Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 20

Dung Oanh khẽ nghi hoặc, đưa mắt nhìn Hứa Tam Điệp, trong lòng lờ mờ không hiểu y đã chọc gì khiến Văn Nhân Loan bất mãn đến thế, cớ sao lại bị đuổi thẳng mặt, còn không chút nể tình.

Hứa Tam Điệp hiển nhiên cũng mang vẻ khó hiểu như nàng, nhưng chưa kịp mở miệng, Văn Nhân Loan đã khẽ gật đầu với Phong Từ. Phong Từ lĩnh ý, lập tức rút đao, không phân phải trái, một mạch lôi Hứa Tam Điệp ra khỏi sân, thái độ cường ngạnh vô cùng.

Trong đình vẫn còn nghe văng vẳng tiếng mắng của Hứa Tam Điệp vọng lại, thanh âm tuy căm phẫn, song vẫn xen lẫn mấy phần dè chừng, tựa hồ sợ chọc giận Văn Nhân Loan mà chuốc lấy tai họa.

Văn Nhân Loan thu hồi ánh mắt, tầm nhìn thanh lãnh dừng lại trên mặt sách, không biết đang nghĩ đến điều gì, thần sắc dường như có chút trầm ngâm.

Dung Oanh vẫn chuyên chú giở sách, tay áo vải ngô chi bó sát, để lộ ngón tay trắng nõn như ngọc, tinh xảo mềm mại như hạt sen vừa bóc.

"ngô chi lục" (吳織綠): có khả năng là chỉ loại lụa màu xanh lục dệt từ xứ Ngô, tức là một loại vải mềm mại, cao quý, thường dùng cho người quyền quý.

Hắn dời mắt, vươn tay tiếp lấy cuốn sách từ tay nàng.

“Công chúa có thể cho ta mượn cuốn này vài ngày chăng?”

Nàng không chút do dự gật đầu, đoạn ngẩng đầu hỏi lại: “Tiên sinh cớ sao bỗng dưng đuổi Hứa thiếu khanh đi? Hơn nữa khẩu khí thật không dễ nghe chút nào.”

Văn Nhân Loan cười khẽ, giọng mang theo ý trào phúng.

“Hắn ồn ào quá.”

“Thế à...” Nàng chậm rãi gật đầu, tự thấy bản thân có lẽ cũng không khá hơn là bao. Xét về nói nhiều, Hứa Tam Điệp nào có sánh bằng nàng. Nghĩ đến đây, lại âm thầm lo lắng: không biết có khi nào tiên sinh cũng thấy nàng phiền phức...

Trong lúc nàng còn đang xuất thần, Văn Nhân Loan đột nhiên hỏi: “Sách này, ngươi lấy từ đâu?”

“Là mượn của Tần phu tử,” nàng chỉ vào phần mép sách loang lổ đầy ghi chú và nét họa, nói: “Nghe nói là bản đơn lẻ mà ông ấy giữ riêng. Nếu thật là bản quý như vậy, chẳng hiểu vị công tử nhà ai lớn gan đến độ dám vẽ bậy lên sách cổ.”

Đổi lại nhà khác, dù có phú quý cách mấy, có được bản đơn lẻ quý hiếm ắt cũng coi như bảo vật, nâng như nâng trứng, sợ trùng mọt cắn phá. Vậy mà lại có người ở bên lề sách họa nguệch ngoạc, chỉ sợ bị đánh một trận nên thân mới chừa.

Văn Nhân Loan nghe xong, lặng lẽ đem cuốn sách ném lên án thư trước mặt mình.

“Công chúa dạo gần đây vẫn khỏe chứ?”

Hắn vừa hỏi, Dung Oanh liền như bị chọc trúng tâm sự. Nàng ngồi xuống bên cạnh án thư, bẻ từng ngón tay mà kể.

Càng nói nét mặt càng biến hóa, lúc thì hờn tủi, lúc thì phẫn nộ. “Một chút cũng chẳng tốt lành gì! Ngươi không ở đây mấy ngày, trong cung đã xảy ra bao nhiêu chuyện. A Ninh đính ước với Nhị hoàng huynh, có khi cuối năm sẽ thành thân. Biên cương thì loạn, Tam ca cũng chưa thể trở về...”

