Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 38

Ký ức của Dung Oanh tuy lộn xộn, nhưng vẫn còn nhớ rõ nhân vật Triệu Miễn – phần lớn là nhờ Dung Hi.

Vinh Quốc công vốn dĩ sủng ái cháu ngoại lộ liễu, nên cũng một lòng muốn đẩy Dung Kỳ lên ngôi. Dung Hi là cháu gái ông, khi chưa lấy chồng thì tính tình phóng túng, hành xử chẳng kiêng nể ai, sau lại chán ghét Triệu Miễn khô khan nhạt nhẽo, chẳng mấy khi cho y sắc mặt tốt. Trong yến tiệc cung đình, nàng ta còn có thể trêu đùa với mỹ nam trước mặt hắn như chẳng có gì.

Trước kia Dung Oanh từng nghĩ Triệu Miễn là người nhu nhược, hiền lành, nên mới làm như không thấy những chuyện Dung Hi gây ra, vì dù sao thì Dung Hi cũng mang đến cho y vinh hoa phú quý không ai sánh được. Mãi đến tận hôm nay nàng mới hiểu: y chẳng qua chỉ là nhẫn nhịn chờ thời, đợi đến ngày có thể hoàn toàn hủy diệt Dung Hi.

Dung Oanh bước vào nội thất, thấy Dung Hi đang ngồi trước án thư. Khuôn mặt tái nhợt vô hồn, giấy mực tốt nhất của Tây Vực rơi rớt đầy trên thảm, nghiên mực và bút cũng đổ nghiêng.

Nghe có người vào, Dung Hi chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói:

“Cút đi.”

Từ nhỏ đã quen bị nàng ta bắt nạt, nên Dung Oanh theo bản năng vẫn thấy sợ. Nhưng nghĩ đến hiện giờ họ là hai người duy nhất còn có thể nương tựa nhau, nàng liền cố lấy dũng khí gọi:

“Tam tỷ tỷ… Tỷ có ổn không?”

Dung Hi lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:

“Ngươi còn sống?”

Vừa nói xong, ánh mắt lại liếc đến vùng cổ bị tóc che phủ hờ hững của Dung Oanh, thấp thoáng nhìn thấy vết sẹo. Nàng ta lập tức thu ánh nhìn lại, giọng trầm xuống:

“Xem ra ngươi cũng khổ không ít.”

“Đóng cửa lại, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Dung Oanh làm theo. Dung Hi liền chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt lạ lẫm, chất vấn:

“Ngươi với ta đều là tù nhân, vậy mà giờ ngươi lại có thể tự do vào phủ công chúa, còn mặc quần áo may từ chất liệu tốt nhất, có thị vệ luôn kè kè bên cạnh. Là Tiêu Thành Khí hay Lương Hiết cho ngươi đặc quyền đó?”

“Tiêu Thành Khí?” Dung Oanh chau mày, nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Ta không nhớ gì cả.”

“Ngươi nói gì cơ?”

Nàng khó xử đáp:

“Không giấu gì tam tỷ, ta sống sót từ cõi chết trở về, sau trận bệnh nặng thì tỉnh lại đã không còn nhớ được nhiều chuyện. Rốt cuộc đã quên bao nhiêu, ngay cả ta cũng không rõ nữa.”

Nàng xưa nay ít giao du với người ngoài, lại càng không nói đến thế tử của phủ Bình Nam Vương. Lương Hiết đã đành, sao ngay cả Tiêu Thành Khí cũng từng có quan hệ với mình?

“Không nhớ ra?” Dung Hi nghi ngờ nhìn nàng, “Vậy định đến bao giờ mới nhớ lại? Đừng nói là đến cả kẻ thù cũng quên luôn nhé?”
Chiếc áo ngoài trên người Dung Hi chỉ khoác hờ, mái tóc rối bời chưa chải chuốt, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và xanh xao, khác hẳn dáng vẻ cao ngạo từng khiến người khác không dám đến gần.

