Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 69

Tuyết càng lúc càng rơi dày, khắp đất trời chỉ còn một màu trắng xoá. Có người vui mừng, cũng có người lo sầu — cơn tuyết lớn đột ngột này không biết sẽ khiến bao nhiêu gia đình nghèo đói phải chết cóng.

Dung Oanh ngủ một giấc thật dài, đến mức Văn Nhân Loan phải mời cả đại phu trong quân đến bắt mạch cho nàng, lo nàng có mắc bệnh gì nghiêm trọng. Mãi đến sáng ngày hôm sau, nàng mới mơ màng tỉnh dậy. Do ngủ quá lâu, đầu nàng đau âm ỉ, toàn thân rã rời, tay chân chẳng còn chút sức lực.

Doanh trướng được thắp sáng bằng đèn dầu dịu nhẹ. Dung Oanh ngồi dậy, thấy than trong lò vẫn còn lấp ló những tàn hồng, không gian ấm áp thoảng mùi hương trầm và mùi thuốc sắc chưa tan.

Nàng vừa mới ngồi dậy, đã trông thấy Văn Nhân Loan đang tựa trán trên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tay hắn đặt trên đống thư từ chất cao, dáng vẻ lúc ngủ vẫn ung dung, tao nhã như thể đang mộng đẹp giữa trời tuyết. Áo trắng như tuyết có vân chìm lặng lẽ, cổ tay áo phất phơ — trông hắn giống như một con hạc trắng kiêu hãnh đứng giữa trời tuyết.

Từng có một thời, nàng nhìn hắn như bậc quân tử chính trực, phong thái cao nhã như trăng thanh gió mát, khiến người ta ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Nhưng giờ phút này, hồi tưởng lại mọi chuyện từ Trường An đến Tấn Châu, nàng chỉ muốn bật cười lạnh. Nàng không ngờ, Văn Nhân Loan đến tận lúc này vẫn không chịu buông tha nàng.

Trong doanh trướng yên tĩnh đến nỗi bước chân lên thảm lông mềm cũng chẳng phát ra tiếng. Thấy y phục mình vẫn còn chỉnh tề, Dung Oanh tạm yên tâm rằng Văn Nhân Loan tạm thời chưa làm gì vượt quá giới hạn.

Nàng không rõ mình đã ngủ bao lâu. Không biết bây giờ tam ca thế nào rồi, có thoát khỏi hiểm nguy hay không.

Dung Oanh bước đến cửa doanh trướng, vén tấm rèm dày nặng lên — ánh sáng trắng của tuyết làm nàng phải nheo mắt lại. Gió lạnh ùa vào khiến nàng phải rụt cổ lại. Y phục mỏng manh, nàng vừa bước ra vài bước, đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, quấn chặt nàng vào lòng, rồi dùng chăn dày cuốn kín cả người nàng từ đầu đến chân.

“Muốn đi đâu?”

Văn Nhân Loan vừa tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy nàng đang định đi ra ngoài, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hắn nhận ra giọng mình có phần nặng nề, liền dịu lại nói: “Tuyết đang rơi, bên ngoài lạnh lắm. Nếu muốn ra ngoài thì cũng phải mặc thêm y phục cho ấm.”

Dung Oanh mệt mỏi, chỉ gật đầu cho có lệ. Văn Nhân Loan thấy váy nàng lộ ra những ngón chân trắng muốt, khẽ cau mày, rồi bế nàng lên quay trở lại giường.

Tư thế ôm của hắn chẳng khác gì người lớn bế trẻ con, một tay đỡ ngang eo, khiến nàng buộc phải vịn vai hắn để không ngã. Sau khi đặt nàng nằm lại trên giường và đắp chăn kỹ càng, hắn bước ra ngoài dặn dò thị vệ. Chẳng bao lâu, người hầu mang cháo nóng đến.

