Văn Nhân Loan rốt cuộc không nỡ lòng làm khó Dung Oanh. Thấy nàng co ro khóc đến thê thảm, cuối cùng hắn đành buông nàng ra. Nhưng Dung Oanh lại bị hắn chọc giận, cả đêm quấn chăn co mình trong góc, chẳng nói chẳng rằng.
Hắn tự nhận mình đang ghen. Xưa nay Dung Oanh chỉ thân thiết với mỗi mình hắn, nhưng giờ đây lại có Lương Hiết, có Lưu Tấn. Nàng thà vui vẻ cười đùa cùng người khác, chứ chẳng chịu chân thành đối đãi hắn nữa. Mọi thứ hiện tại, chẳng qua là hắn đang cưỡng cầu. Chỉ cần hắn hơi buông tay, e rằng giữa hai người sẽ chẳng còn ngày sau.
Sáng hôm sau, khi Dung Oanh tỉnh dậy, trên bệ cửa sổ bày một hàng những món đồ chơi nhỏ nặn từ tuyết: mèo tuyết, chó tuyết, bồ câu tuyết, nai tuyết, nhưng duy chỉ thiếu con thỏ tuyết hôm qua.
Cách đó không xa, Văn Nhân Loan ngồi đọc sách, đôi tay trắng nhợt, các đốt ngón tay khẽ ửng đỏ.
Từ ngày ấy, Dung Oanh không còn nói với Văn Nhân Loan lấy một lời tử tế. Dung Khác đem bộ đồ mới đón năm đưa cho nàng, thấy nàng ý chí kiên định, trong lòng càng thêm yên tâm, nhỏ giọng khuyên: “Sau này A Oanh muốn tìm một nam tử tốt thế nào, tam ca cũng sẽ tìm cho muội. Văn Nhân Loan, kẻ như vậy, tuyệt đối không được.”
Điều y khó mở miệng hơn cả là Dung Oanh và Văn Nhân Loan vốn là đường huynh muội. Mối quan hệ như vậy, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải khiến người đời chê cười? Văn Nhân Loan không biết xấu hổ, nhưng muội muội y thì vẫn cần thể diện.
Vì đều ở Lộ Châu, nhà họ Lý chỉ còn lại Lý Khác và Lý Nguyện Ninh. Sau khi Văn Nhân Loan phái binh cứu viện Lộ Châu, nhà họ Lý bị coi là phản tặc, chẳng có cơ hội biện bạch, cứ thế mang danh phản thần Đại Chu một cách oan uổng.
Lý Khác chẳng biết nên oán ai, những ngày tinh thần sa sút lại được Tiêu Thành Khí an ủi. Qua lại thường xuyên, quan hệ hai người dần hòa hoãn. Vậy nên vào ngày trừ tịch, đám người từng mang thâm cừu đại hận, thề sống thề chết chém giết lẫn nhau, lại tụ họp trong một gian phòng, cùng nhau làm sủi cảo, chuẩn bị cơm tất niên.
Vỏ sủi cảo đã được nữ đầu bếp ở phủ thái thú cán sẵn. Tiêu Thành Khí muốn tìm việc làm, bèn gọi Lý Nguyện Ninh và Dung Oanh cùng làm. Ai ngờ Văn Nhân Loan cũng theo tới, Dung Khác biết muội muội ở đây, tất nhiên cũng đến. Hứa Tam Điệp và Lý Khác nghe tin cũng ùa đến, định cọ một bữa cơm tất niên.
Vốn là ngày đoàn viên với người thân, giờ lại ngồi chung với những kẻ không lâu trước còn chém giết, chửi bới nhau. Không khí trong phòng vì thế mà trở nên vô cùng kỳ quái.
Tiêu Thành Khí khi còn là thế tử Bình Nam Vương phủ, ngay cả vỏ sủi cảo cũng chưa từng chạm, tự nhiên chẳng biết làm gì. Hắn ta bèn đến bên Dung Oanh, xem nàng gói sủi cảo thế nào.
Dung Oanh cũng không thuần thục, sủi cảo gói ra méo mó kỳ quái. Tiêu Thành Khí chẳng nể nang, cười lớn: “Cô nương như ngươi sao lại gói được thế này?”
Văn Nhân Loan đặt chén trà xuống, tiếng đồ sứ chạm bàn vang lên thanh thúy, trong phòng nghe càng thêm chói tai. Tiêu Thành Khí vội ngậm nụ cười, sửa lời: “Cũng… xinh đẹp đấy, so với ta thì khá hơn nhiều.”