Dung Oanh không biết nàng ta đã phải chịu đựng những gì trong thời gian qua, nhưng nhìn vào là hiểu – Dung Hi mới là người rơi vào tình cảnh thê thảm nhất. Với tính cách kiêu ngạo như vậy, giờ lại bị kẻ từng bị mình xem thường – phò mã phản bội, cầm tù. Có lẽ nàng ta vừa hối hận, vừa căm phẫn đến tột cùng. Chỉ cần trong phòng có sẵn đao kiếm, Dung Hi chắc chắn sẽ không ngần ngại chém chết Triệu Miễn.

“Là Văn Nhân Loan.” Dung Oanh nói thật.

Dung Hi sững người, sau đó lập tức lộ rõ vẻ chán ghét.

“Thì ra là hắn. Ta không tin nổi hắn là Dung Hoài Cảnh. Đã chết sạch từ mười bảy năm trước rồi còn gì. Mà hắn lại còn dám vỗ ngực mưu quyền soán vị, thật nực cười hết sức.”

Dung Oanh không định giấu gì, liền kể lại toàn bộ những gì mình biết. Nghe đến đoạn Văn Nhân Loan đối xử với nàng khác lạ, sắc mặt Dung Hi thay đổi hẳn, hừ lạnh:

“Ta trước giờ thật không nhìn ra, ngươi lại có bản lĩnh như vậy. Có thể khiến Văn Nhân Loan đối xử đặc biệt đến thế.”

Nàng ta dĩ nhiên biết trước kia Dung Oanh sống trong cung chẳng sung sướng gì, vì thế mới càng thêm lo lắng. Hiện giờ bản thân đã bị giam lỏng, nếu Dung Oanh chịu giúp thì vẫn còn đường cứu, nhưng nếu bị Văn Nhân Loan dụ dỗ vài câu, làm nàng cam tâm tình nguyện nằm dưới thân kẻ thù, thì mới thực sự tuyệt vọng.

Dung Oanh cũng không biết nên giải thích sao cho đúng. Người như Văn Nhân Loan chắc chắn không vô cớ mà đối tốt với nàng. Hẳn là trước đây giữa họ đã từng có một đoạn quá khứ gì đó. Tuy nàng không nhớ rõ, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy chột dạ. Giọng nàng hạ xuống, nói nhỏ:

“Ta không biết. Với lại… ta đã có phò mã rồi.”

Vừa dứt lời, nàng mới nhận ra — phò mã đối với Dung Hi mà nói là cái gì?

Quả nhiên, Dung Hi liếc nàng một cái lạnh như băng, giọng đầy mỉa mai:

“Cũng đoán được thôi. Ngươi ngu như vậy, chắc chắn bị Văn Nhân Loan dắt mũi mà còn không biết. Nếu ngươi muốn đầu phục tên tặc mưu quyền đó thì cứ việc, ta không cản. Nhưng từ nay về sau đừng mơ làm công chúa Đại Chu nữa. Ngày hắn bại trận, phụ hoàng cũng sẽ không nương tay với ngươi đâu.”

Ánh mắt nàng ta chứa đầy thất vọng và khinh bỉ:

“Dù sao cũng chỉ là con của một vũ cơ, không có cốt khí cũng chẳng đáng để thương xót.”

Dung Oanh nghe vậy mà thấy nghẹn, trong lòng trỗi dậy tức giận, không kìm được cãi lại:

“Tam tỷ nếu đã không cam tâm chịu khuất dưới tay Triệu Miễn, vậy dựa vào đâu mà nghĩ ta sẽ dễ dàng cúi đầu chịu nhục? Chẳng lẽ vì ta ngu dốt nhút nhát nên nhất định sẽ hèn mọn nịnh bợ kẻ thù?”
Nghĩ đến cảnh ngộ hiện tại, nàng càng nói càng khó chịu, giọng cũng gắt hơn:

“Cho dù là bị đưa đi Dương Châu thì cũng chỉ là đổi sang một nơi khác để tiếp tục bị người ta ức h**p thôi. Ngươi với ta đều mang danh công chúa, nhưng thân phận khác nhau một trời một vực, phụ hoàng đã bao giờ thật sự nhìn ta bằng đôi mắt công bằng chưa? Dù người ghét bỏ ta, nhưng trên danh nghĩa, ông ấy vẫn là cha ta, từng ban cho ta ân huệ của vua. Dung Yểu tình nguyện sống chết cùng bá tánh quân sĩ ở Thường Sơn, còn ta… ngươi dám chắc là ta không muốn sao?”