Suốt từ đầu đến giờ, Dung Oanh không nói một lời nào. Nàng chỉ ngồi ngẩn ra, sắc mặt mờ mịt như hồn phách chưa kịp quay về.
“Nghe nói khi ở Kính Châu, Lương Hiết hay gọi nàng là ‘Oanh Nương’,” Văn Nhân Loan dịu giọng hỏi, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên sự lạnh lẽo. “Dung Khác thì gọi nàng là ‘A Oanh’. Về sau nếu chúng ta thành phu thê, xưng hô cũng nên thân mật hơn một chút. Ta gọi nàng là A Oanh được chứ? Hay vẫn nên gọi là Oanh Nương?”

Mặt Dung Oanh rốt cuộc cũng có biểu cảm. Trong lòng nàng đầy u uất, vừa nghe nhắc đến Lương Hiết liền lạnh cả người. “Ngươi không được gọi ta như thế.”

Văn Nhân Loan không giận, chỉ bật cười nhẹ. Như thể cố tình chọc nàng, hắn lại ghé sát, nói:

“Nàng và Lương Hiết chỉ ở chung được mấy ngày, vậy mà đã có thể thân thiết đến mức hắn năm lần bảy lượt liều mạng vì nàng. Xem ra quan hệ giữa hai người quả thực không bình thường.”

Mỗi lần nghe hắn nhắc đến tên Lương Hiết, Dung Oanh đều thấy vô cùng áy náy.

“Lương Hiết là quân tử chân chính. Ngươi làm sao có thể đem ra so sánh với y.”

Nàng vừa dứt lời, Văn Nhân Loan có vẻ khựng lại một thoáng. Hắn chậm rãi đưa tay lên vuốt má nàng, bàn tay lạnh lẽo dừng lại nơi cằm rồi nhẹ nhàng di chuyển lên môi nàng, như rắn độc lặng lẽ trườn qua.

“Bây giờ nàng càng lúc càng to gan đấy.”

Dung Oanh ngoảnh mặt đi, những lọn tóc mảnh mềm rũ xuống cổ như tơ lụa.

“Dung Oanh...” Hắn gọi tên nàng, ánh mắt thất thần nhìn làn tóc đen bên vai nàng.

Dung Oanh chỉ lạnh nhạt nhìn lại, không rõ hắn có ý gì.

Nhưng sau khi gọi một tiếng, hắn cũng không nói gì thêm. Chỉ siết nhẹ, kéo nàng vào trong lòng mình.

Rửa mặt xong, Dung Oanh ngồi bên bàn nhỏ, chậm rãi húp cháo, trong khi Văn Nhân Loan đang đọc thư từ. Tiêu Thành Khí bước vào trướng với một thân đầy sương tuyết, trước mắt là khung cảnh ấm áp và bình yên ấy, bất giác nở nụ cười, lên tiếng chào hỏi Dung Oanh. Nhưng đổi lại, chỉ nhận được cái gật đầu lạnh nhạt từ nàng cùng ánh mắt cảnh cáo của Văn Nhân Loan.

“Có chuyện gì?” – Văn Nhân Loan hỏi, giọng chẳng buồn che giấu sự thiếu kiên nhẫn.

Phản ứng của hai người khiến Tiêu Thành Khí hơi tủi thân, trừng mắt lườm Văn Nhân Loan một cái, rồi mới đáp:

“A Ninh nghe nói Dung Oanh đang ở đây, nhất quyết đòi đến gặp nàng. Tuyết rơi dày, đường đi nguy hiểm, ta không dám để nàng ấy tự tới.”

Dung Oanh buông bát cháo, kinh ngạc nhìn đối phương:
“A Ninh nào? Ngươi đang nói tới A Ninh nào?”

“Còn có thể là ai nữa?” – Tiêu Thành Khí nhíu mày, quay sang Văn Nhân Loan – “Ngươi chưa nói cho nàng sao?”

“Quên mất.” – Văn Nhân Loan bình thản trả lời, trên mặt chẳng chút hổ thẹn.

