Sau khi đo xong các chỉ số cơ thể, Chương Ly lấy ra hai cái ba lô leo núi, một cái xấu tệ và một cái còn xấu hơn nữa, đưa cho Cố Đăng chọn cái nào ưa mắt hơn.
Cố Đăng chẳng ưng cái nào, hỏi: “Không còn cái nào khác hả?”
“Có.” Chương Ly đáp, rồi lấy ra một cái còn xấu hơn nữa.
Cố Đăng: “…”
“Xấu tới mức tôi không xuống tay nổi luôn á.”
Chương Ly quay đi, lại lấy thêm vài cái nữa mang tới. Cố Đăng xem xong thì im bặt, không cái nào khá hơn.
Anh chịu thua: “Trên đời nhiều hãng làm ba lô leo núi như vậy, mà không có cái nào ráng làm cho đẹp đẹp chút sao?”
Chương Ly: “Tôi thấy đều đẹp mà.”
Cố Đăng: “…”
Nhưng mấy món thiết yếu như vậy, dù có xấu cỡ nào thì cũng phải mua. Cố Đăng thử đeo từng cái một để kiểm tra sức nặng, cuối cùng chọn một cái ba lô siêu nhẹ, dung tích 65 lít, phối hai màu đen trắng.
Điều khiến anh bất ngờ là, dù cái ba lô này xấu thật, nhưng khả năng chịu tải thì cực kỳ ổn. Anh thử đeo túi cát nặng 10kg, xách bằng tay thì nặng ch*ch, nhưng đeo lên lưng lại thấy nhẹ tênh. Điều đó khiến anh tự tin hẳn, thử thêm 20kg mà cũng không thấy mệt lắm!
“Tôi đeo được nhiều vậy luôn hả?” Anh kinh ngạc. “Vậy chẳng phải tôi cũng có thể đi trọn chặng đường sao?”
Chương Ly chỉ nói: “Cậu thử đeo nửa tiếng coi sao đã.”
Thử thì thử, Cố Đăng đang đầy tự tin, cảm thấy như mình tràn trề sức mạnh.
Anh mang ba lô đi chọn đồ, quần áo, giày đi bộ, mấy món giữ ấm các kiểu. Nhìn đống đồ xấu quắc mà cái nào cũng phải có, Cố Đăng đành bỏ qua chuyện thẩm mỹ, miễn giữ được mạng là được rồi.
Phần còn lại là đồ dùng cho bếp núc: bình ga, nồi, túi lọc nước, bàn xếp, cái này có thể dùng chung đồ của Chương Ly, nhưng đồ ăn thì Cố Đăng phải tự mang.
Thật ra Cố Đăng đã thắc mắc từ lâu, Chương Ly đi bộ dài ngày vậy thì ăn uống ra sao. Không lẽ giống người rừng đi săn thú? Nhưng nếu mang theo đồ ăn, thì mang đủ cho mười ngày chắc cũng nặng không ít.
Cho đến khi Chương Ly dẫn anh tới trước một kệ hàng, chỉ vào mấy túi nhựa nhìn như bao đựng snack: “Chọn mùi vị cậu thích là được.”
Trên bao bì ghi là “bữa ăn mạo hiểm”, có các vị như mì ống sốt thịt, trứng chiên thịt xông khói, ngũ cốc, thịt bò hầm, cơm gà… Cố Đăng lật mặt sau xem, cuối cùng cũng hiểu, đây là đồ ăn sấy khô.
Siêu nhẹ, mỗi túi chỉ khoảng 100 gram, kích thước nhỏ gọn, hạn dùng thì…
“Ba mươi năm?!” Cố Đăng không thể tin nổi. “Hạn dùng tới ba mươi năm luôn á?”
Chương Ly: “Cái này cũng là đồ ăn dùng trong tình huống khẩn cấp.”
Cố Đăng: “…”
Anh có cảm giác như mình đang chuẩn bị ứng phó tận thế.
Dù miệng thì càm ràm, Cố Đăng vẫn chọn đủ đồ ăn cho mười ngày, còn cố gắng lựa đa dạng mùi vị nhất có thể. Nhưng nghĩ tới việc mười ngày sau toàn phải ăn mấy món này, anh lại thấy chẳng thiết sống nữa.
Cố Đăng vẫn không hiểu nổi tại sao Chương Ly nhất định phải đi hết chặng đường. Điều kiện khắc nghiệt thế này, nói là hành xác cũng còn nhẹ, đúng ra là tìm đường chết.