Nói đến đây, mắt nàng đỏ hoe, nghiêng đầu đi, không muốn để Dung Hi thấy mình sắp khóc.

Dung Hi khinh thường xuất thân của nàng, nhưng Dung Oanh chưa bao giờ vì thế mà tự ti. Triệu Cơ tuy xuất thân không cao, nhưng lại lương thiện, chưa từng bạc đãi cung nhân, đối với nàng cũng luôn lễ nghi chu toàn, dạy dỗ cẩn thận. Trong cung có bao nhiêu kẻ lòng dạ độc ác, thủ đoạn bẩn thỉu hơn Triệu Cơ gấp trăm lần, vậy mà còn ngồi chễm chệ ở vị trí cao, lại quay sang chê bai nàng nghèo hèn.

Mấy ngày nay Dung Oanh luôn lo lắng cho Dung Hi, âm thầm dò hỏi tình hình của nàng ta, trong lòng không yên, chỉ sợ nàng ta gặp chuyện chẳng lành mà bản thân thì lực bất tòng tâm. Vậy mà chưa nói được mấy câu đã bị châm chọc, khiến nàng thấy vừa tổn thương vừa bất mãn.

Dung Hi trầm mặt, dường như cũng nhận ra mình lỡ lời. Nghĩ đến giờ đây hai người họ chỉ có thể dựa vào nhau, nàng ta mới dịu giọng xuống, an ủi:

“Vừa rồi là ta sai, không nên hồ đồ nói bậy khiến ngươi không vui. Giờ tỷ muội chúng ta chỉ còn biết tự cứu lấy mình, ngươi đừng vì một câu vô tâm của ta mà giận dỗi.”

Dung Oanh hiểu rõ, Dung Hi vốn kiêu ngạo quen rồi, lời xin lỗi kia cũng chẳng từ đáy lòng, chỉ là vì tình thế ép buộc mà buộc phải cúi đầu. Nhưng đã đến nước này, họ cũng chẳng còn đường lui. Văn Nhân Loan là kẻ không màng luân thường, lại làm nàng liên tục rơi vào ác mộng, chẳng ai biết hắn còn có thể làm ra chuyện điên rồ gì nữa, nàng tuyệt đối không muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn.

Thấy nàng cúi đầu trầm mặc, Dung Hi tưởng rằng nàng đã nguôi giận, liền thấp giọng dặn dò:

“Ta chỉ lo lắng nên mới cố tình khích ngươi. Nếu trong lòng ngươi vẫn chưa bỏ rơi Đại Chu, vậy thì ta yên tâm rồi. Văn Nhân Loan hiện giờ đang sủng ái ngươi, mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ gì, cũng phải tránh làm hắn nổi giận.”

“Ta biết.” Dung Oanh đoán được ẩn ý của Dung Hi, chưa để nàng ta nói hết đã chủ động nói rõ:

“Ta sẽ không giết người.”

Tuy đã chứng kiến nhiều cảnh máu me, nhưng nàng vốn là người yếu đuối, đến một con chim nhỏ còn chưa từng giết qua, nói gì đến sát hại ai. Nếu Dung Hi muốn nàng đi ám sát Văn Nhân Loan, vậy đúng là ép người quá đáng.

Dung Hi khinh khỉnh:

“Giết người? Ta xem ngươi cầm đao còn không nổi.”

Dung Oanh nghiêm túc phản bác:

“Ta từng tự sát.”

Ý nàng là không những từng cầm đao, mà còn suýt chút nữa giết chính mình.

Dung Hi giận dữ:

“Ngươi nói thế là mong ta khen ngợi ngươi vài câu à?”

Ban đầu là vì Triệu Miễn mà tức giận, giờ thấy bộ dạng thành thật đến buồn cười của Dung Oanh, nàng ta lại bất giác nguôi đi phần nào. So với Dung Hân Vi, ít nhất Văn Nhân Loan còn chọn người không quá khó chịu mà để mắt tới.

