Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 37

Chương Ly biến mất đúng ba ngày, một mình A Mông dắt chó, mở tiệm, tiếp khách, mặt mũi rũ rượi, quầng thâm mắt gần như biến thành vĩnh viễn.

Ba giờ chiều, nhóm khách cuối cùng vừa ăn xong, trong khoảng trống trước giờ cơm tối, A Mông dán thông báo tuyển đầu bếp chính và phụ bếp ngay cửa nhà hàng, rồi ngồi sau quầy chơi trò xếp kẹo.

Con chó nhỏ Gà Gà nằm bên chân cậu bỗng dưng kêu lên rồi lao vọt ra cửa, A Mông ngẩng đầu lên, người biến mất ba ngày đã quay về.

Hắn ôm lấy con chó đang quấn quýt quanh chân, ngồi đối diện A Mông, hỏi: “Có tuyển được người chưa?”

“Dễ gì.” A Mông bỏ điện thoại xuống, hất cằm về phía cửa, “Thông báo mới dán đấy.”

Chương Ly nói tiếp: “Dạo này vất vả cho cậu rồi, tự cộng thêm ba ngày lương tăng ca đi.”

“Thế thì em không khách sáo đâu nha.” A Mông nhận ngay, rồi hỏi, “Nhưng sao lại cần tuyển người? Sau này thầy không đến nữa à?”

“Tôi không thể luôn ở đây. Lúc trước kêu cậu đến giúp cũng chỉ là hỗ trợ tạm thời thôi, không nên chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu.” Chương Ly nói, “Hơn nữa cậu đã liên hệ với một studio ảnh rồi đúng không?”

A Mông hơi chột dạ, đáp khẽ một tiếng “dạ”.

Chương Ly: “Dù cậu gọi tôi là sư phụ, nhưng tôi chỉ đưa cậu bước vào cửa. Cậu muốn phát triển theo hướng nào cũng không sao cả.”

Mắt A Mông sáng lên: “Thầy ủng hộ em học chụp chân dung rồi à?”

“Tôi vốn đâu có ngăn cản cậu, hơn nữa…” Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Chương Ly chợt thay đổi, “Hơn nữa chụp chân dung đúng là thú vị thật.”

A Mông nhớ tới người đàn ông xuất hiện hôm nọ, hơi tò mò, nhưng tính cậu không nhiều chuyện nên lại nuốt ngược vào bụng.

“Muốn hỏi gì à?” Chương Ly ngẩng lên nhìn.

“Không.” A Mông càng không thể mở miệng.

Nhưng Chương Ly lại nói: “Tôi sắp dọn nhà.”

A Mông nghiêng đầu nhìn hắn đầy khó hiểu, Chương Ly tiếp tục: “Tôi sẽ dọn đến ở chung với bạn trai.”

A Mông: “Ồ.”

Chương Ly nói thêm: “Bạn trai dính người quá, tôi đành miễn cưỡng dọn sang thôi.”

A Mông: “…Không muốn biết chút nào, cảm ơn.”

Lúc Chương Ly dọn nhà, Cố Đăng vừa gặp một đạo diễn MV. Trước đó anh từng hợp tác với người này một lần, nhưng lần này sau khi xem bản phân cảnh thì quyết định không hợp tác tiếp, vì đối phương không thể thể hiện được cảm giác anh muốn. Anh lại nhờ chị Lam sắp xếp hẹn gặp một đạo diễn MV có tiếng trong giới vào tuần sau.

“Cậu muốn tôi tìm ai cũng được, nhưng cậu phải nói cụ thể chứ. Người ta có phải giun trong bụng cậu đâu, cậu chỉ bảo ‘cảm giác không đúng’, thế ai làm nổi? Loại khách hàng thế này đáng bị đánh đòn đó.” Giọng chị Lam vang lên qua điện thoại.

“Em làm nhạc, không giỏi diễn đạt bằng hình ảnh. Cảm giác không đúng thì chính là không đúng.” Cố Đăng bước ra khỏi thang máy, mở khoá cửa bằng nhận diện gương mặt, vừa vào nhà vừa nói: “Nếu đến cả ý tưởng hình ảnh cũng phải em nghĩ, vậy em cần người chuyên nghiệp làm gì nữa?”