Chương Ly bảo là để hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của anh trai hắn. Vậy anh trai hắn rốt cuộc vì sao lại có nguyện vọng quái lạ như thế?
“Sao vậy?”
Tới khi Chương Ly lên tiếng, Cố Đăng mới nhận ra mình đã nhìn người ta quá lâu.
“Tôi bị đau vai một chút.” Anh nói. “Anh giúp tôi nắn lại coi.”
Anh đặt ba lô xuống rồi đi chọn tiếp. Mấy vật dụng sinh hoạt thì tiết kiệm được cái nào hay cái đó. Dầu gội sữa tắm mấy thứ đừng mong có, dùng ngoài trời dễ gây ô nhiễm. Mang theo khăn vải khô lau mặt là được rồi.
Nghe xong, vẻ mặt Cố Đăng: -_-||
“Tự dưng tôi không muốn đi nữa.” Anh quay người giả vờ bỏ đi. Chương Ly đã dùng thân chặn lối trước mặt, cúi đầu nhìn xuống. Đôi mắt đen láy sáng rực nhìn thẳng vào người anh, như thú dữ rình mồi.
Cố Đăng bị nhìn tới phát chột, cười gượng nói: “Tôi giỡn thôi.”
Nghe xong, cuối cùng Chương Ly cũng dịu mặt lại. Cố Đăng không dám nói bậy nữa, vì vẫn còn nhớ ánh mắt hắn khi nãy, thật sự hơi đáng sợ.
Họ lại mua sắm một lúc lâu nữa, cuối cùng cũng gom đủ mọi thứ. Cố Đăng đẩy xe ra quầy tính tiền, ai ngờ được thông báo là đã trừ tiền qua thẻ.
Anh ngẩng đầu nhìn Chương Ly: “Vậy thì hơi quá đáng rồi đó.”
Chương Ly vừa sắp xếp từng món lên xe vừa giải thích: “Tôi biết cậu không thiếu tiền, nhưng là tôi rủ cậu cùng đi, thì tôi nên lo phần chuẩn bị.”
“Xạo quá,” Cố Đăng nói, “Rõ ràng là tôi muốn đi theo, liên quan gì anh?”
Chương Ly cứng rắn: “Là tôi rủ cậu.”
Cố Đăng nhíu mày: “Nhưng tôi không thích mang ơn ai.”
“Cậu đâu có nợ tôi gì.” Chương Ly đáp, “Cậu đã…”
“Đừng nhắc bài hát đó.” Cố Đăng tưởng hắn lại lôi chuyện cũ ra, mặt đầy chán ngán. “Tôi thử rồi, thật sự viết không nổi phần sau. Với lại, tôi… tôi…”
Anh ngẩng đầu nhìn hắn, như thể đã quyết định điều gì: “Chương Ly, tôi bỏ viết nhạc rồi.”
Đầu tháng Tư, Alaska bắt đầu bước vào mùa ngày trắng, sáu giờ chiều mà mặt trời vẫn còn chói chang. Chương Ly đứng quay lưng về phía ánh nắng, thân người được ánh sáng viền quanh như phủ một lớp lông mềm mịn.
Hắn cứ đứng đó nhìn Cố Đăng một lát, rồi nói: “Ừ, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, hắn tiếp tục xếp đồ lên xe, như thể những gì Cố Đăng vừa nói chẳng đáng là bao.
Cố Đăng đứng ngẩn ra tại chỗ, buông lơi bàn tay phải.
Chương Ly xếp xong đồ, đóng cửa rồi lên xe. Cố Đăng ngồi vào ghế phụ, vẫn còn đờ đẫn. Anh cài dây an toàn một cách máy móc, mắt thì như mất tiêu điểm.
“Cố Đăng,” Chương Ly gọi anh. Đến khi anh ngẩng lên, hắn mới nói tiếp, “Việc cậu có viết nhạc hay không, với tôi đều như nhau.”
Cố Đăng vẫn còn đơ, vẻ mặt như bị nắng làm cho mụ mị, chỉ là hai má hơi đỏ lên.
Chương Ly nói tiếp: “Tôi bảo cậu không nợ tôi gì, không phải vì cậu tặng tôi bài hát, mà là vì cậu chịu đồng hành cùng tôi chuyến này.”
Cố Đăng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngơ ngác lặp lại: “Vì tôi chịu đi với anh?”
“Ừ.” Ánh mắt Chương Ly trở nên dịu dàng. “Cậu đi đến đâu, tôi cũng biết ơn đến đó.”
Tối đó, Chương Ly mời bữa cuối trước khi vào núi, mời cả Cố Đăng lẫn gia đình Smith một bữa thịnh soạn.