Dung Oanh yên lặng một lúc, rồi chủ động đề xuất:

“Tam tỷ nên nhẫn nhịn một thời gian, Triệu Miễn tuy phản bội, nhưng đối với tỷ vẫn còn tình nghĩa, sẽ không làm gì quá đáng. Ta sẽ cố gắng giả vờ thuận theo Văn Nhân Loan, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ cùng nhau trốn khỏi Trường An, tìm đến Lạc Dương nhờ cậy Trường sử.”

“Còn tình nghĩa?” Dung Hi gần như bật cười lạnh.

“Nếu hắn còn tình, đã chẳng phản bội Đại Chu, khiến ta trở thành kẻ không nhà.”

Dung Oanh nhớ đến những vết sẹo trên mặt Triệu Miễn, nhất thời không biết nói gì thêm. Chuyện giữa phu thê với nhau, nàng không hiểu rõ nội tình thì cũng không tiện phán xét. Tốt hơn là cứ để Dung Hi tự mình quyết định con đường trả thù.

Chưa đến một canh giờ sau, đã có người đến giục nàng quay về Hiệt Phương Trai. Trước khi rời đi, nàng vẫn chưa hỏi được tin tức của Dung Khác, hy vọng cứ dần tan biến theo từng ngày, khiến lòng nàng dần nguội lạnh.

Lời Dung Hi nói ở phủ công chúa, đến nàng cũng hiểu – đó chỉ là những lời vô lực vùng vẫy của kẻ đã cùng đường, cố gắng níu lấy một tia hi vọng cuối cùng để tự cứu mình. Văn Nhân Loan từng là đế sư, tiếng tăm lừng lẫy, mưu trí thâm sâu, làm sao dễ đối phó như nàng nghĩ? Dựa vào cái gì mà mơ tưởng có thể qua mặt hắn để chạy trốn?

Dung Oanh chỉ thấy không cam lòng. Văn Nhân Loan đã phá nát cuộc đời nàng, còn muốn cùng nàng chung giường gối. Dung Hi thì khinh thường nàng, nhưng lại muốn cùng mình đồng mưu bỏ trốn.

Văn Nhân Loan không cần biết nàng cảm thấy gì. Dung Hi cũng vậy. Ngay cả phụ hoàng – người thân duy nhất trên danh nghĩa – cũng từng không thèm để mắt đến mình. Nhưng nàng, lại không muốn sống theo cách họ muốn.

Chỉ cần chưa có tin tức về Dung Khác, nàng sẽ không từ bỏ.
Bởi vì trên thế gian này, ngoại trừ Dung Khác… không ai đáng để nàng dốc lòng thật tâm.

Dương Châu đã yên ổn trở lại. Bắt đầu tích trữ lương thảo, chuẩn bị phản công. Tin chiến sự từ phương Bắc báo thắng, có khả năng Lý tướng quân sẽ rút binh tiếp ứng cho Dung Tễ.

Triệu Miễn vì những việc đó mà bị Văn Nhân Loan triệu gấp vào cung. Ban đầu hy lấy cớ vết thương chưa lành, không muốn ra ngoài, nhưng bị giục đi giục lại, đến mức hoài nghi Văn Nhân Loan đang cố tình.

Vậy mà khi vào cung, Văn Nhân Loan vẫn như cũ, vận bạch y nhã nhặn, ngồi đợi ở Tử Thần Điện để bàn chính sự. Khi còn là đế sư, hắn đã âm thầm duyệt tấu chương, tiệt trừ không ít kẻ trái ý mình. Giờ thật sự lâm triều, hắn lại cố tình giả vờ giữ mình, không chịu lập tân triều, cũng không xưng đế. Đến cả Yến vương còn dám xưng “Yến đế”, hắn lại tỏ vẻ chẳng hề bận tâm, mặc kệ người đời gọi là “ngụy triều”.

Một triều đình không có hoàng đế thì làm sao khiến người khác phục tùng?

Triệu Miễn mang theo cơn giận vào Tử Thần Điện, hỏi thẳng:
“Thiếu chủ mang trong mình huyết mạch hoàng thất chính thống, ngôi hoàng đế với ngài chẳng khác gì vật trong tay. Vì sao còn phải từ chối?”