Nói đến Lư Triệu Lăng, giọng nàng bỗng nghiến chặt, như thể bị mèo giẫm đuôi mà “hừ” hai tiếng, không có sức công kích, nhưng lại đầy tức giận.

“Còn cái tên Lư Triệu Lăng, cháu của Lư Quý phi, hừ, thật là không biết xấu hổ, ăn chơi trác táng, không biết bao giờ mới chịu cuốn gói về lại Phạm Dương…”

Văn Nhân Loan liếc mắt nhìn nàng, giọng khẽ khàng, lười nhác: “Thế thì công chúa cứ từ từ giải sầu đi.”
...

Trong chiếc chén ngọc sứ phản chiếu bóng người lờ mờ, tiếng gió xào xạc thổi qua rừng trúc sau viện, thanh phong luồn qua cửa sổ mang theo mùi thuốc nhàn nhạt và hương trúc tươi mát, phảng phất quấn lấy vạt váy áo nhẹ nhàng của Dung Oanh.

Giữa trưa trời oi ả, nàng ngồi bên án thư của Văn Nhân Loan đọc sách. Không biết đã nhìn bao lâu, đến khi không địch nổi cơn buồn ngủ sau giờ ngọ, nàng gục mặt vào cánh tay, thiếp đi lúc nào không hay.

Văn Nhân Loan vừa buông bút định uống thuốc, ngẩng đầu liền thấy nàng vẫn đang ngủ say bên cạnh án thư, một tay buông thõng, tay kia vẫn nắm hờ cuốn sách. Vạt áo bị gió thổi khẽ lay, thỉnh thoảng còn lay động theo hơi thở đều đều của nàng.

Hắn thu lại ánh mắt, khẽ thở dài, nâng chén thuốc uống xong, rồi tiếp tục đề bút. Nhưng bút lông chưa kịp chấm mực đã rơi vài giọt đọng lại thành một đóa mực đen loang lổ giữa trang giấy.

Hắn hơi nhíu mày, buông bút, đứng dậy bước tới bên án thư.

Váy áo nàng trải ra như cánh hoa, tóc rối tung xõa sau gáy, để lộ một mảng da trắng ngần như ngọc. Tay áo xắn hờ, cổ tay thon nhỏ treo lủng lẳng chiếc vòng ngọc xanh biếc.

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng rút quyển sách ra khỏi tay nàng. Khi tới gần, hắn có thể nghe rõ tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nàng.

Dung Oanh khẽ trở mình, lẩm bẩm mấy câu không rõ, đổi tay gối đầu. Lúc xoay người, mặt nàng in hằn vài vệt mực đen loang lổ do úp lên sách.

Văn Nhân Loan khựng lại một chốc, không nhịn được bật cười, lặng lẽ cởi áo ngoài, phủ lên người nàng.

“Đã lớn thế này rồi mà còn như trẻ con…”

Rừng trúc khẽ rung trong gió, giọng nói hắn thì thầm như gió thoảng, lẫn vào mùi trúc và ánh nắng, phút chốc đã tiêu tan.
...

Thời tiết cuối hạ oi ả bức bối, ban đêm Dung Oanh thường nóng đến mất ngủ, bèn cùng cung nhân ở Tẩy Hoa điện mang chiếu lên mái nhà, vừa hóng gió vừa ngắm sao trời.

Tính nàng hiền hòa dễ chịu, cung nữ thái giám bên cạnh cũng nhờ đó mà không quá câu nệ lễ nghi.

Linh Xuân lấy trái cây ướp lạnh dưới giếng mang lên, bày ra mâm đưa cho nàng. Dung Oanh liền chia cho mọi người cùng ăn.

Trời đêm nặng nề như chùm màn buông xuống, đầy trời sao lấp lánh, tiếng ve kêu rền rĩ vang vọng không dứt khiến người nghe lòng dạ bức bối. Chỉ có trên mái Tẩy Hoa điện, một hàng người ngồi ngay ngắn, tay ai nấy đều ôm một quả gì đó. Dung Oanh ngồi giữa đám người, vừa thong thả ăn hạt dưa, vừa cười nói vui vẻ.

