và máy thở vẫn đang hoạt động, nhưng thể chúng sẽ không bao giờ dừng lại miễn là chưa rút điện, thế nhưng Ôn Hiểu Bình lại không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Tưởng Thanh Duy vùi mặt vào bàn tay gầy gò và lạnh lẽo của Ôn Hiểu Bình, hết lần này đến lần khác nói: “Mẹ, con trở về rồi.”

***

Sau ba lần xác nhận Tưởng Thanh Duy ngoài vết thương da thịt ra thì chỉ thiếu ăn thiếu ngủ, Vạn Kính Tiên lúc này mới nhớ đến Ôn Hiểu Bình. Hắn gọi người đến, phân phó đi chăm sóc và vỗ về Ôn Hiểu Bình, nghĩ ngợi một lúc, lại cho người dẫn theo bác sĩ gia đình và một hộ lý.

Người đến thăm Ôn Hiểu Bình vừa rời đi thì Tưởng Thanh Duy bắt đầu ngủ không yên giấc, mí mắt chuyển động, hô hấp gấp gáp, giống như đang gặp ác mộng.

Vạn Kính Tiên cho rằng Tưởng Thanh Duy đang nhớ tới lúc bị bức cung, hắn cau mày lau mồ hôi trên trán và thái dương của cậu. Hắn đã lâu không gần Tưởng Thanh Duy đến vậy, ánh mắt quét qua hàng lông mày hơi nhíu lại và đôi môi khép hờ, mỗi một nơi đều khiến trái tim hắn đau nhói. Hắn đã từng nghĩ vô số lần khung cảnh khi gặp lại Tưởng Thanh Duy, nhưng lúc này nhìn thấy cậu đang nằm ngay trước mặt, vậy mà lại bị suy nghĩ dày vò, chỉ khác là trong suy nghĩ này không chỉ có sự đau lòng mà còn có nỗi hoảng sợ cực lớn. Trì Ngọc Cường điều tra ra thân thế của Tưởng Thanh Duy, gã đã nói với Tưởng Thanh Duy về chuyện quá khứ rồi sao?

Tưởng Thanh Duy tỉnh lại rất nhanh, vừa tỉnh lại đã yêu cầu hắn cử người đi xem Ôn Hiểu Bình, Vạn Kính Tiên vào lúc đó đã có một dự cảm xấu. Khi nhận được tin tức, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến mỗi Tưởng Thanh Duy, hắn đã quá sơ ý đối với chuyện của Ôn Hiểu Bình, đáng lẽ hắn nên phái người trông coi Ôn Hiểu Bình lúc hắn đi tìm Trì Ngọc Cường mới đúng.

Linh cảm này đã trở thành sự thật chỉ sau vỏn vẹn nửa giờ. Nếu như bọn họ phá cửa xông vào muộn mười phút thì có lẽ đã nhìn thấy thi thể của Ôn Hiểu Bình rồi. Bọn họ vẫn là chậm một bước, Ôn Hiểu Bình bị suy đa tạng, cấp cứu năm tiếng đồng hồ đã là giới hạn rồi, ai cũng vô lực cứu chữa.

Vạn Kính Tiên thay Tưởng Thanh Duy ký vào giấy báo nguy kịch. Rất nhiều lần hắn muốn đi vào bảo Tưởng Thanh Duy ăn chút gì đó hoặc ngủ một giấc, nhưng hắn không biết Ôn Hiểu Bình có thể dựa vào máy móc chống đỡ được bao lâu, chuyện đã đến nước này, hắn không muốn Tưởng Thanh Duy phải hối hận nhiều hơn.

Vạn Kính Tiên cũng tự trách không kém gì Tưởng Thanh Duy. Nếu như nghĩ cho Tưởng Thanh Duy thì hắn cũng nên nhớ đến Ôn Hiểu Bình, nhưng hắn lại không hề.

Vạn Kính Tiên đã đứng bên ngoài phòng ICU hơn mười tiếng, y tá và bác sĩ đi ra đi vào, cho đến khi đèn đỏ trên thiết bị theo dõi bật sáng, bác sĩ thông báo rằng Ôn Hiểu Bình đã mất dấu hiệu sinh tồn.