“Gâu gâu gâu~!” Tiếng chó con vang lên đáng yêu, một chú Alaska nhỏ xù lông chạy ào về phía Cố Đăng.

“Thôi không nói nữa, có gì nhắn WeChat cho em.” Cố Đăng ngồi xổm xuống, đưa tay phải về phía chú chó.

“Được rồi, chị sẽ tìm thêm.”

“Ừm, vất vả rồi.” Cố Đăng cúp máy, hai tay vò lấy cái đầu lông xù của chó con.

Chương Ly đang thu dọn hành lý trong phòng khách, bên ghế sô pha có mấy bức ảnh đã được đóng khung và bọc kỹ.

Cố Đăng buông chú chó, đi tới hỏi: “Không phải nói đợi em về cùng dọn nhà sao? Sao anh tự đến trước rồi?”

“Sợ em bận, tôi có thời gian thì tranh thủ chuyển.” Chương Ly vừa tháo lớp xốp bảo vệ tranh, vừa hỏi Cố Đăng nên treo ở đâu.

Cố Đăng chỉ chỗ cho hắn, tò mò: “Đây là ảnh anh tự chụp à?”

Chương Ly gật đầu, rồi kể cho anh nghe từng bức một: bức này là tác phẩm đầu tiên đạt giải thưởng nhiếp ảnh, bức kia là ảnh từng bán được giá rất cao, giúp hắn có tiền tiếp tục theo đuổi nghề.

Lúc này Cố Đăng mới biết, gia cảnh của Chương Ly không hề khá giả như anh từng đoán. Cha mẹ hắn là học giả di dân, mong con cái có thể kế thừa thành tích của họ, ngoài việc học thì hầu như không cho phép phát triển sở thích cá nhân.

Anh trai hắn đi đúng quỹ đạo trở thành một người thành công kiểu mẫu, còn hắn thì từ chối học cao học ngay sau đại học, tự đi một con đường hoàn toàn khác.

Cha mẹ hoàn toàn không ủng hộ, thậm chí cắt đứt mọi nguồn tài chính. Khi đó, hắn từng gần như không trụ nổi. Làm thuê vài tháng ở studio, gom được chút tiền lại tiếp tục lên đường chụp ảnh.

May mắn là thời điểm đó đúng lúc tự truyền thông phát triển mạnh, Chương Ly vừa làm ảnh vừa làm video, lại có thẩm mỹ độc đáo nên nhanh chóng thu hút lượng lớn người theo dõi.

Sau đó bắt đầu nhận quảng cáo, xuất bản sách ảnh, tổ chức triển lãm… kinh tế dần ổn định, có thể đầu tư cho sáng tác, danh tiếng và thu nhập cứ thế tăng lên.

Cố Đăng không ngờ Chương Ly lại có một quá khứ như vậy. Anh vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau: “Tội nghiệp quá, để bạn trai dỗ cho nào.”

“Chuyện qua rồi.” Chương Ly cúi đầu nắm lấy tay anh, “Với lại tôi cũng may mắn, sống đúng thời kỳ phát triển mạnh, lại đưa ra được lựa chọn đúng ở những thời điểm quyết định.”

Nhưng Cố Đăng vẫn thấy khó chịu. Anh không thể tưởng tượng nổi việc Chương Ly vừa làm thêm vừa thắt lưng buộc bụng để chuẩn bị cho chuyến đi kế tiếp.

“Giá mà em gặp anh sớm hơn,” Cố Đăng buột miệng, “Thì em đã bắt anh làm nhiếp ảnh gia riêng cho em rồi.”

Vừa nói xong lại lắc đầu: “Không được, nếu anh luôn ở cạnh em, thì đã không còn là anh nữa rồi. Dù có chút tiếc nuối, vẫn nên thôi vậy.”

Chương Ly vỗ nhẹ tay Cố Đăng: “Sắp tới tôi cũng không ra ngoài thường xuyên đâu.”

“Không cần đâu, anh không phải vì em mà gò ép bản thân.” Cố Đăng lắc đầu, “Em từng nghĩ rồi, nếu anh muốn đi thì cứ đi, tự đi cũng được. Nếu em rảnh thì có thể đi cùng.”

