Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 26

Dung Oanh bị cấm vệ thô bạo kéo dậy, nhưng còn chưa đi được mấy bước đã đụng phải thân binh trong phủ phản kích quay trở lại cùng đám tộc nhân nhà họ Tiêu. Có người nhận ra nàng chính là công chúa đến phủ hôm nay, lập tức náo động, chỉ tay hét lớn:

“Nàng là công chúa, mau bắt nàng đi uy h**p Thái tử! Bắt lấy nàng!”

Cấm vệ không địch lại số đông, tộc nhân Tiêu thị đang lâm vào đại nạn diệt môn, liền trút giận lên bọn họ, loạn đao chém xuống, cuối cùng thi thể không còn phân biệt nổi hình người, chỉ còn lại ruột gan vương vãi khắp nơi, máu me be bét. Dung Oanh ngửi thấy mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, cả người choáng váng, hai mắt tối sầm, thân thể như muốn gục xuống, dạ dày sôi trào khiến nàng chỉ muốn nôn mửa.

Người nhà họ Tiêu căm hận hoàng đế đã hạ lệnh tru sát bọn họ, nên dĩ nhiên cũng chẳng có lòng thương xót gì với công chúa.

Dung Oanh chưa đứng dậy nổi, đã bị kéo xốc lên lần nữa, lòng bàn tay và cánh tay bị cọ xuống đất đến trầy xước, máu thấm cả một mảng lớn.

Nhưng cấm vệ cũng rất đông, không dễ để chạy thoát. Còn chưa đi được xa, lại bị một đám cấm vệ khác ập tới vây bắt. Có kẻ vì sợ chết quỳ xuống van xin, cũng có người thà chết chứ không mang tiếng phản nghịch đầu hàng. Trong lúc hai bên hỗn chiến, Dung Oanh nhân cơ hội ném văng tay một tì nữ đang níu lấy mình, lảo đảo thoát ra.

Nàng cảm thấy đôi chân như nhũn ra, tay run bần bật đến mức không điều khiển nổi, thậm chí không dám ngoái đầu nhìn lại cảnh tượng phía sau.

Nàng không biết mình đang chạy về phía nào, chỉ là hoảng loạn vô định. Mới chạy được vài bước đã cúi xuống ôm thân cây mà nôn khan, nước mắt không cầm được lăn dài.

Đúng lúc ấy, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Dung Oanh chợt run rẩy, theo bản năng định bỏ chạy, nhưng một bàn tay đã túm chặt lấy nàng kéo ngược lại. Nàng còn chưa kịp giãy ra thì cả người đã bị xoay mạnh về phía sau.

Phong Từ thấy gương mặt trắng bệch ướt đẫm nước mắt của nàng, hai tay siết lấy vai nàng run nhẹ đi. Y không thể nói, không thể cất tiếng an ủi, chỉ có thể học theo cách Văn Nhân Loan thường làm, vỗ vỗ bờ vai nàng như để trấn an.

Nhưng ngay sau đó, cơ thể Dung Oanh mềm nhũn, như chiếc lá rơi nghiêng mà đổ sang một bên, ngất lịm. Phong Từ cúi xuống nhìn kỹ mới phát hiện máu trên người nàng không phải của nàng, lúc này mới khẽ thở ra, lập tức bế nàng lên, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Bình Nam vương tự sát, ngay trước mặt Tiêu Thành Khí, dùng cái chết để khiến đám tộc nhân còn sống chịu cúi đầu, quỳ xuống trước mặt Dung Tễ xin tha cho nhi nữ còn sót lại.

Tiêu Thành Khí bị chém một nhát dài sau lưng, máu nhuộm đỏ cả lớp áo, da thịt phơi ra ngoài. Người xuống tay là Lý Khác – kẻ được sai đi bắt hắn ta – tuy vẫn còn nương tay, nhưng hai đệ đệ nhỏ của hắn ta thì một người chết, một người bị chặt đứt chân.

Bình Nam vương phi và phu quân tình cảm sâu nặng, thấy chồng mình tự sát liền không chút do dự nhặt kiếm lên tuẫn tiết theo.
Chỉ trong nửa ngày, phủ Bình Nam Vương từ vinh hoa phú quý hóa thành địa ngục trần gian, máu chảy thành sông, thi thể chất đống như đồi nhỏ.

Tiêu Thành Khí tinh thần hoảng loạn, bị ép quỳ dưới chân Dung Tễ mà vẫn không có phản ứng, trong mắt tràn đầy tàn tro. Quanh hắn ta là xác cha mẹ, huynh đệ, còn sau lưng là tiếng khóc thảm thiết của tộc nhân và nô bộc. Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, nhìn trừng trừng những vệt máu chưa khô loang lổ giữa khe gạch lát.

