Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 53

Edit & Beta: Tịnh Hảo     

Dường như Biên Du lắp bắp kinh hãi, không nhịn được đoán: “Ai? Lưu Minh à?”

Mẫn Gia Sênh sửng sốt, cười ra tiếng, “... Không phải.”

“Vậy là ai?” Biên Du đã nói hết tất cả các tên thành viên nam trong đội biện luận, nhưng đều bị Mẫn Gia Sênh phủ nhận.

Cuối cùng, Biên Du do dự, “Vậy… vậy không phải là Tưởng Tây Trì chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Mẫn Gia Sênh cười cười, “Học trưởng, lừa anh rồi, anh không biết đâu, là bạn cấp hai của em.”

“Không ở trường học của chúng ta.”

Mẫn Gia Sênh cúi đầu, mũi giày cọ cọ nền gạch, “Dạ...”

Biên Du gãi đầu, “Là người như thế nào?”

Qua một hồi lâu, Mẫn Gia Sênh mới mở miệng: “... Tuổi trẻ khí phách, tùy ý. Bắt đầu từ cấp hai, liền thách thức với giáo viên. Khi ngồi cùng bàn với em, bình thường không có việc gì liền thích ngủ, trừ tiết văn ra, các tiết khác đều sẽ ngủ…”

Biên Du nở nụ cười, “Nghe qua không giống như là học sinh tốt.”

Mẫn Gia Sênh lắc đầu, “Không... Tuy rằng thoạt nhìn giương nanh múa vuốt, nhưng nội tâm vô cùng điềm đạm. Khi em học cấp hai, không gọi bằng tên này, mà em tên là Mẫn Thắng Nam. Chính là… Thắng Nam, tức con trai là thắng tất cả, cha em trọng nam khinh nữ…”

Biên Du hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng Tưởng Tây Trì nghe hiểu.

“... Em vẫn luôn không thích cái tên Mẫn Thắng Nam này, có một lần, trong lúc vô tình em nhắc tới chuyện này với bạn ấy. Bạn ấy nói, không thích thì đổi tên thôi. Em thất thần, em nói cha mẹ em sẽ không đồng ý. Bạn ấy nói, “không phải họ muốn cậu thi trường ngoại ngữ Mặc Thành sao… Trường ngoại ngữ Mặc Thành là trường tốt nhất ở chỗ kia của chúng ta, vậy cậu cứ mượn việc này mà làm điều kiện, thương lượng với họ.” Em hỏi bạn ấy, sửa thế nào cho tốt? Bạn ấy nói, cái gì cũng được, còn một năm, có thể từ từ suy nghĩ. Khi đó, bạn ấy đang đọc “Đoản Ca Hành” của Tào Tháo, “Tôi có khách quý, khảy đèn sắt thổi khèn (tiếng hán là Sênh).” Em muốn, cái tên đó.”

Biên Du thở dài, “... Sao hai người cứ cho anh nếm cảm giác thất bại hoài vậy.”

Mẫn Gia Sênh cười ra tiếng.

“Vậy... Vậy em thổ lộ với cậu ấy chưa?”

“Không, không phải tất cả thích đều cần nói ra miệng. Có thể lớn lên cùng với bạn ấy, em cảm thấy phần cảm tình này, đã hơn tình yêu bình thường rồi.”

“Cậu ấy có bạn gái à?”

“... Có tình cảm rất sâu đậm với người yêu của bạn ấy. Bạn ấy đã trải qua rất nhiều đau khổ, bây giờ thật không dễ dàng mà có thể đứng lên. Em tuyệt đối sẽ không quấy rầy bạn ấy… cả đời làm bạn, khi bạn ấy cần thì giúp đỡ bạn ấy, em cảm thấy như vậy đủ rồi.”

Biên Du nhìn cô ấy, “... Vậy em không có dự tính khác sao?” diennndanleequyydonn~~!

“Dự tính hả... Sau này gặp được người mình thích, chắc chắn sẽ không bài xích.”

Biên Du cười khổ, “Đại học C nhiều thanh niên tuấn tú như vậy, không có người em để ý tới sao?”

Mẫn Gia Sênh khẽ cười một tiếng, “Bởi vì bạn ấy… thật sự rất tốt, rất tốt. Hồi cấp hai, tính em hướng nội, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, lúc bị người khác cười nhạo, bạn ấy đập bàn đứng lên, nói cười cái gì cười, tuy giọng nói của cậu rất lớn, nhưng trong óc đều chứa shit…”

Biên Du cười ha ha.

