Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 35

Ngày thứ hai sau khi về nước, Cố Đăng hẹn gặp bác sĩ tâm lý, chủ động nộp sổ theo dõi uống thuốc và nhật ký cảm xúc.

“Em nghĩ chắc mình đã hiểu vì sao không viết được nhạc nữa rồi. Em muốn nhờ anh giúp em giải quyết chuyện này.”

Hai tiếng tư vấn kết thúc, bác sĩ rời khỏi phòng. Thẩm Thanh Lam đẩy cửa bước vào, hơi ngạc nhiên hỏi: “Nghe nói em chủ động đề nghị tiếp tục trị liệu?”

“Vâng, em nghĩ thông rồi.” Cố Đăng gật đầu. “Bệnh thì chữa thôi, có gì đâu mà to tát.”

Thẩm Thanh Lam sững người mấy giây, vẻ nghiêm nghị trên gương mặt bỗng nở nụ cười chân thành: “Em nghĩ được như vậy chị mừng lắm, thật đấy, chị rất mừng. Mọi người đều tin em sẽ vượt qua.”

Cố Đăng tiến lại, ôm chị một cái: “Chị Lam, xin lỗi, mấy năm qua đã khiến mọi người lo lắng rồi.”

Thẩm Thanh Lam mắt đỏ hoe, vỗ mạnh lên vai Cố Đăng: “Giữa chúng ta đừng nói mấy câu xin lỗi đó. Nếu năm xưa không gặp được một thằng nhóc thiên tài như em, chị làm gì có được sự nghiệp như hôm nay.”

Chị từng ly hôn rồi không tái hôn, một lòng tập trung vào công việc, mấy năm qua cũng không có con, coi Cố Đăng như nửa đứa con trai của mình.

“Em nghĩ thông suốt rồi, mọi người đều mừng lắm.” Chị thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Hôm qua em bị chụp ở sân bay, giờ ai cũng biết em đã về, sắp tới em định làm gì?”

Cố Đăng: “Viết nhạc, chữa bệnh, à đúng rồi, còn muốn lắp một phòng tối ở nhà.”

“Lắp phòng tối… ở nhà?” Trong lòng Thẩm Thanh Lam khẽ giật mình.

Tuy chị không còn trẻ nhưng đã lăn lộn trong giới giải trí bao năm, chuyện xấu trong nghề chị biết rõ. Dù Cố Đăng trước giờ luôn giữ mình, nhưng lúc bệnh rồi cũng khó tránh hành động bốc đồng.

Không lẽ chuyến đi vừa rồi làm Cố Đăng vướng vào thói quen không lành mạnh nào?

“Có gì khó khăn sao?” Cố Đăng thắc mắc.

“Khụ, cũng không hẳn.” Thẩm Thanh Lam ho nhẹ, nói, “Chị chỉ muốn hỏi em lắp phòng tối để làm gì, để chị còn biết mà hỗ trợ.”

“Phòng tối thì để làm gì nữa?” Cố Đăng ngớ ra. “Rửa ảnh chứ gì.”

“Phòng tối… đó hả?”

“Chứ chị tưởng phòng tối gì?”

“…”

Chị còn tưởng cái loại phòng đen chuyên để xử lý “nhiệm vụ đặc biệt” kia.

Thẩm Thanh Lam nhẹ nhõm thở phào, phá lên cười rồi quay người bước ra ngoài, nhưng Cố Đăng lại gọi với theo.

“Còn chuyện gì sao?” Chị hỏi.

Cố Đăng ngập ngừng, lời đến miệng lại lắc đầu: “Thôi, đợi chắc chắn rồi em nói sau.”

“Chuyện gì thế?” Thẩm Thanh Lam quay lại, nheo mắt nhìn, “Em đừng lại cho chị cú sốc nào đấy nhé. Có chuyện gì nói luôn, để phòng làm việc còn kịp chuẩn bị.”

Cố Đăng im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Chị nói đúng. Vậy em nói đây.”

Thẩm Thanh Lam căng người: “Nói đi.”

“Em…” Cố Đăng hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, “Chị Lam, em thích đàn ông.”

“Giật cả mình, thì ra là chuyện đó.” Thẩm Thanh Lam thở ra, rộng lượng nói, “Được, chị biết rồi.”

