Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 10

Đêm dài trong rừng vốn chẳng yên ổn gì, Văn Nhân Loan vừa phải đề phòng thích khách, vừa phải cảnh giác dã thú rình rập. Dù trước đó đã nói với Dung Oanh sẽ tìm chỗ nghỉ chân, nhưng hắn vẫn chưa dừng bước.

Dung Oanh có lẽ thực sự đã mệt, chẳng bao lâu sau tiếng nói chuyện nhỏ dần, hơi thở cũng đều đều, chìm vào giấc ngủ. Khi ngủ, nàng khá ngoan ngoãn, tay chân không quậy phá, chỉ thỉnh thoảng mơ màng nói mớ vài câu không rõ ràng.

Văn Nhân Loan cũng chẳng nghe rõ nàng lẩm bẩm gì. Giữa khung cảnh tĩnh lặng đến gần như không tiếng động, chỉ còn mỗi nhịp thở mỏng manh của nàng bên tai nhắc nhở hắn rằng, bên cạnh vẫn còn có một người — dù là một tiểu cô nương hay gây phiền phức.

Không biết đã trôi qua bao lâu, vết thương trên vai hắn sớm đã đóng vảy, nhưng cánh tay thì tê dại đến khó chịu. May mắn là Phong Thiện tìm người không chậm, Lý Nguyện Ninh phát hiện Dung Oanh mãi chưa quay lại liền phái người tìm kiếm. Trên đường phát hiện người đánh xe đã chết, lập tức biết là có chuyện lớn xảy ra.

Hai người mất tích giữa đêm khuya, phủ tướng quân và Kinh Triệu Doãn đều bị kinh động, đồng loạt phái người truy tung.

Chuyện này quá mức ồn ào, Kinh Triệu Phủ sợ bị truy cứu trách nhiệm — đường đường là đế sư, còn chưa đến giờ cấm đi lại ban đêm đã bị ám sát giữa phố, chuyện này truyền ra ngoài thế nào cũng có người phải chịu tội. Thế là ai nấy đều nhao nhao đi tìm Văn Nhân Loan trước, mong lập công chuộc tội.

Còn về phần công chúa mất tích cùng lúc, dường như chỉ có một mình Lý Nguyện Ninh là lo lắng sốt ruột thật sự.

Điều không ai ngờ tới là người đầu tiên tìm được Văn Nhân Loan và Dung Oanh — lại là thế tử Bình Nam Vương, Tiêu Thành Khí.

Tiêu Thành Khí vốn ham chơi, thấy nghi lễ bên Lý Khác đã gần kết thúc, liền định nhân lúc chưa có lệnh cấm đường mà về phủ sớm. Ai ngờ vừa đi ra đã thấy Lý Nguyện Ninh sốt ruột phái người tìm Cửu công chúa, hắn ta lập tức uống cạn chén rượu, xung phong theo vài thị vệ đi tìm người.

Lần theo dấu bánh xe, bọn họ tiến vào đường núi, có thể tìm được Văn Nhân Loan thật sự là "chó ngáp phải ruồi".

Tiêu Thành Khí nhảy xuống ngựa, vừa liếc mắt đã thấy tiểu cô nương đang dựa trên lưng Văn Nhân Loan, cười cười trêu chọc:
“Công chúa này ngủ cũng thật sâu đó.”

Tóc Văn Nhân Loan rối loạn dính trán, y phục vốn chỉnh tề sạch sẽ giờ dính đầy bùn đất. Khi thấy hắn, Tiêu Thành Khí thậm chí có chút... vui sướng khi người khác gặp nạn.

Bởi vì hắn ta không ưa nổi loại người cao ngạo như Văn Nhân Loan, cứ như thể là thần tiên không dính bụi trần. Hắn ta vốn muốn thấy người như vậy có lúc chật vật, vậy mà...

Ngay cả khi suýt mất mạng, phải lăn lộn giữa đất rừng, người kia vẫn giữ vẻ bình thản như thường, dù tóc tai rối bời, áo quần dính bẩn, cũng không hề lộ ra nửa phần chật vật.