Dung Oanh lập tức đứng bật dậy, lo lắng hỏi dồn:

“A Ninh tại sao lại rơi vào tay các người? Nơi này cách Dương Châu cả ngàn dặm, rốt cuộc các người đã làm gì nàng?”

Thấy nàng vì người ngoài mà xúc động, Văn Nhân Loan thoáng cau mày, kéo nàng về lại gần mình:

“Nàng mới uống nửa bát cháo.”

Nhưng tâm trí Dung Oanh giờ đã bay tận phương nào. Vừa bị ép ngồi xuống, nàng lập tức lại muốn đứng lên đi tìm Lý Nguyện Ninh. Tiêu Thành Khí vô tư, còn vui vẻ hứa sẽ đưa nàng đi, nhưng Văn Nhân Loan thì đã bắt đầu khó chịu, bèn đuổi hắn ta ra khỏi trướng.
Cuối cùng, Dung Oanh mới chịu yên vị, nhưng vẻ mặt vẫn đầy u sầu.

“Nếu nàng muốn biết điều gì, cứ hỏi ta.” – Văn Nhân Loan nói, cố làm dịu tâm trạng nàng. – “Ta đâu phải không cho nàng đi.”

Dung Oanh khẽ chớp mắt:

“Tại sao A Ninh lại ở đây? Các người đã làm gì?”

“Lý Nguyện Ninh tự mình bỏ trốn khỏi Dương Châu. Khi đến Lạc Dương thì bị lộ thân phận, bị Trưởng sử bắt được rồi dâng nộp lên cho ta. Nàng ấy thà chết chứ không chịu khuất phục, khăng khăng đòi gặp phụ thân và huynh trưởng. Ta đành đưa nàng ấy đi về phía Bắc, hiện giờ nàng ấy đang tạm ở phủ Thái thú Giáng Châu.”

Văn Nhân Loan không nói dối, lời hắn nói đều là sự thật. Chỉ là ban đầu hắn đưa nàng ấy đi vốn chẳng phải vì lòng tốt, mà là có ý đồ lợi dụng nàng ấy để kiềm chế Dung Oanh. Chẳng qua kế hoạch chưa kịp thực hiện thì Tấn Châu đã đưa người giao tới trước.

“Ta muốn gặp nàng.”

“Nàng ấy vẫn khỏe, không cần nàng lo lắng. Uống hết cháo đi đã.”
Dung Oanh nghe lời, bưng chén lên, vài hớp đã uống cạn cháo gà.
Khi nàng vội vã muốn ra ngoài, Văn Nhân Loan lại kéo nàng lại lần nữa. Nàng giận dữ:

“Ngươi còn muốn làm gì?”

“Bên ngoài đang có tuyết.” – Hắn vừa nói vừa khoác áo ấm cho nàng, sau lại phủ thêm một chiếc áo choàng lông.

Đợi khi nàng được bọc kín mít, chỉ còn nửa khuôn mặt lộ ra từ cổ áo lông thỏ, hắn mới hài lòng vỗ nhẹ lên người nàng:

“Được rồi, chúng ta đi.”

“Ngươi đi theo làm gì?” – Giọng nàng không vui.

“Nếu ta không đi, nhỡ đâu nàng lại chạy mất thì sao?” – Đông đến rồi, hắn vốn không nên ra khỏi nhà nhiều, nếu dính lạnh rất dễ phát bệnh cũ. May mà những năm qua được Bạch Giản Ninh điều trị nên đã khá hơn nhiều.

Dung Oanh trong lòng chỉ nghĩ đến Lý Nguyện Ninh, không buồn cãi nữa. Bánh xe nghiến lên tuyết phát ra âm thanh lạo xạo rất nhỏ. Thành Giáng Châu đang bước vào dịp cuối năm, dân chúng đã bắt đầu chuẩn bị đón Tết. Dung Oanh nghe tiếng người bán hàng ngoài đường, lòng bất chợt chua xót. Trước khi ra trận, Dung Khác từng nói sẽ cố gắng về kịp để ăn cơm đoàn viên cùng nàng. Khi ấy ai cũng nghĩ năm nay có thể sum họp. Nhưng giờ đây, lại một lần nữa, mỗi người một nơi.

