Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 36

Lúc Khương Lâm Quyện ra ngoài, áo sơ mi của cậu bị bung hai cái cúc, gọng kính của cậu cũng bị hơi hỏng, cậu giơ tay lau máu chảy ở khóe miệng, nhìn qua trông hơi tà mị.

Dù sao thì không có kinh nghiệm đánh nhau nên cậu cũng khó tránh khỏi việc làm mình bị thương.

Khương Lâm Quyện đến tiệm thuốc mua một hộp urgo.

Vết thương trên mặt động vào là đau. Khương Lâm Quyện dựa vào ven đường, lấy đầu lưỡi đẩy đẩy má, nhẹ nhàng hít một hơi.

Cậu không phải người thích bạo lực, nhưng khi nghe được những lời đó, thứ gọi là lý trí trong cơ thể cậu lập tức vỡ vụn. Thiếu nữ đơn thuần và thứ lưu manh đó, không cần hỏi cậu cũng biết phải tin ai. Nếu Ôn Tố là người giống như trong miệng cậu ta thật thì làm sao mỗi lần cậu thả thính cô sẽ chạy, chỉ phản công một chút thôi là mặt cô sẽ đỏ được?

Ngực Khương Lâm Quyện hơi đau. Thậm chí cậu còn cảm thấy dù có đánh cho loại người kia xin tha cũng vẫn chưa hết giận.

Hôm sau, lúc Ôn Tố thấy Khương Lâm Quyện thì thấy cậu hiếm khi không đeo kính, đôi mắt vừa đen lại vừa sáng. Không bị cặp kính che đậy, khuôn mặt của Khương Lâm Quyện càng rõ hơn, nhìn qua thiếu đi sự lịch sự từ tốn, có thêm một chút sự lạnh lùng.

“Sao cậu không đeo kính? Vết thương trên mặt cậu là sao thế?”

Đây là lần thứ hai Khương Lâm Quyện nói dối. Lần thứ nhất là đêm qua lúc về nhà. Cậu mím môi, “Bị ngã, tôi không cẩn thận làm gãy kính rồi.”

Ôn Tố vươn hai ngón tay quơ quơ trước mắt cậu, cười hỏi, “Số mấy đây?”

Khương Lâm Quyện cạn lời nhìn cô, “Tôi bị cận chứ không phải bị mù.”

Ôn Tố phì cười một cái. Cô nhìn cậu, cảm thấy vết thương trên mặt cậu rất giống mình, cứ như là vết thương đôi vậy, “Không phải cậu bị ai bắt nạt đó chứ?”

Cô lấy tay chống má, “Tớ bảo kê cậu rồi. Nếu ai bắt nạt cậu thì nhớ phải nói với tớ đấy!”

Khương Lâm Quyện hơi dừng một chút.

Trong mắt cậu, tuy rằng Ôn Tố mạnh mẽ nhưng cô cũng cần được bảo vệ. Vì thế hôm qua, khi nghe người kia nói vậy, cậu cảm thấy nơi mềm nhất trong lòng mình như bị sụp mất một phần.

Ôn Tố nâng tay lên chạm vào miệng vết thương của Khương Lâm Quyện. Khương Lâm Quyện bị đau, cậu lùi về phía sau theo bản năng. Kỷ Phán Phán thò đầu qua mở to hai mắt, “Hai người các cậu sao thế? Không biết còn tưởng hai cậu mới đánh nhau một trận đó!”

Buổi chiều, nhân thời gian rảnh, Ôn Tố đi cùng Khương Lâm Quyện đi mua kính mới. Cậu chọn mấy kiểu dáng bình thường để thử, cuối cùng chọn cái có kiểu trông không khác cái trước là bao. Ôn Tố chỉ chỉ vào bên cạnh, “Cậu thử cái này xem?”

Khương Lâm Quyện nhìn theo hướng cô chỉ, cậu cứ cảm thấy cô không có ý gì tốt.

Mấy cái Ôn Tố bảo Khương Lâm Quyện thử toàn là những cái bình thường chẳng ai đeo. Không phải vậy thì là những cái trông chẳng hợp với Khương Lâm Quyện. Vì thế sau khi Khương Lâm Quyện đeo, Ôn Tố phì cười một cái. Tuy rằng nhờ có gương mặt kia cứu mà trông cũng không khó coi lắm, nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy buồn cười.

Thật ra có hai kiểu kính khá lạ, bình thường cũng hiếm người đeo, nhưng khi Khương Lâm Quyện đeo lên, cậu tạo cho người ta cảm giác nam chính bước ra từ tiểu thuyết. Khương Lâm Quyện cũng biết Ôn Tố cố ý, nhưng cậu vẫn nghe theo cô, “Cậu vừa lòng chưa?”

Ôn Tố ho khan một tiếng rồi giải thích, “Tớ muốn cho cậu thử hết để biết cậu hợp với cái nào mà!”

Cuối cùng Khương Lâm Quyện vẫn chọn cái mà cậu nhắm đến từ ban đầu. Gọng kính có màu bạc, nhìn trông rất ngạo nghễ. Không hiểu sao tuy rằng cái này không khác gì mắt kính trước đó nhưng trông nó lại đẹp hơn một chút.