Thậm chí ngay khi nhìn thấy mình, Văn Nhân Loan chỉ hơi ngẩng mắt liếc qua một cái, bước chân không nhanh không chậm, còn có vẻ... từ tốn hơn một chút.

Tiêu Thành Khí lập tức cảm thấy ê răng. Trong lòng chỉ có thể chửi thầm: tên này quả thực là một quái nhân, rõ ràng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao lại sống như lão tăng ngàn năm không nhiễm khói lửa nhân gian thế chứ?

“Đừng đánh thức công chúa.” Văn Nhân Loan dặn dò, Tiêu Thành Khí liền vươn tay định bế lấy Dung Oanh, nhưng chưa kịp động đến, hắn đã hơi nghiêng người, không có ý định giao người ra.

Tay không bế được người, Tiêu Thành Khí nghĩ chẳng lẽ là do mình quá thiếu khí chất, đến mức người ta không tin tưởng mình bế được công chúa? Dù sao cũng là thế tử Bình Nam Vương, với thân phận ấy cũng đâu có gì là không xứng. Hơn nữa Đại Chu đâu kiêng kỵ chuyện nam nữ thân giao như vậy, thật chẳng đáng phải khách sáo.

“Tiên sinh bị thương rồi, để ta giúp thì hơn.”

Dù sao hắn ta cũng là người có thân phận, nếu muốn chiếm tiện nghi của công chúa thì đâu cần chờ đến lúc này. Thế mà Văn Nhân Loan vẫn thản nhiên lắc đầu:

“Không cần.”

Tiêu Thành Khí hít sâu một hơi, quyết định không nói thêm lời nào. Cứ để hắn ôm đi, dù có đau chết, mệt chết cũng là tự tìm. Hắn ta thà bị bực mình còn hơn dính vào người quái gở như vậy.

Không bao lâu sau, Phong Thiện cũng đuổi tới. May mắn là y không bị thương gì đáng kể, vừa thấy Văn Nhân Loan liền tự giác tiến lại gần, đưa tay ra muốn bế lấy Dung Oanh.

Nhìn thấy Văn Nhân Loan dứt khoát giao người cho Phong Thiện, Tiêu Thành Khí lại càng thêm nghẹn một bụng tức.

Hắn ta chắc chắn rồi — tên này tuyệt đối là đang khinh thường mình!

Dung Oanh ngủ một giấc thật sâu, giữa lúc mơ màng có nghe được tiếng người lao xao, nhưng vẫn cứ chìm trong giấc mộng, mãi chưa tỉnh lại.

Đến khi giật mình tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Rõ ràng khi nãy còn bị những hình ảnh trong mơ dọa sợ, nhưng vừa mở mắt lại chẳng nhớ rõ được gì ngoài vài mảnh vụn rời rạc.

Xung quanh tối đen như mực, một cảm giác bất an dâng lên khiến tim nàng đập liên hồi. Nhớ lại trước khi ngủ vẫn còn đang nói chuyện với Văn Nhân Loan, nàng lập tức bật dậy, muốn tìm hắn ngay. Trong lúc luống cuống, nàng quên mất chân mình đang bị thương, mới vừa động liền “rầm” một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất.

Trong phòng không có đèn, Dung Oanh chẳng nhìn rõ được gì. Nàng cũng không biết mình đang ở đâu, bên cạnh không có ai quen thuộc. Dù đau đến nhăn mặt, nàng vẫn cắn răng không rên một tiếng, cố gắng bò dậy rồi dò dẫm bước ra ngoài.

Đúng lúc ấy, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.

Nàng hoảng hốt lùi lại theo bản năng, suýt nữa va vào góc bàn, may mà người kia kịp thời đỡ lấy nàng.

Khi bị ôm vào lòng, khứu giác lập tức bắt được mùi thuốc quen thuộc, trái tim đang hoảng loạn phút chốc liền bình ổn lại.

“Công chúa tỉnh rồi sao không gọi người?” Văn Nhân Loan cúi đầu dịu giọng hỏi, muốn đỡ nàng đứng thẳng. Nhưng phát hiện nàng chẳng những không nhúc nhích, còn ôm lấy hắn rất chặt, chẳng có ý định buông tay.