Ánh đèn đường chiếu lên phía sau cô ấy, từ bên chân kéo ra một cái bóng thật dài.

Vẻ mặt cô ấy vừa dịu dàng vừa chuyên tâm.

“... Không thể gặp được người nào tốt hơn bạn ấy nữa.”

Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm.

Đãn vị quân cố, trầm ngâm chí kim. (*)

(*) Tuổi học trò cổ áo xanh, rầu rầu lòng ta.

Chính vì mi, mà ta trầm ngâm cho đến hôm nay.

Phương Huỳnh ăn đậu hũ nướng xong, ngồi xổm bên ven đường đợi một hồi lâu, Tưởng Tây Trì mới trở về.

Cô nhìn thấy bóng người chạy tới dưới bóng cây ngô đồng, đứng lên, “Cậu xảy ra chuyện gì thế, đưa ví tiền đến châu Phi luôn hả…”

Nói còn chưa dứt lời, đầu bị Tưởng Tây Trì cốc một cái.

“Đau... Làm gì vậy?”

“Đánh thay người khác… không có gì, đi thôi.” Tưởng Tây Trì nắm tay cô.

“Ai? Thay ai đánh? Ai hận tớ như vậy?”

Tưởng Tây Trì liếc nhìn cô, tức giận không hiểu, cũng không đợi đến “về nhà trừng trị” gì đó, đẩy cánh tay cô ra, trực tiếp đè cô lên thân cây.

Bóng cây lắc lư, có mấy vì sao đang rọi xuống.

Phương Huỳnh bị anh hôn thở không được, dùng sức đẩy anh ra, “A Trì…”

“Sau này.” Tưởng Tây Trì cảnh cáo, “Đừng tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“...” Phương Huỳnh thật sự không phục, “Tớ trêu hoa ghẹo nguyệt hồi nào? Tớ đến đại học C lâu như vậy, nam sinh trong lớp tớ còn chưa quen hết!”

“Không giới hạn trong nam sinh.”

Phương Huỳnh trừng lớn mắt, “... Cậu quản nhiều quá đấy! Khi cậu đến tiệm net bật phim đen cùng với nam sinh trong lớp, tớ có nói cái gì sao?”

Tưởng Tây Trì không tranh luận, nắm lấy tay cô, kéo về nhà.

—— hôm nay trong lúc vô tình nghe được cuộc đối thoại này, anh sẽ xem như không biết gì cả. 

Phương Huỳnh rút khỏi đội biện luận, thời gian rảnh nhiều hơn một chút.

Cô càng có nhiều thời gian đọc sách, kế hoạch học tập cũng có thể sắp xếp càng dễ hơn… chỉ hối hận không sớm rút khỏi một chút.

Tiến vào tuần ôn tập, phần lớn các tiết đều dừng lại.

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì một người ở phòng khách, một người ở phòng ngủ, khi ôn tập làm bài, tuyệt đối không quấy rầy.

Hai người như trở về ba năm hồi cấp ba.

Hiểu trong lòng nhưng không nói, cùng nhau nỗ lực… vì một cuộc sống tốt đẹp sau này.

Hôm nay, Tưởng Tây Trì thi xong “Hàm số phục biến”, bị phó viện trưởng Trương Chi Kính kêu đến văn phòng.

Học kỳ này, Tưởng Tây Trì được Trương Chi Kính chú ý rất nhiều. Anh giúp đỡ Trương Chi Kính làm chút tư liệu sưu tập, làm phân tích số liệu thí nghiệm, cũng đều chiếm được sự tin cậy.

Đến văn phòng, Trương Chi Kính bảo anh ngồi xuống trước.

Tuy rằng qua lại với Trương Chí Kinh không ít, nhưng đến văn phòng của ông vẫn là lần đầu tiên.

Diện tích văn phòng không lớn, bày biện ngăn nắp, trên giá sách bày một hàng ảnh chụp, gần như đều là ảnh chụp chung của Trương Chi Kính và học sinh, thầy cô của khóa trước.

Một lát, Trương Chi Kính bưng một tách trà sang đây cho Tưởng Tây Trì, cười nói: “Thi cuối kỳ xong chưa?”

Tưởng Tây Trì nhận lấy tách trà, nói cảm ơn, rồi vội nói: “Còn có một môn điện từ học ạ.”

“Vậy chắc chắn không thành vấn đề.” Trương Chi Kính ngồi xuống, vặn mở bình giữ nhiệt uống một ngụm trà nóng, “Một lát thầy còn phải đi một chuyến đến phòng thí nghiệm, nên nói ngắn gọn, nghỉ hè này em có sắp xếp gì không?”