Phủ Bình Nam Vương được xây lại trên nền phủ Tĩnh Xương hầu, mà mười sáu năm trước, chính phụ thân hắn ta từng dẫn quân tới giết sạch phủ này, không tha một mạng già trẻ lớn bé. Khi đó, cả phế Thái tử phi lẫn hài tử của phế Thái tử đều chết thảm.

Thiên đạo luân hồi, thế sự vô thường—giờ đây tai họa ấy quay ngược lại giáng xuống Tiêu thị, diệt môn là kết cục không thể tránh khỏi.

Dung Tễ vén rèm đi đến trước mặt Tiêu Thành Khí, nói:

“Bình Nam vương mưu phản, vốn đáng tru di cả nhà, chém chín tộc. Nhưng Thánh Thượng nhân từ, niệm tình giao hảo thuở trước, các ngươi nếu chịu nhận tội, sẽ miễn tử.”

Tiêu Thành Khí chỉ trong một ngày, từ thân phận thế tử Bình Nam Vương phủ vinh hiển tột bậc, rơi thẳng xuống thành tội thần mang danh mưu nghịch, bị xét nhà diệt tộc—giống như từ đỉnh mây rơi xuống bùn đen, choáng váng đến hoa mắt, thật lâu không thể hoàn hồn.

Nghe thấy lời Dung Tễ, trong lòng hắn ta tràn ngập bi ai và phẫn hận, đến mức không thể thốt nên lời. Chỉ trong khoảnh khắc, cái chết đã trở thành lựa chọn duy nhất hắn ta nghĩ đến. Hắn ta không muốn mang trên lưng tội danh phản nghịch, càng không muốn sống như một con kiến hèn nhát.

Ngay lúc hắn ta bắt đầu nảy sinh ý niệm tự sát, một người bước chậm rãi qua nền đá dính máu, quần áo trắng như tuyết, dừng lại trước mặt hắn. Mà sắc trắng ấy giữa một biển đỏ như máu lại chói mắt lạ thường. Hắn ta theo bản năng siết chặt nắm đấm.

Văn Nhân Loan cúi mắt nhìn đối phương, nhẹ giọng nói:

“Thế tử là người thông minh, ngươi mà chết lúc này, Tiêu thị mới thật sự là diệt tộc.”

Bình Nam vương lúc sống kết thù không ít. Dù Tiêu Thành Khí chẳng phải người tốt, lại là người con duy nhất được ông ta dốc lòng dạy dỗ. Cả một đời tâm huyết đều đặt lên người này. Nay Bình Nam vương chết rồi, hắn chính là trụ cột của cả họ Tiêu, là tia hy vọng sống sót duy nhất của tộc nhân còn lại.

Phía sau hắn ta, tiếng Tiêu Thành Nghiên nức nở vang lên, lồng ngực Tiêu Thành Khí đau nhói như bị xé toạc.

Hắn ta nhắm mắt lại, tựa như có một ngọn núi đè nặng trên lưng, khiến hắn ta gần như gập người xuống. Trán hắn ta dập mạnh xuống mặt đá thấm máu, giọng khô khốc đến mức như xé cổ họng.
“Tội thần Tiêu Thành Khí, tạ ơn bệ hạ khai ân.”

Khoảnh khắc trán hắn ta chạm đất, sau lưng lập tức vang lên tiếng khóc thảm thiết của cả phủ Bình Nam Vương.

Văn Nhân Loan lặng lẽ nhìn hết thảy, ánh mắt phản chiếu máu đỏ và xác người. Tất cả như tái hiện lại cơn ác mộng từng giam cầm hắn—chỉ khác là lần này, hắn là người đứng ngoài nhìn.

Những người còn lại của phủ Bình Nam Vương bị giam chờ xử lý. Thân vệ và gia nhân toàn bộ xử tử, chỉ để lại huyết mạch Tiêu thị. Nếu không có gì thay đổi, kết cục sau cùng sẽ là: nam bị đày đi biên ải, nữ sung làm quan kỹ.

Dung Tễ chịu không nổi mùi máu tanh trong phủ, dẫn người vội vàng rời đi. Văn Nhân Loan cũng chẳng định lưu lại. Trước đó đã sai Phong Từ đưa Dung Oanh về biệt viện của hắn trong Kinh thành, giờ chắc nàng đã tới nơi.

Lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Thành Khí chợt lên tiếng gọi:

“Đế sư, xin dừng bước.”

Văn Nhân Loan dừng chân, im lặng chờ đối phương nói.

Ánh mắt Tiêu Thành Khí đầy u sầu và bi thương, không còn chút bóng dáng nào của sự tuyệt vọng khi nãy.

Hắn ta hỏi:

“Hôm nay Cửu công chúa cũng ở trong phủ. Tại hạ muốn hỏi đế sư, công chúa hiện giờ có bình an không? Nếu bị kinh sợ, xin người thay ta chuyển lời, là ta liên lụy nàng. Còn nếu con mèo manul kia vẫn còn sống… xin đế sư nhận nuôi giúp, trao lại cho công chúa.”

