Tiêu Thành Khí vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ: nếu Văn Nhân Loan không có ý định giết Dung Oanh, vậy thì tại sao lại cho phép Trương Vân Lễ xông vào hoàng cung làm loạn? Ngày Trường An thất thủ, Văn Nhân Loan đến chậm một bước, dường như bị điều gì đó ràng buộc khiến hắn không thể ra tay kịp thời. Sau đó, trong lúc xử lý mớ hỗn loạn của quân đội Trường An, hắn tiện tay giết luôn mấy người thân cận từng giúp sức.
Nhưng mấy người đó đều là thuộc hạ lâu năm, không phải phạm phải sai lầm quá lớn. Nếu có lỗi cũng chỉ là chưa ngăn được Trương Vân Lễ kịp thời, đâu đến mức phải bị xử tử đầy tàn khốc như vậy?
Triệu Miễn lúc này đang ngồi trong viện nghe Tiêu Thành Khí lải nhải, chỉ cảm thấy hắn ta đúng là loại thiếu niên đơn giản đầu óc, tám phần sau này kiểu gì cũng tự tìm mệt chết, sống chẳng được yên thân, rơi vào tay Văn Nhân Loan chỉ tổ bị tra tấn đến thê thảm.
“Chuyện đơn giản vậy mà ngươi cũng nghĩ không ra, thật chẳng hiểu sao ngươi còn sống sót được tới giờ.”
Triệu Miễn, nghe nhắc tới mấy kẻ vừa mới chết, trong lòng vẫn còn thấy may mắn. Minh công ban đầu vốn định phái y đi làm chuyện này, cũng may y biết Văn Nhân Loan là kẻ điên, liền nghĩ đủ mọi cách từ chối khéo, giả như không biết, không ngăn cản cũng không giúp đỡ, thoát được một kiếp.
Lúc này Văn Nhân Loan đã nhận ra vấn đề nằm ở người bên cạnh mình. Nghe Minh công nói đã cố ý giữ Dung Oanh lại trong hoàng cung, lại còn âm thầm xử lý sạch sẽ thuộc h* th*n cận của hắn, tất nhiên là tức giận. Cũng tại Trương Vân Lễ quá ngu xuẩn, tưởng rằng chỉ cần bức tử Dung Oanh rồi đổ tội cho một tên tép riu làm vật hy sinh là có thể kết thúc mọi chuyện. Không ngờ lại bị Tiêu Thành Khí bắt gặp tận mặt, mà Minh công cũng hoàn toàn không có ý định giữ lại mạng cho ông ta.
Cái tên “Minh công” này chỉ là cách gọi không rõ ràng, nhưng tên thật của hắn là Lý Kiểu, từng một thời vang danh thiên hạ. Chuyện “vứt bỏ xe giữ tốt” lần này của lão quả thực là thuận buồm xuôi gió, bỏ đi mấy tên thuộc hạ không đáng kể, nhưng giữ được sơ tâm không đổi của Văn Nhân Loan.
Nhưng rốt cuộc là có thật lòng bảo vệ hay không, chỉ mình ông ta biết rõ.
Triệu Miễn giải thích vài câu với Tiêu Thành Khí, cũng chẳng để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta. Y chỉ lo người hầu đến báo tình hình của Dung Hi. Khi nhìn thấy người hầu lộ vẻ khó xử, y không ngạc nhiên lắm, hỏi:
“Công chúa đang mắng ta đấy à?”
“Sau khi thấy phò mã tặng đại lễ, công chúa đã đập phá toàn bộ đồ đạc trong phòng.”
Triệu Miễn chỉ cười cợt, không lấy làm phiền:
“Ngươi cho nàng rửa mặt một chút, ta lát nữa sẽ đến gặp. Nhớ cắt gọn móng tay của nàng.”
Tiêu Thành Khí liếc thấy vết máu bị cào trên cổ y, đỏ mặt đứng dậy cáo từ.