Văn Nhân Loan liếc mắt nhìn y, ánh mắt dừng lại một thoáng trên vết thương trên mặt, bâng quơ hỏi ngược:

“Lại bị đánh à?”

Triệu Miễn vất vả lắm mới kiềm cơn tức, chỉ một câu hờ hững như vậy đã khiến lửa giận trong lòng bùng lên:

“Không ngờ thiếu chủ còn rảnh rỗi để quan tâm việc nhà của thần.”

Văn Nhân Loan vẫn giữ giọng thản nhiên, chẳng hề cảm thấy xấu hổ:

“Nếu tính ra, Dung Hi cũng là biểu muội ta, Dung Oanh sắp thành vợ ta. Nói là việc nhà cũng không quá đáng.”

Triệu Miễn sững sờ trước sự vô sỉ của hắn, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Nghĩ đến việc Đại Chu rơi vào tay kẻ này, y cũng không biết nên thấy tức giận hay buồn cười. Dù là phản thần, ít ra y còn biết điều gì là danh dự, chứ không như Văn Nhân Loan – chẳng màng thể diện.

“Minh công biết được, chắc chắn sẽ giận lắm. Thiếu chủ nên cân nhắc.”

Văn Nhân Loan chỉ cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng:

“Ngươi cũng thấy kết cục của họ rồi đấy. Chim khôn chọn cành mà đậu, ngươi nên biết mình phải chọn gì. Nghĩa phụ là nghĩa phụ, còn ta – là chủ nhân của ngươi. Rồi lão sẽ hiểu thôi. Nếu Dung Oanh chết, phu nhân của ngươi chắc chắn sẽ còn thảm hơn gấp trăm lần.”

Triệu Miễn siết chặt nắm tay, không nói một lời.

Đúng lúc đó, Hứa Tam Điệp bước vào, tay ôm một xấp sổ sách, vừa đi vừa lầu bầu:

“Lục bộ đúng là nát bét. Mấy cái tấu chương loạn như canh hẹ. May mà Lễ Bộ còn giữ được chút thể thống, nhưng nghèo đến mức vang cả tiếng. Trăm dặm không gà gáy, dân chúng chết đói, Đại Chu mục nát đến không chịu nổi rồi! Lão hoàng đế giết trung thần, giờ văn võ bá quan chẳng khác gì hổ giấy, đến sửa cái thành còn phải do dự cả buổi…”

Văn Nhân Loan làm đế sư lâu năm, tất nhiên hiểu rõ tình hình trong triều.

Mấy lão thần chẳng có việc gì làm thì cái gì cũng dâng tấu, chuyện gì cũng chen vào, chỉ có chuyện quan trọng thì giấu tiệt.

Triệu Miễn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bị Hứa Tam Điệp vỗ vai một cái:

“Thôi nghĩ thoáng đi. Minh công dẫu lợi dụng Yến vương là thật, nhưng chuyện mấy hôm trước đúng là quá đáng rồi.”

Yến vương có thế lực và dũng khí, nhưng mưu trí không cao, phần lớn công lao đánh bại Đại Chu là nhờ Lý Kiểu đứng sau thúc đẩy. Khi Phạm Dương bị tàn sát, dân trong thành chết thảm, Lý Kiểu cũng có mặt trong quân – không có công lao thì ai tin?

Triệu Miễn vốn không ưa cách làm việc của Văn Nhân Loan, nhưng không thể phủ nhận hắn vẫn có khí chất đặc biệt. Từng là hoàng thái tôn, rồi rơi xuống vực sâu, thân chịu trọng thương, kẻ khác thì đã sớm đi đường tắt báo thù, chỉ riêng hắn vẫn kiên trì đi theo con đường của chính mình.

Cuộc vây hãm Trường An lần này, hắn rõ ràng nóng lòng, vậy mà vẫn không ngăn cản khi họ rút khỏi Dương Châu – chỉ vì hắn không muốn làm bạn đồng hành với loại người như Yến vương.

Chung quy… vẫn là khác biệt. 

Bình Luận (0)
Comment