Chợt nghe một tiếng “Ai u!”, tiểu thái giám ngồi gần bên kêu lên: “Công chúa, tiểu nhân bị người phun dưa vào đầy mình rồi.”

Một cung nữ lập tức đánh nhẹ vào gáy hắn, quở trách: “Đây là công chúa ban ân, ngươi còn dám không vui sao?”

Tiểu thái giám vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Là là là, tỷ tỷ nói rất đúng…”

Dung Oanh bật cười, đôi mắt cong cong như trăng non đầu tháng, tiếng cười trong trẻo như dòng suối róc rách, cả người nàng cũng theo đó mà run rẩy. Linh Xuân hốt hoảng đỡ lấy nàng, sợ nàng nhất thời không vững sẽ ngã từ trên mái xuống. Một cung nữ khác thấy vậy liền thở dài cảm thán: “Công chúa nhà ta tính tình ôn hòa tốt bụng như thế, sau này chẳng biết sẽ có dạng phò mã thế nào mới xứng với người đây.”

Vừa dứt lời, mấy người còn lại cũng rộ lên bàn luận.

“Đúng vậy, công chúa chẳng có tâm cơ gì, sau này lỡ bị người ta bắt nạt thì biết làm sao?”

“Công chúa xinh đẹp như thế, lại hiền lành, ai mà nhẫn tâm bắt nạt cho đành, đừng có nói linh tinh nữa.”

Các nàng ríu rít nói không dứt, Dung Oanh không đáp lời, chỉ ôm lấy bát hạt dưa, ngẩng đầu ngắm sao trên trời. Linh Xuân quát khẽ một tiếng, tức thì không khí im ắng trở lại.

Dung Oanh ngáp một cái, khẽ nói: “Muỗi trên này nhiều quá, ta vẫn là đi ngủ thôi.”

Linh Xuân vội đỡ nàng xuống, Dung Oanh thuận tay ôm lấy con mèo tam thể nằm ngủ trên mái, ôm vào khuỷu tay ước lượng một phen, thấp giọng lẩm bẩm: “Sao lại mập ra thế này rồi?”

Tuy rằng ban đầu nuôi con mèo này cũng chẳng phải để nó bắt chuột, nhưng mà béo đến mức này, chỉ e đến chuột cũng không đuổi kịp…

Xuống khỏi mái, Dung Oanh ôm mèo về lại tẩm điện, vừa đi vừa cười nói với Linh Xuân: “Có phải đồ ăn ở Tẩy Hoa điện ngon quá rồi không? Các ngươi suốt ngày chiều chuộng Tam Hoa, nuôi nó thành con mèo béo ú như vậy, bằng không ta đem nó gửi qua chỗ Đế sư nuôi giùm mười ngày nửa tháng, có khi lại gầy đi đấy.”

Nàng xoa đầu Tam Hoa, mèo nhỏ kêu lên một tiếng đầy thỏa mãn.
“Thật giống một cục lông tròn vo.”

Linh Xuân muốn nói lại thôi, mãi đến khi Dung Oanh chuẩn bị lên giường ngủ, nàng mới dè dặt hỏi: “Công chúa… thật sự không lo lắng về hôn sự của mình sao?”

Dung Oanh quay lưng lại một hồi lâu mới xoay người, chậm rãi ngồi dậy nhìn nàng, giọng nói rất nhỏ: “Sao cứ phải hỏi chuyện này chứ? Dù ta có lo thì cũng có ích gì đâu, ngươi cũng không phải không biết…”

Linh Xuân than nhẹ một tiếng: “Công chúa thích Đế sư, chẳng lẽ hắn lại không hay biết?”

Dung Oanh ngẩn người, bao nhiêu buồn ngủ tan biến, đưa tay vò tóc, thấp giọng nói: “Biết thì có ích gì? Ta chẳng lẽ lại tự mình nói muốn gả cho hắn? Hắn nếu cũng thích ta thì tốt, nhưng nếu hắn không muốn cưới ta, vậy ta phải làm sao?”