Ra đến cửa cùng người hầu, hắn ta không nhịn được mà thì thầm tò mò:
“Công tử nhà các ngươi tặng lễ gì mà khiến công chúa tức đến thế? Nhìn hành động của Dung Hi, giữ nàng lại đến giờ cũng xem như có tình có nghĩa rồi.”
Người hầu mặt mày phức tạp, lúng túng đáp:
“Hôm trước công chúa đến phủ họ Nguyệt dự thơ tiệc, trong yến hội toàn là mỹ nam, chơi hai ngày chưa về. Phò mã liền…”
Gã còn chưa nói hết câu, Tiêu Thành Khí đã cắt lời, đầy kinh ngạc:
“Vậy thì có gì không tốt đâu? Nàng ta dám đánh chửi Triệu Miễn, thật là không biết tốt xấu!”
Người hầu bất đắc dĩ bổ sung:
“Phò mã đem hết mấy người đó ra chém, tặng nguyên một rương đầu người. Công chúa vừa thấy liền buồn nôn suýt ngất xỉu…”
Tiêu Thành Khí vì thế… không nói nữa.
——
Chợ phía Tây Trường An, tỷ tỷ của Lương Hiết, Lương Nguyệt Nương—mở một tiệm bánh nhỏ. Tuy mặt tiền không lớn nhưng buôn bán lại rất ổn, khách ra vào tấp nập.
Năm ngoái, khi Lương Hiết tham gia kỳ thi mùa xuân, nàng ấy cũng mới theo hắn đến Trường An. Sau khi Lương Hiết thi đỗ, hai chị em an cư lại tại Đế đô. Từ khi cha mẹ họ bị một đám lưu manh đánh chết vô cớ, Lương Nguyệt Nương từng có ý kiện tụng nhưng chẳng nơi nào chịu xử, đành gửi em trai đến nhà cậu nhờ cậy, còn mình thì vào làm thị nữ cho nhà giàu, dùng đồng lương ít ỏi nuôi em ăn học.
Khi còn nhỏ, Lương Hiết vì muốn chị an tâm nên luôn nhẫn nhịn sự ngược đãi từ cậu mợ. Không có bút mực thì lấy than củi luyện chữ, viết thuê thư từ kiếm mấy đồng mua sách. Tất cả những điều đó, Lương Nguyệt Nương mãi sau này mới biết.
Mùa đông năm trước, hai chị em sống nương tựa ở Trường An, bấu víu vào chút tiền thuê ruộng để xoay xở qua ngày ở nơi phồn hoa đắt đỏ này. Chưa đợi đến kỳ thi mùa xuân, nàng ấy đã ngã bệnh. Nhưng khi vào hiệu thuốc ở Trường An, vì thấy Lương Hiết là học sinh nghèo đi thi, lại có vẻ chân thành hiếu thuận, hiệu thuốc không những không giúp mà còn lợi dụng lòng tin để nâng giá thuốc lên cao.
Lương Nguyệt Nương yếu ớt dựa vào cửa hiệu thuốc, Lương Hiết mặc một thân áo lam đã giặt đến bạc trắng, người ướt sũng, còn đang nhỏ nước mưa tong tỏng. Thấy ông chủ hiệu thuốc không chịu hạ giá, y liền kéo áo choàng chuẩn bị quỳ xuống van xin.
Mười mấy năm đọc sách, dù gia cảnh nghèo khó, y chưa từng vì điều gì mà hạ thấp tôn nghiêm, cũng chưa từng cúi đầu cầu xin ai. Y tin chắc rằng cuộc đời này, chỉ cần mình kiên trì thì ông trời sẽ không bạc đãi. Thế nhưng trải qua bao phong sương nhấp nhô, sự cứng cỏi ấy cuối cùng cũng bắt đầu dao động.
Ngay khi y chuẩn bị quỳ xuống, có một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra đỡ lấy, làm ướt luôn cả y phục quý giá của người ấy, loang ra một vệt nước lớn.