Cua hoàng đế được ăn thỏa thuê, Ali ăn miệng không ngừng nghỉ, còn đòi gói thêm phần cho mẹ mang về ăn tối.
Ăn xong, Smith chở Ali tới chỗ mẹ. Judy làm quản lý cấp trung ở một công ty vận tải tại Anchorage, thu nhập khá nhưng công việc cũng cực.
Cố Đăng và Chương Ly thì về nhà trước, vẫn còn việc phải làm,… phải đóng gói hết hành lý trong đêm nay.
Không muốn tỏ ra quá vô dụng, Cố Đăng từ chối sự giúp đỡ của Chương Ly, bảo là mình có thể tự xếp đồ được. Tới khi Chương Ly rời đi, Cố Đăng một mình đối mặt với cái ba lô leo núi bé tí và đống đồ lỉnh kỉnh, anh đột nhiên thấy tiêu rồi.
Cố Đăng xưa giờ sống kiểu cực kỳ dư dả, đi nghỉ là mang hai cái vali 28 inch, về còn phải thêm hai cái vì mua sắm.
Nhưng bản thân anh hoàn toàn không có kỹ năng đóng gói. Khi có trợ lý còn đỡ, chứ nếu chỉ có một mình, anh chỉ biết nhét hết tất cả vào vali to nhất.
Lần này cũng vậy. Nhưng vali vừa đầy thì vẫn còn nửa đống đồ chưa biết để đâu.
Chương Ly tắm xong bước ra, thấy Cố Đăng vẫn ngồi trên thảm, mặt mày chán nản. Hắn gõ cửa hỏi: “Cần giúp không?”
“Cần!” Cố Đăng lập tức trả lời, vẻ mặt uất ức. Đây đã là lần thứ ba anh sắp xếp lại đồ mà vẫn thất bại.
Chương Ly bước vào, ngồi xếp bằng trên thảm, bắt đầu lấy hết đồ trong ba lô ra. Cố Đăng ôm hộp bánh quy, tò mò nhìn hắn sắp xếp từng món.
Vì đang ở nhờ nhà Smith, Chương Ly lúc nào cũng ăn mặc rất kín đáo. Ngay cả sau khi tắm xong cũng mặc áo dài tay và quần dài đen. Đứng thì không sao, nhưng vừa ngồi xuống là quần bị kéo căng hết cỡ. Cố Đăng nhìn sơ qua cũng thấy bắp chân hắn chắc phải hơn 60cm, gần bằng vòng eo anh.
Cảm giác tổn thương không nhỏ, Cố Đăng vội với lấy gối ôm che đi đôi chân gầy gò của mình.
Có thể động tác hơi lớn, Chương Ly ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Lúc hắn ngẩng lên, chiếc gối ôm trong tay Cố Đăng lại đúng lúc đặt trước bụng, khiến anh nhất thời không biết nên giữ hay bỏ. Cuối cùng đành buông xuôi, lấy khuỷu tay đè lên gối, nói: “Nhìn gì?”
“Không có gì.” Chương Ly quay đầu đi, tiếp tục đóng gói. Không rõ vì nóng hay vì lý do khác, tai hắn hơi đỏ lên.
Dưới bàn tay của Chương Ly, ba lô dần được lấp đầy, vừa đủ nhét hết đồ của Cố Đăng. Không tính ván trượt treo ngoài, tổng cộng chỉ nặng 13.9kg, đeo lên lưng cũng khá nhẹ nhàng.
Cố Đăng vô cùng biết ơn tiễn hắn ra cửa, rồi vào phòng tắm tắm rửa một trận đã đời. Ngày mai là vào núi rồi, phải tranh thủ lúc còn điều kiện mà gội đầu, tắm rửa, đắp mặt nạ. Tiếc là không có chỗ, chứ anh còn định đi làm spa nữa.
Lúc ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cố Đăng mở ra, thấy Ali đang ôm một con chó bông Alaska đứng trước cửa.
“Sao vậy?” Cố Đăng vắt khăn lên đầu, ngồi xuống hỏi.
“Nghe nói ngày mai chú sẽ rời đi, nên cháu đến chào tạm biệt.” Ali nói xong, đưa con chó bông vào lòng anh, “Tặng chú cái này. Đây là món đồ thủ công cháu làm trong lớp, hy vọng nó có thể thay cháu đi cùng chú.”