“Em không để ý?” Chương Ly khựng lại, “Không phải em không thích yêu xa sao?”

“Đúng là em không chấp nhận yêu xa. Nhưng tình huống này thì em hiểu được. Nghề của anh cần phải đi đây đi đó. Chẳng lẽ vì em là bạn trai anh mà anh không được ra khỏi cửa? Thế thì gia trưởng quá rồi.”

Chương Ly siết chặt tay anh, ngực phập phồng dữ dội.

Cố Đăng áp má lên lưng hắn, lắng nghe tiếng tim đập. Cứ thế một lúc lâu, anh mới nói tiếp: “Chỉ cần nghĩ đến việc sau này có thể luôn ở bên anh, thì mấy lần xa cách này chẳng là gì cả.”

Cơ thể anh bị xoay lại. Cố Đăng còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được đôi môi nóng rực của Chương Ly.

Hắn ôm chặt lấy anh, gần như vồ vập mà cắn lấy môi, mãi đến khi Cố Đăng sắp không thở nổi mới chịu nới lỏng, khàn giọng nói một câu cảm ơn.

Cố Đăng yêu chết vẻ mặt nồng nàn mà vẫn cố nhẫn nhịn của hắn, ngửa đầu hôn lên yết hầu của hắn.

Còn một chuyện nữa anh chưa nói ra: thật ra anh rất thích dáng vẻ của Chương Ly giữa thiên nhiên, đặc biệt là khi hắn tr*n tr** tắm trong sông, cơ bắp rám nắng tỏa ra mùi vị hoang dã và tự do khiến người ta mê mẩn.

Chỉ cần nhớ lại cảnh đó là Cố Đăng cảm thấy vô cùng thư thái, trong lòng tràn đầy thỏa mãn không tên. Nghĩ đến đây, anh càng ôm chặt lấy hắn hơn.

Động tác ấy rõ ràng khiến Chương Ly bị k.ích th.ích. Hắn dùng tay trái bóp lấy gáy anh, tay phải đặt trên mông, giọng trầm khàn dịu dàng: “Đăng Đăng, tôi có thể tiếp tục không?”

Hôm nay Cố Đăng có cuộc gặp công việc, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Bị hắn ôm như vậy, quần tây lập tức bị siết chặt bởi bàn tay đàn ông to lớn. Chương Ly lần đầu tiên nhận ra, hắn cực kỳ thích dáng vẻ Cố Đăng mặc đồ công sở, khiến hắn tưởng tượng đến cả lễ cưới của hai người.

Không nhận được câu trả lời, hắn bóp nhẹ một cái, cố tình trêu chọc: “Đăng Đăng, tôi có thể tiếp tục không?”

Cố Đăng run chân, th* d*c, đáp khẽ: “Được…”

Chương Ly liền bế anh lên, bước nhanh vào phòng ngủ.

Chú chó con gâu gâu kêu lên, nhưng hai người lớn đã chẳng còn tâm trí để ý. Cánh cửa phòng khép hờ, không thể ngăn nổi cảnh xuân bên trong.

.

Cố Đăng cứ ngỡ sống chung với Chương Ly sẽ cần một khoảng thời gian để làm quen, thậm chí anh đã chuẩn bị tinh thần để thỏa hiệp đôi chút.

Nào ngờ, giữa họ chẳng hề có cái gọi là thời gian hòa hợp. Từ sinh hoạt, giờ giấc, đến khẩu vị ăn uống, cả hai đều hợp nhau đến lạ thường. Chỉ có một điều không bằng lúc còn độc thân, hiệu suất làm việc của anh tụt dốc không phanh. Mỗi lần về nhà là anh như tan rã, cứ dính lấy Chương Ly nửa ngày, chẳng làm được gì ra hồn.

Vì trả lời tin nhắn không kịp, chị Lam đành phải gọi thẳng vào điện thoại anh.

“Alo, chị Lam, có chuyện gì thế ạ?” Lúc nghe máy, Cố Đăng đang nửa nằm trong lòng Chương Ly, giọng khàn khàn, nghe ra đầy thoải mái và thỏa mãn.