Cố Đăng: “?”

“Chị có nghe nhầm không? Em nói là em thích đàn ông đó.”

“Chị biết mà.”

“Hả?” Cố Đăng choáng váng. “Chị biết từ khi nào?”

Thẩm Thanh Lam nhớ lại: “Chắc phải hơn mười năm trước rồi.”

“Mười mấy năm trước chị đã biết?” Cố Đăng khó tin.

“Ừ,” chị nói, “Hồi em tuổi mới lớn, không bao giờ nhìn gái đẹp, chỉ nhìn trai đẹp, chị làm sao không nhận ra?”

Cố Đăng: “…”

Anh nhịn bao nhiêu năm, tưởng giữ kín lắm, hóa ra từ lâu tủ đã mở toang?

“Hồi đó chị cũng sợ chết đi được, còn lập ra mấy kế hoạch dự phòng.” Lúc đó chị chỉ là người mới trong nghề, Cố Đăng lại nổi quá nhanh, nên mấy năm đầu lúc nào cũng căng như dây đàn. Giờ nghĩ lại cũng thấy hoài niệm. “Sau em mãi không yêu đương, cũng chẳng lén qua lại với nam nào, chị bận riết rồi quên mất tiêu.”

“Thôi cũng được.” Cố Đăng lắc đầu cười khổ. “Giờ chị biết rồi.”

“Nhưng sao tự dưng lại muốn công khai? Gặp được ai rồi à?”

“Cũng có thể nói vậy.” Cố Đăng đáp.

“Em đang yêu?”

“Ừ,” anh nói, “Tạm thời đang chia tay.”

“Cái gì gọi là tạm thời chia tay?”

“Anh ấy ở New York, em ở Bắc Kinh. Muốn bên nhau thì phải giải quyết chuyện ở xa trước đã. Nên tụi em quyết định tạm rời nhau, mỗi người lo việc của mình, đợi xong xuôi rồi sẽ xác định lại.”

Thẩm Thanh Lam cười nhạt: “Em tự tin vậy? Không sợ người ta thay lòng?”

“Không.” Cố Đăng lắc đầu. “Ba mươi năm qua em chưa từng yêu ai. Gặp được anh ấy, em tin ảnh cũng vậy. Trong lòng em, trải nghiệm giữa tụi em là điều không thể thay thế. Nếu chỉ vài tháng mà ảnh yêu người khác, thì chỉ có thể nói em nhìn nhầm người. Mà đã không yêu nữa thì cũng chẳng cần gượng gạo bên nhau.”

“Em cũng tự tin thật.” Chị ngẩng lên. “Vậy giờ em định thế nào? Công khai luôn?”

Cố Đăng cũng chưa nghĩ thông, chần chừ hỏi: “Chị thấy nên xử lý sao?”

“Chị thấy cũng không cần làm rình rang nói mình thích đàn ông, bên trong phòng làm việc mình biết, có kế hoạch sẵn là được.”

“Thế chẳng phải em cứ phải giấu mãi à?” Cố Đăng cau mày.

“Cũng không đến mức đó. Nếu bị chụp thì cứ để bị chụp, miễn là em không công khai, ai dám chắc em yêu đàn ông?” Chị có kinh nghiệm hơn. “Trong nước vẫn còn bảo thủ, nếu em công khai, chuyện diễn xuất và quảng cáo đều sẽ bị ảnh hưởng. Giữ mức hiểu ngầm là được.”

Cố Đăng nghi hoặc nhìn chị: “Chị đừng gán em vào mấy chiêu lăng xê tình cảm với sao nữ đấy nhé?”

“Ối giời,” Thẩm Thanh Lam giật mình, “Ai dám gán em với sao nữ nữa? Em quên vụ em cãi nhau với tổ chương trình rồi à? Từ đó đến giờ không có show thực tế nào dám mời em nữa.”

Cố Đăng phá lên cười: “Cũng đúng.”

Đến tận hôm nay anh mới nhận ra, những điều anh từng nghĩ nặng nề đến mức có thể nghiền nát hay khiến người ta phát điên, thực ra đều có thể giải quyết.