Tưởng Thanh Duy không hề buông tay Ôn Hiểu Bình, ngoảnh mặt làm ngơ những lời bác sĩ nói, vẫn luôn khàn giọng nhỏ tiếng gọi mẹ hết lần này đến lần khác, giống như muốn dùng hết tất cả những lần gọi tiếng ‘mẹ’ này trong suốt quãng đời còn lại.

Nhiều nhân viên y tế trong phòng ICU đã nhìn quen với việc sinh tử, lúc này cũng không đành lòng nhìn cảnh này, muốn đi tới giải quyết nhưng lại chần chừ. Cơ thể gầy gò quấn đầy băng gạc của Tưởng Thanh Duy uốn cong thành hình vòng cung, dùng chấp niệm cuối cùng để chống đỡ, một hai lời nói có thể khiến cậu gục ngã suy sụp.

Vạn Kính Tiên dùng tay lau mặt, đi tới bên cạnh Tưởng Thanh Duy, cúi người ôm lấy vai cậu: “Thanh Duy, cậu và dì đều nên nghỉ ngơi rồi.”

Tưởng Thanh Duy lại gọi thêm hai tiếng mẹ, sau đó đột nhiên mất tiếng, như người mất hồn ngồi lại xe lăn, mặc cho những ống dẫn trên người Ôn Hiểu Bình lần lượt được tháo ra, sau đó phủ một tấm vải trắng rồi chuyển lên xe cáng.

Khi xe cáng rời khỏi phòng, Tưởng Thanh Duy đột nhiên bật dậy, như thể muốn ngăn lại. Vạn Kính Tiên vội vàng bước tới ôm lấy cậu, người ở trong ngực lắc lư một chút, sau đó liền xụi lơ rồi ngất đi.

Sấm sét cuộn trào, một tia chớp xoẹt qua, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.

Vạn Kính Tiên lặng lẽ đẩy cửa phòng bước vào, trong phòng không bật đèn, nhưng cũng không hẳn là quá tối: vài chiếc đèn báo hiệu ở đầu giường bệnh đang sáng, sau tiếng sấm rền là ánh sáng của tia chớp xuyên qua rèm cửa, trong phòng bỗng chốc sáng lên, đủ để Vạn Kính Tiên nhìn rõ người đang nằm trên giường bệnh.

Tưởng Thanh Duy đã hôn mê rất lâu, sắc mặt tái nhợt vô hồn, bác sĩ nói rằng cậu không muốn tỉnh lại.

Không ai hiểu rõ được Ôn Hiểu Bình đối với Tưởng Thanh Duy có ý nghĩa như thế nào hơn Vạn Kính Tiên, bà không chỉ là một người mẹ dịu dàng hiền hậu, mà còn là sự giao phó của Tưởng Đình Hạo cho cậu trong lúc ông hấp hối, hơn thế nữa còn là toàn bộ tưởng niệm của cậu đối với gia đình này.

Vạn Kính Tiên đặt một công ty tang lễ. Hắn đến xem Ôn Hiểu Bình đã được trang điểm xong, vẻ mặt bà bình thản, làn da khô vàng và viêm sưng vì bệnh tật trong nửa năm qua lại trở nên hồng hào và khỏe mạnh, mềm mại và đẹp đẽ như xưa. Vạn Kính Tiên không tin quỷ thần, nhưng lúc này đây hắn gần như nghi ngờ rằng Ôn Hiểu Bình là một vị Bồ tát đến trần gian để lịch kiếp, sau khi trải qua trần duyên và nghiệp chướng, thì nay đã trở lại Cửu Trùng Thiên. Chỉ là Tưởng Thanh Duy bị bà bỏ lại, một thân xác người phàm tiếp tục bước đi một mình trên thế gian này.

Vạn Kính Tiên vốn tưởng rằng bản thân có thể bồi thường cho Tưởng Thanh Duy rất nhiều, nhưng vì cú điện thoại vừa nãy của Vạn Vĩnh Tường mà lại trở nên mịt mù.