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây như có gì đó ngại ngùng, mãi mới thở dài nói: “Em… Thôi, quên đi.”

Cố Đăng hỏi lại: “Rốt cuộc là sao vậy chị?”

“Không có gì,” chị Lam đáp, “Người đạo diễn đó mới cắt thử một bản nháp, muốn gửi em xem lại, xem em thấy sao.”

Cố Đăng xem xong video, lắc đầu: “Em vẫn không thích.”

Chị Lam: “Lại thấy không có cảm xúc đúng không?”

“Vâng,” Cố Đăng nói, “Video của anh ta mang hơi hướng thương mại quá. Em muốn một thứ gì đó nghệ thuật hơn, có chiều sâu cảm xúc hơn.”

“Được, chị sẽ từ chối giúp em.”

Khi Cố Đăng vừa dứt máy, Chương Ly từ phía sau vòng tay ôm lấy anh, hôn nhẹ lên gáy, giọng trầm khàn còn vương dư âm: “Công việc bận lắm à?”

“Cũng tạm, chỉ là vẫn chưa tìm được đạo diễn MV hợp với phong cách của em.”

Chương Ly lại hôn một cái nữa, hỏi: “Em muốn cảm giác thế nào?”

“Em cũng không nói rõ được, ngôn từ của em không đủ chính xác,” Cố Đăng nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Anh nghe thử mấy bài hát của em đi, xem có cảm nhận gì không.”

Chương Ly gật đầu đồng ý.

Cố Đăng lật chăn xuống giường, chân trần bước đến góc phòng, chỗ đặt máy đĩa than, bóng lưng anh cao gầy rõ nét, trên hông vẫn còn hằn hai dấu tay mà Chương Ly để lại.

Anh lấy ra một đĩa than mới ghi âm, hạ cần, tiếng nhạc chậm rãi vang lên.

Đĩa than này gồm 12 bài, Chương Ly ấn tượng nhất với ca khúc cùng tên “Mùa xuân ở Alaska”.

Ca khúc bắt đầu bằng tiếng đàn piano trầm lắng, mở ra chuỗi cảm xúc nén chặt, nặng nề. Nhưng khi tiếng trống đầu tiên vang lên, Chương Ly đã biết cảm xúc ấy sẽ không bị bóp nghẹt mãi. Quả đúng như vậy, dàn nhạc giao hưởng lập tức hòa vào, khiến cảm xúc như vỡ tung sau những dồn nén tột cùng.

Sau đoạn cao trào, bản nhạc lại kết bằng tiếng piano, như dư chấn của một vụ nổ rơi nhẹ nhàng xuống, lần này không còn u uất nữa, mà là một sự yên ổn sau tất cả.

Chỉ riêng phần nhạc đã quá đỗi lay động, càng đặc biệt hơn là giọng hát của Cố Đăng. Lần đầu tiên Chương Ly mới thật sự cảm nhận được, thì ra em có thể hát hay và chất chứa nhiều tình cảm đến thế.

Nghe hết cả đĩa, Chương Ly lại bật đi bật lại bài đó ba lần, đến lần thứ tư mới chịu dừng lại.

Cố Đăng có chút hồi hộp, hỏi nhỏ: “Anh thấy sao?”

Chương Ly không trả lời ngay, im lặng một lúc rồi mới ngẩng lên, ánh mắt ngập tràn tán thưởng chẳng giấu giếm: “Em quá giỏi.”

“Làm em hồi hộp muốn chết,” Cố Đăng thở phào, cười nhẹ, “Nhưng em cũng thấy rất hài lòng.”

Bài hát này có giai điệu đẹp, lời ca cũng chạm vào lòng người. Chương Ly vốn làm video, vừa nghe là đã có thể tưởng tượng ra bao nhiêu bản phối hình sẽ dùng bài này.

Nhưng với hắn, ca khúc này còn mang ý nghĩa không thể thay thế. Chỉ hắn mới biết Cố Đăng đã trải qua những gì để viết nên bài hát ấy. Hắn hiểu từng nốt trầm là một nỗi nén lòng, cũng đồng cảm với từng lần vỡ òa trong cảm xúc.