Lý Khác đang luống cuống tay chân dỗ cháu ngoại. Lý Nguyện Ninh ngồi bên Dung Oanh, tốt bụng chỉ điểm, nhưng giọng có phần mất mát: “Mẫu thân ta rất giỏi làm sủi cảo. Phụ thân mỗi lần ăn đều được hai bát lớn. Giờ chỉ còn lại hai người chúng ta.”
Lý Khác lòng chua xót, an ủi: “Mẫu thân chỉ còn lại chúng ta, nên càng phải hướng về phía trước, thu phục lại đất đai đã mất của Đại Chu, không phụ chí nguyện của phụ thân.”
Trong số mọi người, sủi cảo của Dung Khác gói đẹp nhất. Y ít lời, ngón tay thoăn thoắt vài cái đã gói xong một chiếc, đặt ngay ngắn trên bàn. Ngày trước, khi mẫu phi còn chưa qua đời vì bệnh, y thường giúp bà làm sủi cảo, đôi khi còn mang sang cho Triệu Cơ ở gần đó.
Hứa Tam Điệp không muốn động tay, chống cằm hỏi Dung Oanh: “Bọn họ thì thôi, sao công chúa cũng đích thân làm sủi cảo?”
“Là thị nữ trong cung dạy ta,” Dung Oanh đáp, giọng bình thản, ánh mắt thoáng lạnh lùng. “Giờ họ đều chết gần hết, đa phần bị phản quân vào cung gi.ết ch.ết. Còn một người, vì ta mà chết.”
Lời này vừa thốt ra, cả phòng lặng ngắt. Có người lén nhìn biểu cảm của Văn Nhân Loan, có kẻ mặt âm trầm, không nói một lời.
Chuyện do Hứa Tam Điệp khơi mào, nghe câu trả lời này, y cười không nổi, chỉ sợ đêm nay Văn Nhân Loan và Dung Oanh cãi nhau, rồi quay sang trách tội mình, đành cười gượng, cố lấp l**m: “Tết nhất nói gì đến chết chóc, chẳng phải không may sao? Nói vài lời cát tường chẳng được à?”
Lý Nguyện Ninh hừ lạnh, trừng Hứa Tam Điệp một cái, không khí lập tức căng như dây đàn.
Chỉ có Văn Nhân Loan, người ở tâm điểm, chẳng nói lời nào, điềm nhiên uống trà đọc sách, ánh mắt chỉ thi thoảng dừng lại trên người Dung Oanh.
Đúng lúc ấy, tiểu Bình An trong lòng Lý Khác òa khóc lớn. Hắn ta đành ôm đứa bé đi tìm bà vú. Tiêu Thành Khí đề nghị: “Ngày trước, huynh đệ tỷ muội nhà họ Tiêu chúng ta luôn cùng nhau ăn cơm tất niên. Trong sủi cảo sẽ gói một đồng tiền, ai ăn trúng chiếc có đồng tiền, năm sau sẽ được phúc khí cả năm, gặp chuyện gì cũng bình an vô sự. Tuy giờ chúng ta chẳng phải người một nhà, nhưng có thể ngồi cùng nhau cũng là duyên phận…”
Nói đến đây, mọi người đồng loạt nhìn hắn ta. Tiêu Thành Khí chột dạ, ngừng một lát, gượng gạo tiếp lời: “Nghiệt duyên cũng là duyên.”
Dung Oanh vốn uể oải, nghe vậy cũng có chút tinh thần, nghi ngờ hỏi:
“Thật sự không phải gạt người sao?”
Tiêu Thành Khí cười khổ, đáp:
“Hẳn là thật. Năm ngoái ta lần đầu tiên ăn trúng đồng tiền, kết quả sau đó phủ Bình Nam Vương bị điều tra, một nhà Tiêu gia còn mỗi mình ta là bình yên vô sự.”
Lý Nguyện Ninh định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ khẽ an ủi bằng một câu mơ hồ, không biết có nên mở lời hay không.
Tiêu Thành Khí lại cười, quay sang hỏi Hứa Tam Điệp:
“Ngươi thì sao, có từng ăn được đồng tiền chưa?”
Hứa Tam Điệp cười ha ha:
“Ta á? Trên người tuy không nhiều tiền nhưng đồng xu thì không thiếu.”
Dung Oanh nghi hoặc nhìn y:
“Ta nhớ bổng lộc của Đại Lý Tự Thiếu Khanh không cao, Hình Bộ lại càng ít, ngươi cũng đâu có công trạng gì lớn, tiền bạc từ đâu mà có?”
Hứa Tam Điệp liếc Tiêu Thành Khí một cái, cố ý trêu chọc:
“Vương Phức Tuyết cho ta đấy. Nàng ta là thương hộ nổi tiếng, làm ăn phát đạt, ta quen nàng ta bao nhiêu năm, giúp nàng ta không ít việc, chia chút tiền thì có gì lạ.”