Theo phản xạ, y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một dáng người nhỏ nhắn lướt qua. Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo vài phần kiều mị như nước mưa dưới mái hiên, vang lên hướng về phía lão bản hiệu thuốc:
“Vừa nhìn đã biết là học sinh nghèo vào kinh thi, lão bản hôm nay làm khó người ta, sau này hắn thi đỗ làm quan, ông sẽ gặp xui đấy.”
Lão bản liếc nhìn Lương Hiết từ trên xuống dưới, châm chọc:
“Chỉ là một tiểu tử nghèo, lấy đâu ra bản lĩnh thông thiên. Nếu thật có thể vào được tam giáp, ta sẵn sàng tặng cả hiệu thuốc này.”
“Lời này là ông nói đấy nhé.”
Cô gái ấy khuôn mặt diễm lệ, rõ ràng là tiểu thư con nhà phú quý, không nói nhiều liền thay y trả tiền thuốc, còn bắt lão bản gói gấp ba phần cho y.
Khi rời đi, nàng cũng không nhìn người này thêm một cái, chỉ thấp giọng nhắc nhở:
“Nhất định phải cố gắng, ngàn vạn lần phải thi đỗ, để sau này có thể rửa nỗi nhục hôm nay.”
Lương Hiết ôm gói thuốc, tóc mái còn hơi ướt dán vào má, cả người như cây trúc mảnh khảnh đứng giữa mưa gió, từ đầu đến cuối đều lặng im cúi đầu. Chờ nàng nói xong, y mới chậm rãi ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, nghiêm túc gật đầu, giọng khàn khàn nói một câu: “Được.”
Nàng chỉ là vô tình giúp đỡ, sớm đã quên chuyện đó như gió thoảng bên núi.
Chỉ có Lương Hiết là mãi mãi không quên, hôm ấy trời mưa, nhưng không lạnh.
——
Lương Nguyệt Nương đưa một gói điểm tâm cho vị đại phu hay ghé tiệm, vừa cười vừa chuyện trò. Lúc không ai chú ý, đại phu hạ giọng, có phần khó xử nói:
“Người này ta không cứu được, giờ chỉ là dùng thuốc để cầm hơi. Các người nên tìm cao nhân khác đi, gần đây trong thành kiểm tra rất gắt, nếu để lộ ra là từ chỗ ta…”
Nàng ấy vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhanh tay đưa thêm một gói nữa cho ông ta:
“Phiền đại phu giúp đỡ, đó là ân nhân cứu mạng của ta. Cứ dùng dược liệu tốt nhất, dù có đắt mấy cũng không sao.”
Đại phu nhận lấy, lườm nàng ấy một cái rồi thở dài:
“Tiểu lang quân về rồi sao?”
“Hôm qua vừa về, nhưng không tiện tự mình ra mặt.” Nàng ấy hạ giọng đáp, còn cẩn thận nhìn xung quanh. Đại phu hiểu ý, gật đầu thở dài, ôm gói điểm tâm rời đi.
Nhìn ông rời đi, Lương Nguyệt Nương cũng thở dài liên tục. Nàng ấy dặn dò vài câu với người làm rồi rửa tay chuẩn bị về nhà. Nhìn đệ đệ vì chuyện này mà bị thẩm tra, bị giam cầm, giờ ngay cả đại phu cũng nói vậy, nàng ấy làm tỷ tỷ cũng nên khuyên bảo đôi lời. Nếu thật sự không cứu được, bọn họ cũng coi như đã dốc toàn lực. Chỉ mong cô gái kia mệnh số không quá bạc, đừng khiến đệ đệ phải sống trong dằn vặt suốt đời.
Lão đại phu ôm hai gói điểm tâm về đến cổng, không ngửi thấy mùi thuốc, đoán là học trò mải chơi quên giờ, liền nhíu mày định mắng. Nhưng vừa bước vào thì lập tức im bặt, lời định nói như bị ngọn lửa vừa bốc lên bị trận cuồng phong dập tắt, khiến ông ta cứng đờ, run lẩy bẩy.