“Ta vừa tỉnh dậy liền không thấy ngươi... bên cạnh không có ai cả...” Nàng rúc vào lòng hắn, hai tay nắm chặt lấy áo hắn như sợ buông ra sẽ mất đi điểm tựa. Giọng nói khàn khàn như vừa khóc xong, run run hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”

Văn Nhân Loan cảm giác được nàng đang run lẩy bẩy. Cả người nàng như con thú nhỏ bị kinh động, co rúc thành một cục trong ngực hắn.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, trấn an: “Ta ở phòng bên cạnh thôi, cùng Hứa thiếu khanh đang bàn chút việc. Nếu gọi ta, ta sẽ nghe thấy.”

Dừng lại một chút, hắn hỏi: “Là công chúa gặp ác mộng à?”

Dung Oanh gật đầu, lí nhí đáp: “Nhưng ta quên mất đã mơ gì rồi... chỉ thấy sợ hãi.”

Nàng cũng chẳng hiểu vì sao lại cứ muốn tìm Văn Nhân Loan. Tựa như chỉ cần có hắn ở bên là có thể yên tâm ngủ tiếp. Ngay cả nàng cũng không biết mình làm sao vậy. Trước đây dù có thích quấn lấy hắn đến đâu, cũng chưa từng hành động như thế này — mất kiểm soát, không biết giữ ý.

Hứa Tam Điệp đợi mãi không thấy Văn Nhân Loan trở lại, đành đẩy cửa bước vào. Vừa trông thấy cảnh Văn Nhân Loan ôm Dung Oanh trong ngực, y lập tức nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, giọng mang theo ý nhắc nhở:

“Văn Nhân Loan, kia là công chúa đấy.”

Dung Oanh nghe tiếng liền giật mình, vội vàng buông tay ra rồi rời khỏi lòng hắn. Cũng may trong phòng tối om, người ta không nhìn thấy khuôn mặt nàng đang đỏ bừng.

Văn Nhân Loan đỡ nàng nửa người, nói: “Trời vẫn chưa sáng, công chúa nên đi nghỉ đi.”

Dung Oanh do dự một lúc rồi chui lại vào giường, kéo chăn lên. Văn Nhân Loan liếc mắt nhìn nàng, dịu giọng bổ sung: “Ngoài cửa có người canh gác, công chúa yên tâm nghỉ ngơi.”

Nói rồi hắn khép cửa lại, rời khỏi phòng.

Hứa Tam Điệp mặc quan phục sắc tím, trên người còn vương mùi rượu, nhưng cơn say đã tan đi quá nửa trong gió đêm.

Hai người cùng trở lại gian phòng nhỏ để tiếp tục nói chuyện còn dang dở.

Dưới mái hiên treo chiếc lồng đèn giấy, ánh sáng vàng dịu hắt lên nền gạch trắng, làm sắc hoa vẽ trên tường càng thêm phai nhạt, thê lương yên ắng.

“Ngươi ngấm ngầm làm bao nhiêu chuyện như vậy, Lương Vương không nghi mới là lạ.”

Văn Nhân Loan nhấp một ngụm trà, đáp nhàn nhạt: “Nghi thì sao? Dù gì cũng không giấu được lâu. Hắn hiện giờ là tội thần ai ai cũng biết, lại dám vác danh nghĩa vì Thái tử mà khôi phục triều cũ, kết bè kết phái. Có điều, chỉ cần hắn còn chưa dám công khai hành động, thì vẫn còn có thể cầm cự thêm một thời gian.”

Hứa Tam Điệp là học trò của nghĩa phụ Văn Nhân Loan — Lý Kiểu. Khi Văn Nhân Loan được Lương Vương nhận làm nghĩa tử, y cũng đi theo làm việc ngầm. Những năm này phong ba bão táp, y đều chứng kiến cả. Nhưng càng về sau, lòng nghi ngờ của Lương Vương càng nặng, trong khi Văn Nhân Loan lại không những không thu liễm, còn âm thầm rút sạch các tai mắt của Lương Vương trong triều.