Hắn không chỉ là người nghe, mà là người chứng kiến cả quá trình bài hát ra đời. Nhận ra điều đó, Chương Ly như có luồng điện chạy dọc sống lưng, rùng mình vì phấn khích.

Hắn nhắm mắt lại, để âm nhạc và hình ảnh ùa vào trong đầu, rồi mở máy tính bắt tay vào dựng video.

Năm tiếng trôi qua, không ăn không uống, cuối cùng Chương Ly ngẩng đầu khỏi màn hình, gọi Cố Đăng: “Lại đây xem thử, em có thích không.”

Cố Đăng cũng đã đoán được phần nào, nhưng không ngờ tay nghề của Chương Ly lại siêu đến vậy. Video của hắn vừa hợp thời vừa đầy chất nghệ thuật, từng câu từng chữ trong bài hát đều được thể hiện chính xác đến từng chút một.

Anh xem liền ba lần, có cảm giác âm nhạc bỗng dưng có hình hài thật sự.

Và đây cũng là lần đầu tiên Cố Đăng nhận ra rõ rệt sự khác biệt giữa tay nghề chuyên nghiệp của Chương Ly và những người khác. Anh khẽ lẩm bẩm: “Nếu lấy anh làm chuẩn, mấy người dựng trong studio của em chắc nghỉ hết quá.”

Chương Ly đáp: “Dù sao tôi cũng sống bằng nghề này.”

Từ một người làm việc một mình leo lên tới đỉnh của giới chuyên môn, nếu còn không bằng thì nói sao nổi.

Cố Đăng mê mẩn đến mức cứ xem đi xem lại, rồi hỏi Chương Ly: “Anh chắc là đắt lắm nhỉ?”

“Cũng tạm,” Chương Ly buông chuột, kéo anh ngồi lên đùi, hôn một cái rồi ôm eo anh nói, “Em gọi một tiếng ‘chồng ơi’, tôi giảm cho một phần.”

“Một phần cũng lỗ à,” Cố Đăng nói, “Giờ tụi mình là chồng chồng, tài sản dùng chung, anh mà không kiếm ra tiền thì em cũng khổ theo đó.”

Chương Ly không buông tha: “Không sao, chồng em còn có nguồn thu khác.”

Cố Đăng vẫn kiên quyết: “Để em nói chị Lam liên hệ anh, hợp tác đúng chuẩn thương mại.”

“Em chắc chứ?” Chương Ly ngước mắt lên, “Tôi không rẻ đâu.”

Cố Đăng nheo mắt, giọng không vui: “Chồng anh cũng có chút thành tựu trong sự nghiệp, chưa đến nỗi không trả nổi từng ấy tiền.”

Sự thật chứng minh… đúng là anh trả không nổi thật.

Thời đại phát trực tuyến khiến thị trường đĩa nhạc lao dốc, MV lại càng ít người xem, studio cũng không chi nhiều tiền cho mảng này. Trong khi đó, Chương Ly là một trong những người làm nội dung có hàng chục triệu người theo dõi trên mạng, mỗi hợp đồng quảng cáo đều có giá vượt mức bảy con số, lại còn luôn trong tình trạng cháy lịch vì mấy năm gần đây hắn chỉ lo sáng tạo nghệ thuật, gần như không nhận quảng cáo nữa.

Tối hôm đó, Cố Đăng tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, leo lên giường chui vào lòng Chương Ly, ngoan ngoãn ngọt ngào gọi một tiếng “chồng ơi.”

Chương Ly hơi khựng lại, mắt khẽ nheo: “Em gọi tôi là gì cơ?”

Cố Đăng tiếp tục nũng nịu: “Chồng ơi, anh bớt giá cho em chút được không, hửm…”

Lời còn chưa dứt, Cố Đăng đã bị Chương Ly đè xuống giường, cắn lấy môi.

Rồi suốt đêm đó, anh bị ép gọi không biết bao nhiêu lần, từ trong trẻo đến khản đặc, thậm chí bật cả tiếng nức nở vẫn chưa được tha.

Bình Luận (0)
Comment