Tâm tư toan tính của Vạn Vĩnh Tường hơn hẳn Trì Ngọc Cường, đã đoán ra 70-80% giao dịch giữa hắn và Hoàng Nghênh Xuyên. Vạn Vĩnh Tường rất tức giận, nói hắn ăn gan hùm mật gấu, không biết chữ chết viết như thế nào. Sự việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kế hoạch của Hoàng Nghênh Xuyên vị Trì Ngọc Cường đảo loạn ở giữa, dẫn đến điểm yếu của Vạn Kính Tiên lúc này quá rõ ràng, mà con bài trong tay có thể lấy ra để đàm phán lại ít đến đáng thương, ngoại trừ tạm thời thỏa hiệp chuyển hướng sự chú ý thì không có biện pháp nào tốt hơn.

Vạn Kính Tiên ngồi bên giường bệnh, yên lặng nhìn bóng dáng của Tưởng Thanh Duy sáng lên rồi tối đi trong sấm chớp, cho đến khi mưa tạnh mây tan, sắc trời mờ sáng.

Sau khi Tưởng Thanh Duy tỉnh lại thì chỉ nằm trên giường đúng một ngày. Cậu đến trường xin nghỉ học, tiếp nhận lo liệu hậu sự của Ôn Hiểu Bình từ tay Vạn Kính Tiên. Ôn Hiểu Bình chết nơi đất khách quê người, sau khi hỏa táng thi thể, cậu phải đưa tro cốt của bà về phía Nam, cùng Tưởng Đình Hạo hợp tang.

Tưởng Thanh Duy dường như không cảm nhận được thương tích ở trên người, cậu không nói chuyện và cũng rất ít ngủ, cứ luôn nhìn chằm chằm vào một chỗ xuất thần. Vạn Kính Tiên tìm cho cậu một bác sĩ tâm lý, nhưng Tưởng Thanh Duy không hề phối hợp, mặc cho đối phương nói gì làm gì, cậu vẫn luôn cụp mắt không nói một lời.

Sau cơn mưa lớn, dường như mùa hè đã đến chỉ sau một đêm, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, đứng ở nơi có nắng dường như không thể mở nổi mắt.

Lúc nhặt tro cốt, Vạn Kính Tiên theo sát phía sau Tưởng Thanh Duy. Bóng lưng của Tưởng Thanh Duy vẫn trấn định, nhưng bàn tay cầm kẹp sắt lại có chút run rẩy. Đợi lúc Vạn Kính Tiên giúp đỡ mở nắp bình ra thì hắn mới nhìn thấy khuôn mặt và quần áo của Tưởng Thanh Duy đều ướt đẫm, giọt lệ chảy ra từ hốc mắt rồi lặng lẽ tuôn rơi, nhưng hình như Tưởng Thanh Duy không biết rằng mình đang khóc. Cậu gần như không chớp mắt, nhìn chằm chằm chiếc kẹp sắt trong tay một lúc, cẩn thận từng li từng tí muốn gói ghém tất cả tro cốt lại.

Nhà tang lễ là nơi có âm khí rất nặng, nhưng lúc này trời nắng như thiêu đốt, cây cối ở đằng xa hiện lên một màu xanh tươi trẻ, tạo cho người ta ảo giác mạnh mẽ và tràn đầy hy vọng.

Tưởng Thanh Duy ôm bình tro cốt ngồi trên bệ đá của bồn hoa bên ngoài nhà tang lễ, cả người tái nhợt đến mức có thể nhìn thấy mạch máu xanh ở dưới da. Trực giác của Vạn Kính Tiên cho thấy cậu có lời muốn nói, hắn bèn ngồi xuống bệ đá bên cạnh.

Giọng nói của Tưởng Thanh Duy khản đặc và yếu ớt, nhưng những gì nói ra lại như một gáo nước đá, đổ ập xuống đầu và dập tắt toàn bộ may mắn của Vạn Kính Tiên.

“Lúc nào thì cậu biết chuyện năm đó bố tôi bị xử phạt thuyên chuyển?”

Con ngươi của Tưởng Thanh Duy đen kịt không nhiễm tạp chất, sự lanh lợi giảo hoạt ban đầu không còn lưu lại bất kỳ dấu vết nào, lúc này chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Vạn Kính Tiên đã tưởng tượng rất nhiều về tương lai của bọn họ, nhưng khi cuối cùng phải chọn một thời khắc mà hắn không muốn chọn nhất, vậy mà lại có một loại vui sướng giống như tự ngược đãi bản thân đi vào ngõ cụt.