Nghĩ đến đây, cảm xúc ùa về như thủy triều cuốn sạch tâm trí nàng, đến mức gắng lắm cũng không thể nặn ra nổi một nụ cười.

Văn Nhân Loan nhận ra nàng có tâm sự, nhẹ giọng hỏi:

“Sao vậy?”

Dung Oanh quay mặt đi, không trả lời. Nhưng hành động ấy lại như một cú đâm vào tim hắn. Hắn xoay nàng lại, không nói không rằng cúi xuống hôn. Đầu lưỡi quấn lấy, từng chút từng chút thăm dò, quấn quýt không rời, thậm chí còn khẽ cắn lên môi nàng, không ngừng thâm nhập, khiến nàng đỏ mặt tía tai. Mãi đến khi Dung Oanh không chịu nổi mà đấm vào vai hắn, hắn mới chịu buông ra.

Bên trong xe ngựa chật hẹp, không khí cũng nóng dần lên. Văn Nhân Loan kéo nàng ngồi vào lòng mình, ôm chặt không buông, như sợ chỉ lơ là một chút nàng sẽ biến mất. Hắn ghé vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả vào da thịt mềm mại.

Dung Oanh cảm thấy những nụ hôn vụn vặt, nóng rực như tia lửa rơi vào da thịt, mang theo sức nóng mơ hồ thiêu đốt nàng.

“Trước khi nàng trở về, ta từng nghĩ đủ cách để khiến nàng phải hối hận cầu xin tha thứ.” – Hắn siết eo nàng, giọng nói như người tình đầy ôn nhu thì thầm bên tai nàng – “Nàng rời đi một tháng ấy, ta nghĩ mãi, không biết nên nhốt nàng lại hay đánh gãy chân nàng thì hơn. Hoặc giết luôn người huynh mà nàng yêu quý nhất… khiến nàng cả đời không dám bỏ trốn.”

Nàng run lên, không dám cử động.

Văn Nhân Loan cười khẽ, nói tiếp:

“Ta vốn đã hạ quyết tâm bắt nàng nhận sai. Nhưng cứ mỗi lần thấy nàng khóc, lại không đành lòng.”

“Ta chẳng có tài cán gì, lại càng không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tại sao ngươi lại cứ bám lấy ta?” – Nàng nghiến răng tức giận.

“Vì ta chỉ yêu một mình nàng.” – Hắn nhẹ nhàng thắt lại áo choàng cho nàng, ngón tay vô tình lướt qua da nàng, khiến nàng khẽ run.
“Nàng khiến ta trở thành trò cười của thiên hạ, nhưng đến khi nàng rơi lệ, ta lại không nỡ nhìn. Nếu không phải thực lòng yêu nàng, thì giờ này dẫu nàng có trăm cái mạng cũng không đủ để sống sót.”

Dung Oanh xấu hổ, mặt đỏ bừng. Xe vừa dừng lại, nàng lập tức nhảy xuống, cúi đầu bước nhanh vào phủ.

Trước cửa, thị vệ định cản lại nhưng khi thấy Văn Nhân Loan bước xuống thì lập tức hành lễ.

“Dẫn nàng đi gặp Tần Vương phi.” – Hắn ra lệnh.

Thị vệ lập tức đi theo. Dưới chân Dung Oanh là lớp tuyết dày, bước đi chông chênh, mỗi bước như dẫm vào mây. Mặt nàng phủ đầy hơi nước, không khỏi nghĩ đến binh sĩ đang ở tiền tuyến – trong thời tiết giá rét này, nếu không đủ áo ấm, lại thiếu lương thực, e là sẽ có thêm nhiều người chết. Dung Khác… liệu sẽ ra sao… 

Bình Luận (0)
Comment