Nàng nghĩ đến khả năng ấy, trong lòng liền nhói đau không dứt, giọng cũng theo đó trầm xuống: “Ta chỉ là muốn được ở bên hắn mà thôi…”

Linh Xuân càng nghe càng thấy buồn, Dung Oanh cũng coi như do nàng ấy một tay hầu hạ lớn lên. Dù rằng trong cung có khi bị lạnh nhạt, nhưng nhìn chung vẫn là cẩm y ngọc thực, sống như đóa hoa trong lồng kính. Giờ đây lại vì yêu một người không nắm bắt được mà sầu ưu rối bời, nàng ấy nhìn mà thấy vừa xót xa vừa bất lực.
“Công chúa… không nên thích người như vậy.”

Dung Oanh ngồi thẳng người, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, một hồi lâu mới chậm rãi đáp lời.

Giọng nàng lạnh lẽo, nhưng bên trong lại có chút bướng bỉnh khó tả, khiến người nghe như cảm thấy sau lớp màn lụa, ánh mắt kia hẳn đang sáng như sao lạnh giữa trời đông.

“Nhưng ta… vẫn là thích.”

Hạ sơn xanh biếc, vạn dặm không một gợn mây, đúng dịp Thất Tịch, cũng là ngày Dung Hân Vi xuất giá.

Dung Hân Vi là con gái Triệu quý phi, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Trong cung, trừ Hoàng hậu thân sinh ra Dung Hi, thì các công chúa khác đều phải nhường nàng ta ba phần. Còn Dung Oanh, từ lâu đã quen lẩn tránh.

Dung Hân Vi sắp gả cho Tiết Hóa Khanh, đám cưới rầm rộ không ai là chẳng hâm mộ. Dọc mười dặm đường đều giăng đầy lụa đỏ, đội ngũ nghênh thân đi qua mang theo từng trận hương thơm dìu dịu.

Đến chiều tà, Dung Oanh cùng Lý Nguyện Ninh ra ngoài xem đội đưa dâu. Xe ngựa của Dung Hân Vi vách khắc hoa tinh xảo, sơn son thếp vàng, gắn đá quý lưu ly lấp lánh; bốn góc đều treo túi thơm bạc khắc mẫu đơn phượng hoàng, từ trên xuống dưới không nơi nào không toát ra vẻ xa hoa khí phái.

Khi Dung Hi xuất giá, Dung Oanh hãy còn nhỏ, sớm đã chẳng nhớ rõ cảnh tượng năm ấy. Giờ nhìn thấy hôn lễ của Dung Hân Vi, nàng không khỏi cảm thán: lần này quả thật hoa lệ lộng lẫy đến mức không thể nào quên.

Lý Nguyện Ninh thì lại không mấy để tâm, như thể chẳng ưa gì những dịp náo nhiệt. Nàng ấy thở ra một hơi, nói: “Tây Bắc đang loạn lạc, dân chúng màn trời chiếu đất, thân là công chúa, lẽ ra phải tiết kiệm làm gương, đâu cần phải phô trương đến vậy?”

Dung Oanh có phần áy náy, thầm thấy lời nàng ấy nói cũng không sai. Nhưng nghĩ đến việc sau này Lý Nguyện Ninh sẽ gả cho Dung Kỳ, lòng nàng lại trầm xuống.

Đợi đến khi đội đưa dâu đi xa, Dung Oanh định hồi cung thì bỗng một cỗ xe ngựa dừng lại bên cạnh.

Dung Hi vén rèm gọi: “Ngươi đi đâu đó?”

“Tam tỷ?” Dung Oanh hơi nghi hoặc, “Muội định hồi cung ngủ.”

Dung Hi liếc nàng một cái, lạnh nhạt bảo: “Vô dụng, mau lại đây.”

Lý Nguyện Ninh cũng nói: “Ngươi đi với Tam tỷ đi, ta phải về phủ một chuyến.”

Dung Oanh kéo váy chạy chậm đến cạnh xe, lúc này mới nhìn thấy trong xe còn có cả Triệu Miễn. Y gật đầu mỉm cười với nàng.

“Lên xe.” Dung Hi nói xong liền buông rèm ngồi vào trong. Mã phu đỡ Dung Oanh còn đang ngơ ngác lên xe, nàng cũng chỉ có thể bất lực mà bước theo.

“Tam tỷ…” Nàng rụt rè ngồi ở một bên, nhỏ giọng gọi.