“Lúc vừa lên lớp 11.”

Tưởng Thanh Duy hơi lung lay, nhắm mắt lại: “Vậy là trước cái đêm đó?”

“Đúng vậy.”

Hắn biết tất cả, nhưng hắn vẫn ép buộc Tưởng Thanh Duy. Trong mối quan hệ vướng mắc cho đến hiện tại của bọn họ, tất cả đều là lỗi lầm của một mình hắn.

Tưởng Thanh Duy ngẩng đầu, cười yếu ớt với ánh mặt trời: “Tốt, tốt lắm. Vạn Kính Tiên, cảm ơn cậu.”

Cảm ơn cậu đã ôm đồm toàn bộ trách nhiệm, để tôi chết tâm, để tôi có thể hận triệt để.

Vạn Kính Tiên cực ghét cũng cực thích tính cách rõ ràng minh bạch này của Tưởng Thanh Duy, nó giống như một mũi dùi sắc bén khoan xuyên tim người ta.

“Cứ như vậy đi, cậu buông tha tôi, cũng buông tha cho chính mình, nhân lúc tôi còn phân rõ được cậu là cậu, bố cậu là bố cậu.”

Tưởng Thanh Duy không nhìn Vạn Kính Tiên nữa, ôm bình tro cốt rồi đứng dậy.

Vạn Kính Tiên biết chắc cậu muốn trốn, nếu như mình không làm gì đó, thì từ nay về sau thực sự sẽ cùng cậu trở thành người xa lạ. Trời đất rộng lớn, Tưởng Thanh Duy không còn ràng buộc là Ôn Hiểu Bình nữa, có lẽ… Không, không phải là có lẽ, cậu chắc chắn sẽ biến mất, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ gì với hắn nữa.

“Tưởng Thanh Duy!” Vạn Kính Tiên cũng đứng dậy, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

“Cậu không hỏi gì về Hoàng Nghênh Xuyên sao?”

Tưởng Thanh Duy im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Anh ta đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu như không có chỗ thuốc đó thì mẹ tôi cũng không chống đỡ được đến năm nay, hệ lụy cũng là có nhân mới có quả. Nếu như nói có sai lầm gì, thì cũng là sai do tôi, tôi không có lập trường để oán hận anh ta.” Tưởng Thanh Duy lại đi tiếp một bước, sau đó do dự nói: “Tôi không rõ anh ta đã làm những gì, nếu như cậu có thể tha cho anh ta…”

“Tôi sẽ không tha cho anh ta!”

Càng sẽ không buông tha cậu!

Vạn Kính Tiên biết rằng mình đã mất kiểm soát, hắn bắt đầu hối hận ngay khi vừa nói ra chữ đầu tiên, mỗi một chữ đều như con dao hai lưỡi, hắn khư khư nắm một bên, còn một bên thì đẩy vào lồng ngực của Tưởng Thanh Duy, máu chảy đầy tay, nhưng hắn vẫn nói cho ra hết: “Các khoản nợ tài chính của Hoàng Nghênh Xuyên bây giờ đều do tôi tiếp quản, bao gồm cả tiền mà cậu nợ anh ta. Trước đây cậu nợ anh ta, còn bây giờ thì nợ tôi.”

Cánh tay ôm bình tro cốt của Tưởng Thanh Duy căng cứng, sống lưng cứng đờ. Từ đầu đến cuối cậu không hề quay đầu lại.

“Gửi số tiền cho tôi, tôi sẽ trả hết.”

Bóng dáng lẻ loi của Tưởng Thanh Duy biến mất trong ánh sáng mùa xuân rực rỡ, gió vẫn còn lạnh, thổi cho Vạn Kính Tiên ớn lạnh toàn thân. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, Tưởng Thanh Duy không hề nói hẹn gặp lại. Từ trước đến nay cậu đều không nói hẹn gặp lại.

- Kết thúc-
Bình Luận (0)
Comment