Hôm sau, lúc Khương Lâm Quyện vào lớp học, Kỷ Phán Phán kéo cậu qua, “Hình như nãy tớ thấy bà nội Ôn Tố tới trường. Không phải cậu ấy bị mời phụ huynh đó chứ?”

Khương Lâm Quyện sửng sốt, giây tiếp theo, gió thổi bay góc áo của cậu, cậu chạy nhanh vào văn phòng. Cậu chưa đi vào nhưng đứng ở hành lang đã có thể nghe thấy giọng Khương Nham nói chuyện với hai bà cháu, “Cháu cũng không định mời cô đến, nhưng chuyện đánh nhau lần này của Ôn Tố quá nghiêm trọng.”

Bà nội Ôn Tố còn tưởng cô đã ngoan hơn, không ngờ cô vẫn giống như ngày trước. Trên mặt bà không giấu nổi sự thất vọng, “Xin lỗi thầy Khương. Cô sẽ dạy lại cháu hẳn hoi.”

“Lần này còn bị giám hiệu trường thấy. Nếu không phải cháu xin thì chắc chắn lần này Ôn Tố đã bị phạt rồi.” Khương Nham nói những lời sâu sa, “Cháu rất hy vọng Ôn Tố có thể để hết tâm trí lên việc học, bình thường đi học trên trường thì ngoan một chút.”

Ông nhìn về phía Ôn Tố, “Bà nội em lớn tuổi vậy rồi mà em vẫn muốn bà phải lo lắng cho mình hả?”

Nếu là bình thường, chắc chắn Ôn Tố sẽ phản bác. Nhưng nhắc đến bà nội cô, hiếm khi cô lại im lặng. Ôn Tố chỉ còn mình bà là người thân. Nếu nói về người cô để ý trên thế giới này thì chắc chắn đó chính là bà nội. Cô được bà nội nuôi từ nhỏ đến lớn, bà vẫn luôn chiều cô, chẳng bao giờ bắt cô làm việc nhà cả.

Ôn Tố không muốn làm bà lo lắng. Thậm chí cô còn cảm thấy ngày đó cô nên nhịn một chút.

Ôn Tố mím môi đảm bảo, “Về sau em sẽ không tái phạm.”

Đây là lần đầu tiên Khương Lâm Quyện thấy cô nhận sai hoàn toàn như vậy. Nhìn dáng vẻ áy náy của cô, cậu cũng cảm thấy khó chịu theo. Có lẽ cậu cũng có thể hiểu được cảm giác đó của cô, đó chính là khi mình cảm thấy mình làm người thân mình thất vọng.

Không chờ hai người ra ngoài, Khương Lâm Quyện đã nhấc chân rời đi. Cậu biết Ôn Tố không muốn người khác thấy dáng vẻ đó của cô.

Sau khi Ôn Tố ra ngoài, bà nội ở cùng cô một lát rồi về. Bà bảo sẽ dạy lại Ôn Tố, nhưng cuối cùng bà chẳng buông một câu nặng lời mà chỉ thở dài, “Cháu đừng giống như ba cháu, ít nhất cũng phải cố gắng ra một thành phố lớn để mở mang đầu óc, cháu à.”

Mắt Ôn Tố lập tức đỏ lên. Ba cô có tiếng là con nợ bài bạc, kẻ nghiện rượu, cứ như một bãi bùn lầy tanh tưởi. Bà nội cô đã không dạy được một đứa con ngoan rồi, đương nhiên bà hy vọng đứa cháu gái duy nhất của mình sẽ không đi theo con đường của đứa con hư của mình.

Bà càng không hy vọng Ôn Tố chưa kịp nhìn thế giới bên ngoài đã bị ép kết hôn sinh con, cả đời bị nhốt trong một trấn nhỏ.

Dường như bà còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng bà chỉ nhìn Ôn Tố một cái. Ánh mắt bình thường ấy lại làm Ôn Tố đau lòng hơn bất cứ lúc nào.

Đột nhiên cô phát hiện bà nội mình già thật rồi, không giống như khi cô còn nhỏ, cô làm sai, bà sẽ đi khắp nơi đuổi cô. Bây giờ đến đi đường bà cũng đi một cách khó khăn, sống lưng ngày một cong đi.

Ôn Tố chưa từng cảm thấy hối hận như vậy bao giờ. Cô thà cứ như trước, mỗi khi cô đánh nhau ở trường, bà sẽ chửi ầm lên với cô chứ không phải im lặng không nói một lời như này.

Cái đao im lặng sắc bén hơn những thứ khác rất nhiều.

Sau khi Ôn Tố về lớp, cô lấy giấy ra, im lặng viết bản kiểm điểm. Ánh đèn chiếu lên trang giấy, Ôn Tố nhìn chữ trên đó. Rõ ràng cô đều biết những chữ này, nhưng khi ghép lại vào nhau, không hiểu sao cô lại không hiểu.

Cô nhớ tới chuyện xưa.