Lòng tốt của trẻ con, Cố Đăng dĩ nhiên vui vẻ nhận lấy. Nhưng đến lúc đóng gói thì lại đau đầu. Con chó bông không nặng, nhưng dài gần bằng cẳng tay anh, hoàn toàn không nhét vừa vào ba lô.
Bỏ lại thì không đành, nhưng thật sự không nghĩ ra cách nào để mang theo. Balo đã đầy, treo ngoài thì quá to.
Phòng bên cạnh, Chương Ly đã tắt đèn chuẩn bị ngủ, lại nghe tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa, Cố Đăng hạ giọng hỏi: “Chương Ly, anh ngủ chưa?”
“Chưa.” Chương Ly mở cửa, “Có chuyện gì?”
Hắn đang chuẩn bị ngủ, trên người là áo ba lỗ và quần đùi ngủ.
Cố Đăng định nói ngay ngoài cửa, nhưng sợ Ali nghe thấy, liền hỏi: “Tôi vào trong nói được không?”
Chương Ly nghiêng người nhường lối, bật đèn ngủ lên.
“Ali tặng tôi một con chó bông,” Cố Đăng nói, “Nhưng tôi không biết làm sao mang nó theo, anh có cách gì không?”
Chương Ly hơi bất ngờ: “Cô bé tặng cậu con đó à?”
“Ừ.” Cố Đăng hai tay ôm con chó bông đặt trước ngực, nói: “Ali tự làm đấy, dễ thương không?”
Chương Ly: “……”
“Tôi thấy anh cũng dễ thương đấy.”
Cố Đăng: ?
Sao anh có cảm giác như bị hắn mắng?
“Thế rốt cuộc anh có cách không?” Cố Đăng bực bội hỏi.
Chương Ly quay vào ba lô lục tìm một hồi, lúc quay lại thì cầm theo ba cuộn dây, hỏi anh: “Cậu thích màu nào?”
Cố Đăng cảnh giác: “Anh định làm gì?”
Chương Ly: “Buộc con chó.”
Cố Đăng: ??
Vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng anh chọn dây màu đỏ.
Sau đó, Chương Ly mang cả chó bông và dây sang phòng Cố Đăng, thao tác một hồi, buộc con chó bông bằng dây co giãn vào mặt ngoài của ba lô, trông như dựng hẳn cho nó một cái tổ. Hắn còn bọc thêm một túi chống nước trong suốt bên ngoài, trời mưa cũng chẳng lo.
Cố Đăng càng nhìn càng thích, còn chụp ảnh đăng lên tài khoản phụ trên Weibo.
Hôm sau trời nắng đẹp, họ dậy từ sớm. Judy lái xe đưa họ ra sân bay. Ngoài cửa sổ là mặt trời mới mọc, Cố Đăng ngồi ở hàng ghế sau của máy bay nhỏ, trong lòng trăm mối suy nghĩ.
Anh nhớ lại thời điểm mình quyết định đến Alaska, khi đó vừa trải qua một đợt trầm cảm nặng, cả người thu mình lại, ngột ngạt không lối thoát. Việc ra đi khi ấy giống như một lần cắt đứt tất cả, không quay đầu.
Nhưng giờ ngồi đây, anh lại thấy một cảm giác an yên lạ thường. Lần này, anh không phải trốn chạy, mà mang theo mong đợi và tò mò, muốn khám phá thế giới.
Từ tháp điều khiển truyền đến chỉ thị cất cánh, máy bay bắt đầu lăn bánh trên đường băng. Tiếng ù ù kéo dài do dòng khí tạo ra trong khoang, cảnh vật xung quanh trôi tuột về sau, rồi máy bay cất cánh——
Mặt đất dưới chân nhỏ dần lại, nhà cửa như mô hình thu nhỏ, ngoài thị trấn là những vùng đất rộng lớn vô tận.
Cố Đăng nhìn qua ô kính xuống khung cảnh ấy, bỗng nghẹn ngào.
Anh vẫn chưa biết tương lai sẽ ra sao, bệnh tình cũng chưa có gì tiến triển, vẫn không viết nổi bài nào. Nhưng kỳ lạ là, khi nhìn những dòng sông băng và mặt đất trải dài kia, anh lại thấy lòng mình dịu đi.
Không biết mảnh đất này đã xoa dịu bao nhiêu tâm hồn lạc lối? Có bao nhiêu người như anh, nhìn thấy vẻ đẹp này mà muốn khóc?
Cố Đăng không nói chuyện với ai, cũng không chia sẻ cảm xúc với bất kỳ người nào. Anh chỉ lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ấy, có phần cô đơn, nhưng cũng thấy tự do.