“Tất cả là nhờ em có chị quản lý giỏi.” Cố Đăng ôm chị, nói, “Cảm ơn chị Lam.”

“Làm gì dính như kẹo vậy.” Thẩm Thanh Lam làm mặt khó chịu, nhưng cũng không tránh ra.

“Hehe…” Cố Đăng vùi đầu vào vai chị cọ qua cọ lại, nói, “Chị Lam, em yêu chị.”

“Thôi thôi, đừng sến nữa. Rảnh thì đi chơi đi, đừng làm phiền chị làm việc.” Chị Lam nghiêm mặt đẩy anh ra, nhưng lúc quay người vẫn không giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng.

“Nhìn vẻ mặt chị, chắc có tin vui?” Tiểu Mễ canh ngoài cửa hỏi, cười chạy lại.

“Tạm được.” Thẩm Thanh Lam giữ kẽ. “Đăng nhà mình chuẩn bị ra album mới rồi.”

“Thật ạ? Tốt quá rồi!!” Tiểu Mễ phấn khích. “Em đã nói là anh Đăng nhất định làm được mà!!”

Cố Đăng bắt đầu đóng cửa viết nhạc.

Trước kia, anh tự khoác lên mình lớp mặt nạ, dùng vẻ tích cực, vui vẻ để chiều lòng mọi người, đến mức bản thân cũng tin là thật. Thế nên sau khi đổ bệnh, anh không thể viết được tác phẩm nào hài lòng.

Khi ấy, anh nghĩ rồi nỗi đau sẽ qua, bệnh sẽ khỏi, chỉ cần mặt trời mọc lên, anh sẽ lại trở thành Cố Đăng rạng rỡ, tích cực, soi sáng những mảnh đời bất hạnh.

Nhưng giờ đây, anh bắt đầu viết về chính bệnh của mình, về hành trình của mình, về người anh yêu. Anh không còn gửi gắm hy vọng vào tương lai, không còn tưởng tượng ra một bản thân hoàn hảo sẽ thay thế anh bây giờ. Anh bắt đầu viết về buồn bã, giằng xé, đau đớn – những phần anh từng không dám đối mặt, nhưng là chân thật nhất.

Anh vẫn chưa trở thành hình mẫu hoàn hảo như mong muốn, nhưng lần này, anh đã nhìn thấy chính mình.

 

Một tháng sau, phòng thu vang lên tiếng hò reo. Sau vô số đêm trắng, hàng đống đồ ăn đặt về, và cả đống tóc rụng, cuối cùng album mới của Cố Đăng đã hoàn thành.

Thẩm Thanh Lam đưa các nghệ sĩ khác ra nước ngoài dự sự kiện, khi trở về nghe tin thì khá ngạc nhiên: “Nửa tháng trước không phải bảo xong rồi sao?”

Nhà sản xuất sắp phát điên: “Hahaha… vì bọn em viết thành… hai album! 26 bài hát đó chị ơi hahahahaha!! Em mà chưa phát điên là giỏi lắm rồi! Từ giờ em sẽ về ngủ ba ngày ba đêm, có trời sập cũng đừng gọi dậy!!”

Nhà sản xuất vừa nói vừa loạng choạng rời đi. Thẩm Thanh Lam đẩy cửa vào, nhìn tên album: “Mùa xuân ở Alaska? Hợp với trải nghiệm của em thật.”

Tiểu Mễ phụ trách ăn uống cho Cố Đăng mấy ngày nay, cũng là lần đầu thấy tên album, nghiêng đầu nói: “Sao em thấy quen quen…”

“Quen gì cơ?” Thẩm Thanh Lam hỏi.

Tiểu Mễ “à” lên một tiếng: “Em nhớ ra rồi, gần đây có nhà hàng cũng tên vậy.”

Góc phòng, Cố Đăng đang tranh thủ chợp mắt, tháo mũ bóng chày ra để lộ mái tóc rối bù, hỏi: “Mùa xuân ở Alaska?”

Tiểu Mễ nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “À không, tên nhà hàng là ‘Alaska’, anh từng khen đồ ăn giao tận nơi của họ ngon, dạo này toàn đặt chỗ đó.”

Cố Đăng không để ý lắm, “Ừ” một tiếng rồi lại nằm xuống.