Dung Hi tức tối nói: “Mẫu hậu muốn ta thay ngươi chọn phò mã. Hôm nay là ngày Chức Nữ cầu khéo tay thêu thùa, lại trùng với hôn sự của Dung Hân Vi, kinh thành dọc Lâm Tiên Hồ toàn là nam tử trẻ tuổi tài tuấn. Ngươi tự đi nhìn đi, vừa mắt ai thì nói với ta một tiếng, ta thay ngươi suy tính. Dù sao cũng là công chúa, sao lại nhát gan đến thế, chẳng ra thể thống gì.”

Thất Tịch là ngày mà nam nữ trẻ tuổi trong thành đều được tự do ra ngoài, không bị ràng buộc bởi cung quy, so với lễ hội hoa triều thì càng là ngày hội của trai gái thanh xuân.

Nghe nói phải chọn phò mã cho mình, Dung Oanh như ngồi trên đống lửa, mặt mày hoang mang, vừa làm nũng vừa khẩn cầu: “Tam tỷ, muội… có thể không đi được không?”

“Không được.” Dung Hi lập tức từ chối, còn tức giận trách mắng: “Ngươi nhìn xem Dung Hân Vi, xuất giá rầm rộ như thế. Lẽ nào ngươi không muốn gả vào nhà cao cửa rộng, đến lúc đó vinh hoa hiển hách, để những kẻ từng khinh thường ngươi phải nhìn bằng con mắt khác? Không tốt sao?”

Dung Oanh trầm mặc, dịu giọng nói: “Nhưng nếu bản thân muội chẳng có gì nổi bật, dẫu có gả vào nhà quyền quý, bọn họ cũng chỉ kính trọng hôn sự ấy, chứ chẳng thực lòng kính trọng muội. Nếu một ngày phu quân không còn thương muội, vậy ánh mắt lạnh nhạt và lời chê cười muội phải nhận sẽ còn đau gấp bội.”

Dung Hi vốn xuất thân cao quý, từ nhỏ chưa từng nếm qua sự lạnh nhạt của người đời, lại càng không có ai dám chê cười nàng ta. Cho nên lời Dung Oanh nói, nàng ta khó lòng thấu hiểu, song cuối cùng cũng không nói gì cay nghiệt, chỉ hừ nhẹ, liếc nàng một cái rồi bảo: “Trước đây còn tưởng ngươi đầu óc hồ đồ, xem ra tuy nhát gan nhưng vẫn còn chút thanh tỉnh.”

Thấy nàng im lặng, Triệu Miễn dịu giọng an ủi: “Tam công chúa là đang khen muội đấy, không có ý gì khác.”

Dung Oanh rụt rè đáp: “Vậy… muội có thể không đi được không?”

Dung Hi hừ lạnh: “Ngươi dám thử xem?”

Dung Oanh cụp mắt, không dám lên tiếng nữa.

Hôm ấy là hôn lễ của Lục công chúa, lại trùng với Thất Tịch, hai sự kiện lớn đan xen khiến kinh thành náo nhiệt chưa từng có. Dân chúng nô nức kéo nhau đến phủ công chúa để hưởng không khí vui mừng, mong nhận được chút tiền thưởng. Khắp phố treo đèn lồng đỏ, lụa điều bay phấp phới trong gió như từng đợt sóng hồng cuộn trào.

Có thể thấy Dung Hi đối với Dung Hân Vi là vô cùng bất mãn. Ngay cả hôn lễ nàng ta cũng khinh thường không dự, xe ngựa bị đám đông chặn lại chẳng thể nhích nổi một bước, cuối cùng phải sai binh vệ mở đường. Người nghe nói là xe ngựa của Tam công chúa, liền lập tức nhường ra một lối đi.

Dung Oanh vén rèm xe nhìn ra ngoài, không khỏi thốt lên: “Người đông quá… đều là tới xem Lục tỷ thành thân đó.”

Nào ngờ Dung Hi nghe xong liền cười lạnh, giọng nói không giấu được sự châm chọc: “Càng nhiều càng tốt, nàng ta thích khoe khoang, vậy hôm nay cứ để nàng ta phong quang cho đủ.”

Dung Oanh liếc nhìn Triệu Miễn, hắn bất đắc dĩ cười nhẹ, cũng chẳng dám nhiều lời.