Lúc học cấp hai, môn vật lý của cô hơi yếu, cô muốn đi học thêm. Lúc ấy, cô tìm ba mình, xin chút tiền thì lại nhận được mấy cái bạt tai rất đau. Sau đó bà nội thấy vết thương trên mặt cô. Dù biết mình không thể đánh được với thằng con cao mét tám của mình nhưng bà vẫn kéo thân già mình đi, dùng gậy đánh cho con của mình nhận sai mới thôi.

Đây là lần đầu tiên Ôn Tố nghiêm túc viết bản kiểm điểm như này.

Ôn Tố viết xong rồi đặt bút máy ở bên cạnh. Cây bút này cô lừa Khương Lâm Quyện lấy được, dường như cậu rất thích dùng bút máy. Ôn Tố vừa chê cậu cổ hủ, vừa thuận tay cầm cây bút đi.

Điện thoại bên cạnh vang lên, Ôn Tố cầm lên xem thì thấy Khương Lâm Quyện vừa gửi…

“Cậu có sao không?”

“Tớ có thể sao cơ chứ?”

Dường như lần nào cũng vậy, Ôn Tố sẽ không cho người khác thấy sự yếu đuối của mình. Dù cô có làm sao thật nhưng cô cũng sẽ không vạch vết thương của mình cho người khác xem. Khương Lâm Quyện rất muốn nói, cậu có thể thể hiện những cảm xúc thầm kín trong lòng ra với tôi, nhưng đánh được một nửa cậu lại xóa từng chữ đi.



Quả nhiên Ôn Tố đang lừa Khương Lâm Quyện. Vì thứ hai Ôn Tố bị gọi tên phê bình, lại còn phải lên sân khấu để kiểm điểm. Tính chất của việc lần này nghiêm trọng hơn lần trước nhiều, không phải mắt nhắm mắt mở cho qua được.

Trùng hợp lúc ấy Khương Lâm Quyện cũng lên trên sân khấu đọc bài phát biểu. Hai người cùng đứng trên sân khấu với nhau.

May là Ôn Tố quen với chuyện này rồi.

Cô cố ý mua một son môi, tô đỏ môi mình, nhìn qua người cô đầy gai nhọn, làm người ta có cảm giác không nên động vào. Sau đó cô mang vẻ mặt bình thản đi đến trước micro.

Hôm nay thời tiết không quá đẹp, nhìn từ xa trời xám xịt, chẳng có chút không khí mùa xuân nào. Mây đen như một cái chăn bông phủ kín mặt trời. Ôn Tố muốn nhìn một chút ánh sáng nhưng thất bại.

Cô nghĩ, chắc là trời sắp mưa rồi.

Khóe môi Ôn Tố nhếch lên, cô vừa định đọc bản kiểm điểm thì Khương Lâm Quyện ở phía sau đột nhiên đi qua chỗ cô, một tay túm cô xuống dưới. Hành động của cậu vô cùng dứt khoát, hơi có khí thế của người muốn làm phản.

Không ai nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố này, tất cả đều dừng ánh mắt lên sân khấu. Ngay cả những bạn đang ngủ gà ngủ gật cũng tỉnh táo hẳn lại.

Không ai ngờ được học sinh ngoan và giỏi như Khương Lâm Quyện lại làm hành động như vậy. Thậm chí các thầy cô giáo, lãnh đạo nhà trường cũng đều sững sờ tại chỗ.

Khương Lâm Quyện thế chỗ Ôn Tố, khom lưng tới gần micro, mỗi chữ cậu nói đều vô cùng mạnh mẽ và hùng hồn, “Nếu đọc bản kiểm điểm, em nghĩ bản thân mình nên làm trước. Vì em cũng tham gia vào chuyện đánh nhau lần này.”

Vừa dứt lời, dưới sân khấu lập tức ồn ào…

“Đấy là Khương Lâm Quyện đúng không? Hay là tớ chưa tỉnh ngủ vậy?”

“Trời ạ, cậu ấy cũng đánh nhau luôn hả? Sao nam thần của tớ lại đánh nhau vậy?”

“Rõ ràng đây là Khương Lâm Quyện đang bảo vệ bạn gái. Khương Lâm Quyện yêu vào mất não luôn rồi hả?”

“Mẹ kiếp! Không ngờ lúc còn sống tớ còn được chiêm ngưỡng khoảnh khắc Khương Lâm Quyện kiểm điểm. Thế giới này điên rồi, hôm nay Mặt Trời mọc ở đằng Tây đúng không?”

Xung quanh ồn ào nhưng Ôn Tố lại cảm thấy không gian xung quanh cô vô cùng yên tĩnh. Trong thế giới của cô, ngoài Khương Lâm Quyện ra thì tất cả mọi thứ đều mờ ảo, cuối cùng chỉ thấy rõ một mình cậu. Miệng cậu động động, nói từng câu từng chữ. Dường như trong nháy mắt, mọi vật sống lại, chồi non màu xanh lục trong lòng cô nhanh chóng sinh trưởng.

Lần đầu tiên trong đời, Ôn Tố thấy mùa xuân.
Bình Luận (0)
Comment