Văn Nhân Loan lúc này mới thật sự nhìn kỹ người này, dù vậy vẻ mặt vẫn lộ ra một chút không kiên nhẫn, như thể đang chịu đựng.
Nếu không vì Tiêu Thành Khí, Dung Oanh đã chẳng đến nơi đó, càng không gặp phải cảnh hỗn loạn máu me.

Tiêu Thành Khí đợi một hồi vẫn không thấy đáp, tưởng Văn Nhân Loan là kẻ nguyên tắc cứng nhắc, từ chối giúp đỡ, trong lòng không khỏi thất vọng và bực bội. Nhưng đúng lúc đó, hắn ta lại nghe Văn Nhân Loan mở miệng.

Chỉ là, câu nói ra lại chẳng hề như mong đợi—thậm chí khiến người ta khó hiểu.

Giọng hắn bình thản, nhưng lại sắc như dao, tựa như giấu kim trong ngữ khí. Vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi cũng xuất hiện vết rạn đầu tiên, hiện rõ nụ cười như cười mà chẳng phải cười, vừa như chế giễu, vừa như hừ lạnh.

“Thế tử… ta rất thích cái dây đeo kia.”

Nếu Văn Nhân Loan đã mở miệng, dù có nói rằng hắn thích… một cánh tay của Tiêu Thành Khí, e rằng Tiêu Thành Khí cũng sẽ không chút do dự mà chặt xuống.

Nghe nhắc đến dây đeo, Tiêu Thành Khí hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh liền cởi ra đưa tới, trong lòng thầm gửi gắm vô vàn lời xin lỗi với Dung Oanh.

Văn Nhân Loan đưa tay nhặt lấy sợi dây. Mặc dù dính máu, vẫn có thể thấy được hoa văn bằng chỉ vàng, tuy thủ công non kém nhưng vẫn có vài phần quý giá—chỉ là chẳng liên quan gì đến sự tinh xảo.
Hắn xoay người rời đi, bước được vài bước rồi bỗng dừng lại. Một cảm giác buồn bực dâng lên, khiến hắn không kìm được mà nắm chặt sợi dây trong tay, gần như muốn bóp nát.

Trước đó, hắn cho rằng phủ Bình Nam Vương trải qua kiếp này sẽ trở thành công cụ thuận tay để hắn thao túng, còn Tiêu Thành Khí dù khó dùng cũng vẫn hữu dụng.

Nhưng hiện tại, hắn phải ra sức kiềm chế… mới không sai người quay lại chém chết Tiêu Thành Khí.

Phong Từ đưa Dung Oanh về biệt viện của Văn Nhân Loan ở Kinh thành. Hứa Tam Điệp đang lo việc khác, không có mặt ở phủ. Biệt viện không có nữ quyến, y chỉ đành đặt Dung Oanh đang hôn mê lên giường Văn Nhân Loan nghỉ ngơi.

Không lâu sau, Văn Nhân Loan trở về, trời cũng bắt đầu ngả tối.

Phủ Bình Nam Vương như một địa ngục trần gian—chỉ cần nhìn qua cũng đủ để cả đời ám ảnh. Dung Oanh đang giữa cơn ác mộng choàng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa, bóng tối khiến nàng càng sợ hãi hơn. Giữa ranh giới mộng và thực đều là máu me kinh hoàng, nàng hoảng loạn khó phân rõ thật giả, khóc nấc lên từng tiếng, rúc người co ro trong góc phòng, không ngừng run rẩy.

Cánh cửa phòng mở ra, Dung Oanh càng run hơn, khóc lớn hơn, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Khi cảm nhận được có người lại gần, nàng rơi vào một vòng tay lạnh lẽo. Mùi thuốc đắng nhè nhẹ lan quanh, áp chế mùi máu tanh nơi chóp mũi, khiến nàng cảm giác bình yên trở lại.

Phong Thiện bê vào một xấp xiêm y mới, vừa bước vào đã thấy Văn Nhân Loan ôm Dung Oanh trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về nàng. Còn Dung Oanh thì như một chú thỏ con bị hoảng sợ, cuộn mình lại, úp mặt vào vai hắn nức nở, cả vai đều run rẩy.

Lúc trước Văn Nhân Loan trở về, sắc mặt vô cùng khó coi, nhắc đến tên nàng còn nghiến răng nghiến lợi, cả người mang theo cơn giận đang chờ phát tác. Với dáng vẻ đó, ngay cả Phong Từ và mình cũng không dám tới gần, chỉ sợ bị giận cá chém thớt.

Vậy mà chỉ mới một canh giờ, làm sao lại thay đổi nhanh đến thế?
Tác giả có lời muốn nói:

Khóc xong rồi thì... chờ bị tính sổ nhé. 

Bình Luận (0)
Comment