Tiêu Thành Khí vừa nghe đến cái tên "Vương Phức Tuyết", lưng đã lập tức thẳng lên, chỉ chờ Hứa Tam Điệp nói thêm câu nào bậy là động thủ ngay.
Cuối cùng vẫn là Lý Khác rút từ tay áo ra một đồng xu, đưa cho Dung Khác rồi nói:
“Ta còn một đồng nè, ngươi rửa sạch, bao vào một cái bánh thử xem, xem năm nay ai là người may mắn.”
Sủi cảo được bao đầy mấy bàn lớn. Dung Oanh nhìn chăm chăm động tác của Dung Khác khi bỏ đồng tiền vào bánh, còn cố ý quan sát kỹ hình dáng cái bánh đó như muốn nhớ cho rõ. Cũng may đến khi vớt ra, đúng cái đó được đưa lên bàn, thành người "có phúc khí".
Lý Nguyện Ninh bật cười:
“Nếu ngươi cố ý nhớ kỹ thì coi chừng lại hóa xui.”
Dung Oanh chống tay, than thở:
“Nhưng vận may của ta trước giờ đều tệ, chưa từng gặp chuyện tốt. Phải để ta may mắn một lần chứ.”
Bao sủi cảo xong, rượu bên cạnh chậu than cũng đã hâm nóng. Dung Khác cùng thị nữ đem mấy đĩa sủi cảo lớn đưa vào bếp, rồi mọi người ngồi quanh bàn chờ ăn.
Văn Nhân Loan từ đầu đến cuối không nói mấy lời, chỉ ngồi cách đó không xa. Dù là thân phận hay tính cách, hắn đều mang theo vẻ xa cách, khiến người ta khó mà lại gần.
Dung Oanh và hắn mới khắc khẩu mấy hôm trước, cơn giận chưa tan, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Khi Dung Oanh và Lý Nguyện Ninh rửa tay về phòng, Văn Nhân Loan đã không thấy đâu nữa, chẳng rõ đi đâu.
Dung Khác quay về phòng lấy rượu, tình cờ bắt gặp Văn Nhân Loan đang lau tay bằng khăn. Ban đầu hắn cũng chẳng để tâm, cho đến khi mọi người đang hăng say ăn uống, trò chuyện rôm rả thì y ghé ngang qua phòng bếp xem thử sủi cảo đã chín chưa. Vậy mà chẳng thấy cái nào, chỉ trông thấy trên bệ bếp còn lại một cái nồi vẫn đang bốc khói.
Lúc này thức ăn đã dọn lên gần hết, đầu bếp nữ cũng đã về nhà ăn cơm tất niên với người thân, chỉ còn lại đám sủi cảo là bọn họ tự canh bếp. Đã thế thì sao lại còn để dư một nồi đang nấu cái gì đó?
Trong lòng Dung Khác có chút nghi hoặc, bèn mở nắp nồi ra xem thử.
Một cái nồi lớn như vậy, nước bên trong sôi ùng ục, cuồn cuộn trào bọt, vậy mà chỉ thấy lẻ loi một chiếc sủi cảo trắng mềm, tròn đầy nổi lềnh bềnh bên trong.
Lần đầu đón giao thừa cùng bạn bè, cảm giác thật khác biệt. Dung Oanh nghe Lý Khác kể chuyện trong quân, tâm trạng cũng tốt dần lên. Hứa Tam Điệp và Tiêu Thành Khí thừa lúc huynh nàng không có mặt, bèn rủ nàng uống rượu.
Không hiểu sao, Dung Oanh lại vô thức liếc nhìn biểu cảm Văn Nhân Loan. Hắn đưa chén rượu của mình sang:
“Loại này nhẹ, chỉ uống một chén, được không?”
Không ngờ nàng lại gật đầu đồng ý.
Lúc Dung Khác trở lại, ánh mắt nhìn Văn Nhân Loan có chút phức tạp. Hai người chạm mắt nhau một thoáng rồi lại đồng loạt quay đi, rõ ràng là chuyện gì cũng hiểu, nhưng không muốn vạch trần lúc này.
Chẳng bao lâu sau, Dung Khác nói:
“Sủi cảo chắc chín rồi, ta đi lấy.”
Tiêu Thành Khí đứng lên định đi cùng, nhưng vừa mở miệng thì đã bị Văn Nhân Loan đè vai ấn ngồi lại:
“Ngươi ngồi đi.”
Sau đó, chính hắn cùng Dung Khác đi vào bếp. Ai nấy đều tưởng Dung Khác sẽ khó chịu, không ngờ y chỉ lạnh nhạt nói:
“Vậy đi thôi.”