“Còn chưa có.”

“Có muốn đến thực tập ở phòng thí nghiệm của thầy không?”

Phòng thí nghiệm của Trương Chi Kính, là một trong những phòng thí nghiệm trọng điểm của khoa vật lý đại học A.

Tưởng Tây Trì vẫn luôn bình tĩnh, lúc này cũng hơi “thụ sủng nhược kinh”, “Thầy Trương, em mới năm nhất, sợ năng lực của mình không đủ…”

“Sẽ có phân công, không ảnh hưởng, có anh chị dẫn em theo. Năm trước thầy có người học sinh, cùng anh chị đăng được một trang trên SCI (*), em cũng có thể thử xem.”

(*) Science Citation Index (viết tắt là SCI, tạm dịch Chỉ số Trích dẫn Khoa học) là một danh sách các tạp chí xây dựng dựa trên tần suất trích của các bài báo đăng trong đó.

Trương Chi Kính nhìn Tưởng Tây Trì, cười ha ha nói: “Tài liệu học sinh được miễn thi, lãnh đạo khoa chúng ta đã xem qua rồi. Thầy có ấn tượng sâu sắc đối với em đấy, hạng nhất trong cuộc thi vật lý khóa ba.”

Đương nhiên Tưởng Tây Trì không dám múa rìu qua mắt thợ với người có am hiểu vật lý trước mặt, “Sau khi vào đại học mới phát hiện vật lý ở cấp ba có vẻ dễ hơn.”

Trương Chi Kính gật đầu, bưng bình giữ nhiệt chậm rãi uống một ngụm, “... Em cứ suy xét cân nhắc, khoa chúng ta có nhiều người uyên bác, học sinh của thầy thì có tận mấy người. Đương nhiên sẽ nhanh thôi là em cũng năm hai rồi, nhưng vẫn là câu nói kia, mọi việc đều đã định trước, nhưng nếu không lập tức lên kế hoạch thì có thể bị bỏ, ra quyết định sớm một chút cũng tốt.”

“Thầy Trương, em sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

“Được.” Trương Chi Kính cầm bình giữ nhiệt đứng lên, “Thứ hai tuần sau cho thầy câu trả lời. Cũng có thể tìm đàn anh, đàn chị của em hỏi sơ tình hình phòng thí nghiệm của thầy… Ồ, Nhiếp Tuyết Tùng, đàn chị họ Nhiếp của em, không cần phải quấy rầy em ấy.”

Hai tháng này Tưởng Tây Trì đều chưa gặp Nhiếp Tuyết Tùng, nghe Trương Chi Kính nhắc tới, không khỏi không nhịn được hỏi thêm hai câu, “Chị Nhiếp, còn đang dưỡng bệnh sao ạ?”

“Chuyện này, em ấy thật sự không ổn lắm.” Trương Chi Kính thở dài, “Thầy cũng đau đầu, khi em ấy còn học chính quy, thầy đã khai thác được tài năng của em ấy. Trong thời gian làm nghiên cứu sinh, không gửi được tập san, lại ba ngày hai bữa ngã bệnh… Còn có một năm, cuộc thi năm nay vẫn còn chưa thi, e rằng phải kéo dài ngày tốt nghiệp… khó xử mà!”

“... Chị Nhiếp, bị bệnh gì ạ?”

“Chứng uất ức. Tuổi còn nhỏ, có cái gì mà uất ức…” Trương Chi Kính nâng cổ tay nhìn thời gian, “Thầy phải đến phòng thí nghiệm, bạn Tưởng, chuyện thầy nói, em suy nghĩ cẩn thận nhé.”

Rời khỏi tầng lầu văn phòng của khoa, Tưởng Tây Trì còn đang suy nghĩ lời nói vừa rồi của Trương Chi Kính

Anh tiếp xúc với Nhiếp Tuyết Tùng không nhiều lắm, nhưng trong ấn tượng là một người dịu dàng lại điềm đạm, chuyện gì cũng sắp xếp chu đáo, không giống như là người mắc “chứng uất ức” mà mọi người nghĩ.

Anh đi dò la tin tức ở La Cẩm Trình, hỏi anh ấy gần đây có gặp Nhiếp Tuyết Tùng không.

Cho tới bây giờ La Cẩm Trình vẫn luôn miệt mài nghiên cứu, tin nhắn gửi qua sẽ chìm mất, nhưng lần này lại trả lời rất nhanh: “Anh có đến nhà tìm cô ấy, nhưng cô ấy đóng cửa, không có gặp.”

Tưởng Tây Trì trả lời: “Học trưởng biết chị ấy bị bệnh gì không?”