Lần này sai người đi ám sát Văn Nhân Loan, rõ ràng là Lương Vương đã nóng vội, muốn sớm thay người.

“Ta chỉ lo ngươi cứ tiếp tục thế này, đến lúc Lương Vương chó cùng rứt giậu, ngươi rơi vào cảnh nguy hiểm thì chẳng ai cứu kịp.”
Văn Nhân Loan cụp mắt nhìn mảnh trà vụn trôi nổi, giọng vẫn điềm đạm:

“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Một kẻ nghịch thần, một kẻ cướp đoạt quyền lực, để bọn chúng tự đấu với nhau là tốt nhất.”

Hứa Tam Điệp biết tính hắn đã quyết thì không ai thay đổi được. Nhưng còn một việc, y do dự mãi vẫn chưa dám nói.

Tiêu Thành Khí đã đưa Văn Nhân Loan về phủ đệ của hắn ở kinh thành, nơi này gần ngay phủ Trấn Bắc tướng quân, cách phủ Bình Nam Vương chỉ hai con phố, Lương Vương không dám tùy tiện ra tay.

Lúc Hứa Tam Điệp đến nơi, vừa khéo thấy Phong Thiện đang bế Dung Oanh về phòng.

Dung Oanh khoác một chiếc áo ngoài, trên áo còn dính máu khô. Áo đã bẩn đến không thể mặc tiếp, nơi này lại không có thị nữ, chính Văn Nhân Loan đã tiện tay thay cho nàng, còn kiên nhẫn giúp nàng búi lại tóc.

Trong lúc đó, Dung Oanh nửa tỉnh nửa mê, co người lại, vô thức nắm chặt lấy tay áo hắn, nửa người dựa hẳn vào lòng hắn.

Lúc rời khỏi, hắn còn cẩn thận đắp lại góc chăn cho nàng — chuyện ấy Hứa Tam Điệp đều thấy hết.

Lại thêm cảnh tượng vừa rồi, làm y không thể không suy nghĩ sâu xa hơn.

Hứa Tam Điệp nhăn mặt, thấp giọng hỏi:

“Tiểu nha đầu đó... không phải là thích ngươi đấy chứ?”

Y có cảm giác Văn Nhân Loan không những không né tránh, mà còn đang mặc kệ cho mọi chuyện xảy ra.

“Thì sao?” Văn Nhân Loan vẫn điềm tĩnh đáp.

Hứa Tam Điệp trừng to mắt, nhưng giọng lại hạ thấp đến cực điểm, nghiến răng nói:

“Gì mà ‘thì tính sao’? Văn Nhân Loan, đầu óc ngươi tỉnh táo lại chút đi! Vừa rồi còn mắng người ta là con gái của phản thần cướp quyền, giờ lại muốn dây dưa gì nữa? Nếu thật sự coi nàng là muội muội thì không sao, nhưng nếu dám động đến ý nghĩ khác, sư phụ nàng — vị lão nhân đó chắc chắn bắt ngươi quỳ xuống đất lạy linh vị ba ngày ba đêm!”

“Ta còn không rõ thân phận nàng là ai à? Ngươi cho ta là súc sinh chắc?” Hắn cười khẽ, còn mỉa lại, “Ngươi toàn nghĩ mấy chuyện đen tối, còn dám lên giọng dạy ta?”

Hứa Tam Điệp nhỏ giọng oán:

“Ngươi điên rồi thì chuyện gì cũng làm được, tốt nhất đừng gây ra lỗi lầm gì. Bên ngoài ngươi có thể giả bộ là chính nhân quân tử, nhưng đừng làm chuyện mất mặt.”

Văn Nhân Loan bị lải nhải mãi đến phát bực, không thèm ngẩng đầu:

“Biết rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại Văn Nhân Loan: “Ngươi cho ta là cầm thú chắc?”

Về sau Văn Nhân Loan: “Ngươi cho ta là cầm thú thì đúng rồi đấy.” 

Bình Luận (0)
Comment