Khắp đường người đông như nêm, mặt hồ cũng tấp nập chẳng kém. Từ xa đã thấy vô số thuyền hoa lớn nhỏ lấp loáng trên mặt nước đen thẳm, như tinh quang lay động giữa thủy thiên. Dung Hi là người có gì cũng phải chọn tốt nhất, thuyền hoa nàng ta chọn đương nhiên cũng phải hoa lệ khí phái nhất.

Còn chưa bước lên thuyền, Dung Oanh đã nghe tiếng ca múa vọng đến. Con thuyền đủ lớn để chứa trăm người, giăng lụa khắp nơi, bài trí tinh xảo tựa như trong cung. Tử lư hương khắc thú văn tỏa khói nhè nhẹ, màn sa lay động theo gió…

Thuyền hoa chia thành nhiều tầng, mỗi nơi đều có người hầu hạ, chỉ chờ Dung Hi đến mới chính thức bắt đầu. Nàng ta vừa bước lên liền có vô số người quay lại hành lễ, Dung Oanh theo sau cũng bị không ít ánh mắt đánh giá dò xét.

Dung Hi chỉ đến để tiêu khiển, không định phí thời gian lo cho Dung Oanh. Nàng ta phân một tỳ nữ theo hầu, trước khi rời đi còn hạ giọng dặn dò: “Nhìn cho kỹ một chút, nhưng đừng có học theo cái loại như Lư Triệu Lăng, mới nghe vài câu đã bị người ta dỗ cho xoay vòng vòng.”

Dung Oanh vội vàng muốn giải thích: “Muội không phải…”

Dung Hi xua tay, lười nghe nàng giải thích, kéo tay mấy vị tiểu thư bằng hữu đi mất, Triệu Miễn thì rất tự giác theo sau.

Ban đêm Lâm Tiên Hồ quả thực mỹ lệ vô song. Thuyền hoa đều là con cháu vương tôn quý tộc, thuyền lớn nối đuôi nhau, thuyền nhỏ của thị vệ thì rải rác xung quanh để bảo hộ an toàn cho các đại nhân vật. Trên thuyền còn bố trí không ít ám vệ, đề phòng bất trắc.

Theo lẽ thường, đêm đẹp người vui, đáng lý ra Dung Oanh dẫu không thích việc chọn phò mã, ít nhất cũng không nên lộ vẻ mặt như đưa đám. Nhưng mỗi lần có nam tử nào từ xa nâng chén hướng nàng mỉm cười, ánh mắt mang theo thâm ý dò xét, nàng đều chỉ cúi đầu làm ngơ, như thể không nghe thấy, không nhìn thấy.

Tỳ nữ bên cạnh thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng hỏi: “Công chúa… người không khỏe sao?”

Dung Oanh vịn bàn gượng dậy, cố gắng nói: “Ta… muốn nôn…”

Nàng lảo đảo rời khỏi khoang chính, thật sự cảm thấy đầu choáng mắt hoa, vội vàng đi ra bên ngoài, vịn lan can đón gió, gió đêm từ hồ thổi tới lướt nhẹ qua mặt, khiến nàng dễ chịu được đôi chút.
Trên hồ, thuyền lớn thuyền nhỏ nối nhau không dứt, đều phải tránh xa chiếc thuyền hoa xa hoa quý giá này, không ai dám tự tiện tới gần.

Tầng cao hơn của thuyền hoa còn có hai tầng nữa, tựa hồ càng yên tĩnh hơn. Dung Oanh chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng không có ý định đi lên, đầu óc vẫn mê man mờ mịt, chỉ mong mau chóng tới gần bờ để rời khỏi nơi này.

Một lúc sau, nàng nghe thấy có tiếng động phía sau, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện vị công tử vừa rồi nâng chén với mình cũng đã ra ngoài, đang đảo mắt bốn phía, tựa hồ tìm ai đó.

Cũng may thuyền hoa đủ lớn, nàng đơn giản vòng sang phía khác, tìm một nơi ít người để đứng đón gió, hít thở chút không khí mát lạnh.

Tiếng ca múa cười đùa vẫn vẳng lại từ phía sau, nàng cúi đầu lặng im, chán nản đến mức ngồi đếm từng hạt trân châu đính trên tay áo.