“Mẹ cô ấy nói là bệnh viêm cơ tim.”

Tưởng Tây Trì siết chặt di động, do dự một lát, cất điện thoại vào, về nhà.

Nhưng mà, không qua vài ngày, Tưởng Tây Trì thi xong môn cuối cùng, lại gặp Nhiếp Tuyết Tùng ở khoa.

Cô ấy nhìn có chút tiều tụy, ra thang máy suýt chút nữa va vào Tưởng Tây Trì.

Lui ra phía sau một bước đứng ổn định lại, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu, “Tưởng Tây Trì.”

Tưởng Tây Trì nhanh chóng lên tiếng chào hỏi, “Học tỷ, đã lâu không gặp.”

Cũng không vội mà đi lên, đứng trước cửa thang máy, hỏi tình hình gần đây của Nhiếp Tuyết Tùng.

Vẻ mặt Nhiếp Tuyết Tùng lạnh nhạt, “Không có việc gì, đã để mọi người lo lắng.”

Tưởng Tây Trì quan sát đến biểu tình của cô ấy, “Có cần giúp đỡ gì, có thể nói với em hoặc học trưởng La.”

Nhiếp Tuyết Tùng cười lắc đầu, “Không có chuyện gì lớn —— em đi đâu thế? Thi xong rồi sao?”

“Em đi tìm thầy Trương Chi Kính.”

Nhiếp Tuyết Tùng hơi nhíu mày, “Tìm người hướng dẫn à?”

“Thầy nói nghỉ hè sẽ để em đến thực tập ở phòng thí nghiệm ạ…”

“Đừng đi.”

Tưởng Tây Trì sửng sốt.

Nhiếp Tuyết Tùng hiếm khi cảm xúc dao động, nhìn anh rồi vội vàng nói: “Tây Trì, dù sao thì đừng chọn Trương Chi Kính làm người hướng dẫn!”

Tưởng Tây Trì trầm mặc một lát, “Học tỷ, có thể nói với em tại sao không?”

Nhiếp Tuyết Tùng tạm dừng một lát, vẻ mặt suy sụp, lại khôi phục dáng vẻ không có biểu tình gì lúc nãy, “… Cứ tùy vậy, thầy ấy có tên tuổi lớn, kinh phí cũng đủ. Em đi theo thầy ấy, chắc rất có tương lai. Không gửi được tập san, là vấn đề của chị…”

“Chị còn có việc, chị đi trước.” Cô ấy gần như không muốn nhiều lời, nói xong câu này, nghiêng người vòng qua Tưởng Tây Trì, vội vàng đi đến cửa lớn.

Tưởng Tây Trì do dự một lát, đi một chuyến đến văn phòng Trương Chi Kính, báo cho ông biết kết quả sau khi mình đã cân nhắc.

Trương Chi Kính vô cùng vui vẻ, “Ngày 10 tháng 7 đến đăng ký, có thể đến đây không?”

Tưởng Tây Trì gật đầu.

“Đến lúc đó thầy sắp xếp hai nghiên cứu sinh thảo luận với em.”

Tưởng Tây Trì đáp ứng, nhưng mà, quyết định này đã được cân nhắc cẩn thận suốt một tuần, lại bởi vì hai câu nói vừa rồi của Nhiếp Tuyết Tùng, mà đột nhiên làm trong lòng anh có chút lo âu không rõ.

“Thầy Trương, chị Nhiếp vừa mới tìm thầy sao?”

“Ừm, cho thầy xem luận văn.” Trương Chi Kính lắc đầu, buông tiếng thở dài, “Thầy cũng rất muốn nâng đỡ, nhưng văn bản em ấy đưa tới, thật sự là xem không được, sinh viên năm nhất còn không đến nỗi làm ra chuyện mất mặt thế này… Đau lòng mà.” 

Sau khi Tưởng Tây Trì rời khỏi văn phòng của Trương Chi Kính, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.

Di động rung lên, có tin tức gửi đến.

Phương Huỳnh: “Thi xong chưa? Tớ ở cổng trường học.”

Tưởng Tây Trì: “Lập tức đi ra.”

Phương Huỳnh: “Nhớ hôm nay là ngày mấy không?”

Tưởng Tây Trì vắt hết óc, cũng không thể tìm được sự liên quan giữa ngày kỉ niệm nào với ngày hôm nay từ trong ký ức.

Đành phải thành thật trả lời: “... Cậu nhắc đi.”

Phương Huỳnh: “Ngày cậu làm chuột bạch.”
Bình Luận (0)
Comment