Trong viện có hơn mười người, đều mặc giáp nhẹ, tay cầm đao kiếm, đứng đó như mười mấy vị sát thần. Ông ta đứng như trời trồng, thở cũng không dám mạnh. Một lúc sau mới thấy có người bế một nữ tử từ trong phòng bước ra.
Nữ tử ấy quấn vải trắng quanh vai và cổ, máu vẫn rỉ ra thấm đỏ cả áo. Người kia ôm nàng rất cẩn thận, như thể chỉ cần sơ ý là nàng sẽ tan biến trong vòng tay. Nàng bất tỉnh, miệng không ngừng trào bọt máu, làm vạt áo trắng của người ấy nhuộm đầy một mảng đỏ như hoa mai rơi trên tuyết.
Nam tử ấy chẳng giận dữ gì, chỉ vội nghiêng người cho nàng nôn ra máu, sợ nàng sặc mà chết.
Lão đại phu tim đập thình thịch, còn đang do dự có nên nhận mình là người Lương Hiết phái tới hay không, thì đối phương đã nhìn lướt qua, nói lạnh lùng:
“Không giết ngươi. Đi theo ta.”
Nhà Lương Hiết cách đó không xa, nhỏ, đơn sơ, so với đồng liêu thì chẳng đáng nhắc đến. Ngoài y ra, chỉ có Lương Nguyệt Nương và một tiểu đồ đệ nàng ấy nhận nuôi cùng sống ở đó.
Dược đồng rất nhanh đã đến nơi báo tin, kể hết mọi chuyện cho Lương Hiết. Lương Nguyệt Nương giật mình, mắng vài câu, mà y lại chẳng phản bác lấy một lời.
Với việc Dung Oanh bị đưa đi, y không thấy quá khó chấp nhận. Mong mỏi lớn nhất của y là nàng được sống. Mấy ngày qua bị thẩm vấn, y cũng nhận ra Văn Nhân Loan không phải thật sự muốn lấy mạng nàng. Ngược lại, việc ép y giao người, càng giống như sợ nàng chết. Nếu lời đồn là thật, dựa trên huyết thống mà nói, tuy phụ hoàng của Dung Oanh và hắn có mối thù sâu nặng, thì nàng cũng được coi là đường muội của hắn. Có lẽ vì thế mà Văn Nhân Loan cũng không thể xuống tay.
Lương Hiết nghe xong lời tỷ tỷ, trong lòng càng thêm rõ ràng. Giờ y có muốn cứu cũng bất lực, giữ nàng ở bên chưa chắc đã tốt. Văn Nhân Loan mang nàng đi, có khi lại là chuyện may.
Bằng thủ đoạn của Văn Nhân Loan, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được nàng. Chỉ là lần này đến quá nhanh, còn sớm hơn y dự đoán.
Trong phòng phía Đông, lão đại phu vừa trả lời vừa run rẩy. Nữ quan mặc đạo bào hỏi gì, ông liền thật thà đáp nấy. Dù căn phòng bố trí tao nhã lịch sự, ông cũng chẳng dám nhìn lung tung.
Một lát sau, nữ quan mới để ông đi. Ra đến cửa, thị vệ đưa tiền, cảnh cáo ông không được tiết lộ nửa lời, ai hỏi cũng chỉ nói chưa từng gặp nữ tử kia và Văn Nhân Loan.
Ông ôm số bạc nặng trĩu rời đi, lòng không yên, bước chân lén lút, đầu không dám ngoái lại.
Văn Nhân Loan đứng cạnh Bạch Giản Ninh, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Dung Oanh. Phong Thiện thấy người rời khỏi, hỏi:
“Công tử có cần giết lão trừ hậu họa?”
“Lần này thì thôi. Dù sao lão cũng có chút công. Cho người âm thầm theo dõi. Nếu lãon và dược đồng dám hé nửa lời…”
“Thuộc hạ hiểu.” Phong Thiện đáp lệnh, khi rời đi cũng đã giấu kỹ tung tích.