Đột nhiên vài tiếng ho nhẹ khiến nàng giật mình tỉnh hồn, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Một cô nương vận y phục màu lam đang khẽ ho, dùng khăn che miệng, khi thấy nàng thì hơi gật đầu, mỉm cười như tỏ ý xin lỗi.

Dung Oanh cũng khẽ gật đầu đáp lễ, thầm nghĩ có lẽ nàng ta cũng như mình, muốn ra đây tìm chút yên tĩnh.

Không rõ rốt cuộc trên thuyền hoa còn có những ai, nói không chừng Lý Nguyện Ninh cũng ở trong đó.

Cô nương áo lam cũng là người tính tình câu nệ, hai người đều đứng yên trong gió, không nói một lời, mãi đến khi Dung Oanh trông thấy một chiếc thuyền hoa khác, bên trong ngồi đầy kỹ nữ, từ xa chầm chậm tiến lại gần. Cô nương kia không nhịn được hỏi: “Các nàng không cần tránh đi sao?”

Dung Oanh nhớ lại tục lệ xưa, liền giải thích: “Loại thuyền kỹ nữ này là tới đàn ca mừng vui, có lẽ là có người trên thuyền hoa phân phó, cho phép các nàng lại gần.”

Cô nương khẽ gật đầu. Lúc này thuyền kỹ nữ đã tới rất gần, một chiếc thuyền nhỏ chở thị vệ lập tức ghé lại kiểm tra. Dung Oanh cảm thấy cảnh tượng không có gì hay ho, liền kéo váy chuẩn bị rời đi. Không ngờ cô nương kia lại đi trước nàng một bước, dường như muốn lên tầng trên.

Boong thuyền có một mấu gỗ nhô ra, vướng lấy gấu váy của Dung Oanh. Nàng cúi đầu gỡ ra, đúng lúc ấy nghe cô nương áo lam trò chuyện với người khác.

“Công tử… sao ngài lại xuống dưới?”

Dung Oanh vẫn đang cúi đầu tháo váy, tay chưa ngừng lại.

“Ngươi đi đâu?”

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như dòng nước hồ trong đêm bị băng bao phủ.

Dung Oanh giữ nguyên tư thế, lúc này mới từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đứng trên bậc thang dẫn lên tầng trên.

Người ấy vẫn là một thân áo bào trắng thuần khiết, không vương bụi trần, dường như vĩnh viễn không hợp với đám người đang đắm chìm trong xa hoa trụy lạc. Dù ở nơi này, giữa ánh đèn lấp lánh, tiếng ca vũ huyên náo, hắn vẫn giống như một nét mực lạnh lùng trên tuyết trắng, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến lòng người tĩnh lại.
Văn Nhân Loan.

Rõ ràng hắn cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt hơi sững ra như muốn mở lời, nhưng đúng lúc đó, thuyền bỗng nhiên chấn động mạnh.
Cô nương áo lam loạng choạng mấy bước về phía sau, suýt nữa ngã ra ngoài lan can, cố gắng lắm mới đứng vững lại được.

Cùng lúc đó, trong các khoang thuyền đều vang lên tiếng oán giận, không ít quý nhân tức giận bước ra khỏi khoang, có người còn quát tháo ầm ĩ.

Dung Oanh còn chưa kịp tháo xong vạt váy thì vì cú chấn động dữ dội, vải rách toạc một mảng lớn, nàng đau lòng không thôi.

Nàng còn chưa kịp thở ra một hơi, thì ngay trước mắt, mấy kỹ nữ ban nãy đã bất ngờ nhảy lên thuyền hoa, cùng thị vệ giao chiến. Đồng thời, khắp các du thuyền trên hồ chẳng biết từ lúc nào cũng dần tụ về phía này.

Biến cố xảy ra trong chớp mắt. Còn chưa kịp ai kịp phản ứng, thuyền hoa đã lắc lư kịch liệt, một tiếng thét chói tai vang lên bên tai, đất trời như đảo lộn. Dung Oanh cùng cô nương áo lam đồng thời rơi xuống nước, thân hình rơi xuống mặt hồ, tung lên từng đợt sóng lớn dữ dội. 

Bình Luận (0)
Comment