Nhưng vài giây sau, anh lại bật dậy hỏi: “Sao lại đặt tên đó? Chủ quán từng đi Alaska à?”

Thẩm Thanh Lam nheo mắt, liếc nhìn Cố Đăng, người đang có phản ứng hơi lạ.

“Không biết nữa,” Tiểu Mễ nói, “Trong tiệm có một con chó Alaska, chắc vì vậy thôi.”

Cố Đăng im lặng.

Suốt một tháng qua anh gần như thức trắng, còn phải tranh thủ gặp bác sĩ tâm lý, đến giờ vẫn chưa liên lạc với Chương Ly.

Tiểu Mễ tưởng anh sẽ không nói gì nữa, ai ngờ anh lại hỏi tiếp: “Chủ quán trông thế nào?”

“Em cũng khó tả, nhưng rất điển trai, nhiều người tới check-in, ăn còn phải đặt chỗ trước, nổi tiếng trên mạng lắm.”

“Chủ quán khoảng ba mươi tuổi, cao, có cơ bắp, mặt dữ nhưng tính cách dễ gần đúng không?”

“Không phải,” Tiểu Mễ nói chắc như đinh đóng cột, “Anh ta còn trẻ lắm, chắc chỉ hai mươi mấy, cao thật, đầu đinh, tay xăm đầy, còn đeo khuyên tai, nhìn đẹp trai nhưng lạnh lùng khó gần. Người ta gọi ảnh là A Mông thì phải?”

Buồn cười thật, một người trông hầm hố như thế mà lại tên là “A Mông”. Tiểu Mễ định buông lời trêu, nhưng Cố Đăng đã mất hứng, lại nằm xuống.

 

Mười giờ tối, nhà hàng “Alaska”.

Một thanh niên đầu đinh mặc áo thun đen đang tính sổ sau quầy.

Chẳng bao lâu sau, một người trẻ đội khẩu trang, kính râm và mũ lưỡi trai đẩy cửa bước vào.

“Ai đó?” A Mông ngẩng lên, lộ gương mặt trẻ trung lạnh lùng. Nhưng chưa kịp nói nhà hàng đã đóng cửa, người kia đã lui ra ngoài.

Kỳ lạ là người đó không đi, cứ lảng vảng ngoài cửa, trông có vẻ lén lút.

Lại thêm một người mê sắc đẹp của sư phụ anh rồi. Không hiểu sao, sư phụ anh lại rất hút mấy gã đàn ông. A Mông quen quá rồi, mở cửa ra, giọng đều đều: “Xin chào quý khách, nhà hàng đã đóng cửa. Nếu muốn dùng bữa, vui lòng đặt chỗ trước. Nếu không ăn thì xin đừng quấy rầy chủ quán…”

“Đóng cửa rồi à?” Người đàn ông cắt lời anh.

“Đúng vậy.” A Mông bắt đầu khó chịu.

“Không.” Một giọng trầm trầm vang lên.

“Gâu gâu gâu~!” Là Chương Ly vừa dắt chó về. A Mông nhíu mày, hơi nghi hoặc nhìn sư phụ.

“Không với em thì chưa đóng.” Chưa từng đáp lại ai, lúc nào cũng lạnh lùng, Chương Ly hôm nay hiếm khi mỉm cười. Hắn nắm tay người bọc kín từ đầu đến chân kia dẫn vào nhà hàng, giọng dịu dàng hỏi: “Em muốn ăn gì? Tôi nấu cho em.”

A Mông thấy tò mò, nhưng anh không phải người nhiều chuyện. Vừa cúi xuống lau chân cho chú chó Alaska, vừa ngẩng đầu nói: “Sư phụ, con muốn dắt Gà Gà về ngủ… Mẹ kiếp!”

Anh giật mình lùi lại, chửi thề thành tiếng.

Sư phụ anh đang hôn người đàn ông đó…

Chính xác là, sư phụ lạnh lùng của anh đang ép người kia vào tường mà hôn. Ánh đèn vàng ấm áp của nhà hàng chiếu lên gương mặt nghiêng của họ.

Hơi thở hòa quyện, tình cảm sâu đậm như bao cặp đôi đang yêu giữa thế gian này.

Bình Luận (0)
Comment