Trong phòng, ngoài Dung Oanh đang hôn mê, chỉ còn lại Văn Nhân Loan và nữ quan mặc đạo bào.
Bạch Giản Ninh thay thuốc xong, lúc này mới quay sang nhìn người cố nhân đang đứng bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng.
“Nghe nói ngươi sắp cưới con gái Thôi gia. Là vị này sao?”
“Sư tỷ khi nào cũng giống người thế tục vậy? Tin mấy lời đồn thổi vô căn cứ?”
Hắn lười giải thích mấy chuyện vớ vẩn.
“Vết thương trên vai cổ công chúa chưa chạm đến chỗ chí mạng. May là cứu kịp thời nên còn giữ được nửa cái mạng. Ta đoán là nàng vừa định tự sát thì độc phát, tuy kiếm thương dễ lành nhưng độc thì khó giải. Lần này chậm trễ, sau này chỉ e nàng phải chịu không ít khổ sở.”
Giọng Bạch Giản Ninh mang theo mấy phần tiếc nuối, rõ ràng là có ấn tượng với Dung Oanh.
“Ngươi quả nhiên đã gặp nàng.” Văn Nhân Loan lập tức lạnh giọng, “Là nghĩa phụ sai ngươi?”
“Chuyện giữa sư đệ và phụ thân có tranh chấp gì, không liên quan đến ta. Tranh đoạt hoàng quyền đừng kéo ta vào. Chỉ là ta thấy nàng phát gạo cứu dân, nên xa xa nhìn một lần. Sư đệ ngươi đúng là dễ bị mê hoặc.”
Bạch Giản Ninh cũng không giả vờ thân thiện, đối với Văn Nhân Loan từ xưa đã không ưa nổi. Những kẻ do Lý Kiểu dạy dỗ, nàng ấy đều cảm thấy vừa nhìn đã thấy phiền. Mà trong đám đó, Văn Nhân Loan lại càng đáng giận.
Ngay cả hôm nay hắn đến cầu cứu, ngoài mặt thì cung kính, trong tối đã sớm chuẩn bị ép buộc. Cũng may nàng ấy từng có ấn tượng tốt với Dung Oanh, nên cứu nàng xem như kết một mối duyên lành. Nếu là người khác, nàng ấy đã sớm hạ độc từ lúc mở cửa rồi.
“Làm phiền sư tỷ. Nhất định phải chữa khỏi cho công chúa.”
Chỉ cần nàng còn sống là đủ. Dù lời Mục Hoàn Đình là thật hay giả, hắn cũng sẽ không thay đổi quyết định.
Bạch Giản Ninh dù đã xem nhẹ hồng trần, làm nữ quan danh tiếng, nhưng đối với vị sư đệ có bệnh điên này vẫn không khỏi tò mò, nhất là trong chuyện như thế này.
“Ngươi tại sao lại thích con gái kẻ thù? Huống chi nàng với ngươi còn có quan hệ huyết thống, trong lòng không cảm thấy kỳ quái sao?”
Văn Nhân Loan nghe xong chỉ bật cười, lười giả vờ, lạnh lùng liếc nàng ấy một cái:
“Sư tỷ trước giờ vẫn nói ta điên, mà đã là kẻ điên, còn nói đạo lý làm gì?”
Hắn từng nghi ngờ, từng cố đẩy nàng ra. Nhưng chỉ cần Dung Oanh muốn tiến về phía hắn, thì cho dù con đường phía trước có tối tăm, hắn cũng sẽ không để nàng quay đầu giữa chừng.
Đừng nói nàng không phải, dù có là con gái kẻ thù, là vợ của kẻ thù... Văn Nhân Loan cũng tuyệt đối không buông tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Bình luận đi! Đánh một câu “Ngươi đúng là đồ cẩu điên thật sự” lên cho ta xem nào.