Lý Nguyện Ninh ngạc nhiên:
“Tam hoàng tử không phải muốn giết hắn sao? Hai người này cùng đi có ổn không đấy?”
Dung Oanh cũng không rõ, chỉ lắc đầu:
“Ta cũng không biết. Nhưng chắc không sao đâu, Văn Nhân Loan sẽ không tự hại mình.”
Dù miệng nói là “giúp một tay”, nhưng trở về thì chỉ có Dung Khác bưng một thố lớn sủi cảo, còn Văn Nhân Loan chỉ cầm một chung trà.
Hứa Tam Điệp trêu: "Trà ở đây tuy không phải loại thượng hạng, nhưng cũng đâu đến mức khó uống, vậy mà ngươi lại chê bai bắt người ta pha lại lần nữa. Không uống rượu được à?"
Văn Nhân Loan thản nhiên:
“Ta không uống rượu.”
“A đúng rồi, ngươi còn đang uống thuốc.”
Dung Khác chia sủi cảo cho mọi người. Do tay nghề không đều nên cả bàn toàn tiếng cười đùa. Văn Nhân Loan nhìn vào chén, thấy có một cái sủi cảo méo mó kỳ lạ, vừa nhìn liền biết là do Dung Oanh gói.
Nàng cũng thấy, không thẹn mà còn vặn ngược lại:
“Ngươi không tự gói cái nào, có mà ăn là tốt rồi, không được cười ta.”
Hắn bật cười:
“Không cười nàng đâu.”
Bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa. Văn Nhân Loan nghiêng đầu hỏi nàng:
“Muốn ra xem không?”
Dung Oanh đã lâu không thấy pháo hoa, lập tức đứng dậy, hắn liền khoác thêm áo cho nàng.
Những người còn lại không hứng thú, chỉ muốn ở trong phòng uống rượu. Chỉ có Tiêu Thành Khí đi theo hai người ra ngoài.
Bàn tiệc còn bốn người, rồi bỗng ba người dừng hẳn uống rượu khi thấy Văn Nhân Loan gắp một cái sủi cảo trong chén mình bỏ vào chén của Dung Oanh, lại lấy sủi cảo của nàng chuyển qua chén mình — xong xuôi như không có gì xảy ra, còn nhìn họ với ánh mắt cảnh cáo.
Lý Khác thở dài, tiếp tục uống rượu.
Hứa Tam Điệp cười giả lả, nâng chén:
“Chúng ta không có phúc khí, hôm nay không say không về!”
Chẳng bao lâu tiếng pháo dứt, ba người kia trở lại. Tiêu Thành Khí liền ngồi xuống, tự lấy một tô đầy sủi cảo, cắm cúi ăn như giành lại vận may.
Lý Nguyện Ninh nhíu mày:
“Ngươi định ăn đến chết đấy à?”
“Xì xì xì, Tết nhất mà nói chữ ‘chết’ là xui! Ta đang tìm phúc khí đấy hiểu chưa?”
Hứa Tam Điệp cùng Lý Khác nhìn hắn ta bằng ánh mắt đồng cảm.
Chẳng bao lâu sau, Dung Oanh bỗng cúi đầu nhổ ra một đồng xu, mừng rỡ kêu:
“Ta ăn được đồng tiền rồi!”
Tiêu Thành Khí gào lên:
“Sao ngươi không ăn ra sớm hơn chút! Ta ăn bao nhiêu cái không có mà sắp căng bụng chết rồi đây!”
Lý Nguyện Ninh:
“Mới nãy còn nói ‘chết’ là đen, giờ lại tự nói.”
Dung Oanh chẳng thèm để ý, dùng khăn lau khô đồng tiền rồi giơ lên cho Dung Khác xem:
“Tam ca, huynh nhìn nè! Thiệt là trúng luôn!”
Dung Khác cũng mỉm cười, thuận miệng nói:
“Vậy năm sau muội nhất định gặp may.”
Văn Nhân Loan nhìn nàng cười tươi đến cong cả mắt, giọng nói cũng nhẹ đi vài phần, cúi đầu khẽ nói:
“Nếu có tâm nguyện, biết đâu năm sau sẽ thành thật.”
Dung Oanh vì quá vui mà quên cả đang giận hắn, liền gật đầu thật mạnh.
Văn Nhân Loan im lặng ăn sủi cảo, đến khi cắn một miếng thì đột nhiên thấy v*t c*ng. Hắn không ăn tiếp, chỉ yên lặng đặt nửa cái còn lại về lại trong chén.
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Nhân Loan: Các ngươi cái gì cũng không thấy.