Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 73

Edit & Beta: Tịnh Hảo

Nghỉ hè Phương Huỳnh phải đi làm, Tưởng Tây Trì tự mình trở về nhà một chuyến.

Trong nhà tất cả đều như thường, trừ con chim anh vũ kia của Nguyễn Học Văn, không biết nó có học theo mấy đứa nhỏ trong hẻm không, há mồm ngậm miệng đều là mắng chửi người, trái thì kêu “Mẹ bán phê” (*), phải thì nói, “Khốn kiếp”, mỗi ngày Ngô Ứng Dung nghe được đều muốn đem nó kho tàu.

(*) Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng.

Đến mùa đông năm nay, kỳ điều tra hoãn thi hành án năm năm của Đinh Vũ Liên sắp kết thúc, cuối cùng bà cũng có thể rời khỏi quê hương để đi nơi khác.

Bà cũng đã nói với Tưởng Tây Trì, đến lúc đó phải đến xem nơi bọn họ ở, cũng muốn dạo chơi thành phố mà Phương Huỳnh đã sinh sống hơn năm năm.

Khi Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì bắt đầu chuyển nhà, Lương Yến Thu bên kia, hôn lễ cũng chuẩn bị xong. 

Lương Yến Thu lập một nhóm, thêm Phương Huỳnh, Tưởng Tây Trì và Mẫn Gia Sênh vào. Mẫn Gia Sênh tiện tay thêm Biên Du vào, Phương Huỳnh tiện tay thêm Nhiếp Tuyết Tùng, Nhiếp Tuyết Tùng lại tiện tay thêm La Cẩm Trình, vì thế, nhóm nhỏ tám người này, được Lương Yến Thu mệnh danh là “Nhóm chuẩn bị hôn lễ”, nhưng Mẫn Gia Sênh nhiều lần đổi tên, đã biến thành “Lương Yến Thu quá phiền các cậu có đồng cảm không”, “Nhóm càn quét đồ ăn ngon khắp nơi”, “Học tỷ Nhiếp mua giùm”… vân vân.

Trong nhóm tán gẫu cái gì, chính là không chịu bàn về chuẩn bị hôn lễ của Lương Yến Thu.

Cậu thường xuyên ném vào mấy tấm hình, để mọi người hỗ trợ cố vấn chỗ nào tốt nhất, Phương Huỳnh trả lời một câu, “Không phải cậu có tiền sao, đều đến một nơi đi”, mọi người phía sau trả lời theo “đều đến một nơi đi.”

Trong nhóm vô cùng náo nhiệt trò chuyện hơn ba tháng, lúc thời tiết chuyển lạnh, cuối cùng ngày hôn lễ của Lương Yến Thu và Cố Vũ La đã đến.

Nơi tổ chức là bên trong tòa thành một trang viên nào đấy ở Áo, Lương Yến Thu chẳng những bao ăn ở còn bao luôn tiền vé máy bay đi và về.

Nhiếp Tuyết Tùng đang du học ở Anh, nghe nói Lương Yến Thu chịu chi như vậy, hết sức kinh ngạc: “Bạn Lương thật sự rất có tiền đấy…”

Phương Huỳnh trả lời: “Cậu ấy vẫn luôn như vậy.”

Mẫn Gia Sênh tán thành: “Đúng, huấn luyện quân sự hồi cấp ba, mời toàn bộ bạn học tụi em uống nước. Không nói một lời giúp lớp về quần áo, mỗi người một chiếc áo thun Adidas.”

Lương Yến Thu: “Adidas mắc thật sao?”

Phương Huỳnh: “...”

Mẫn Gia Sênh: “... Quan trọng không phải là mắc hay không.”

Cuối cùng, Cố Vũ La xuất hiện chủ trì đại cục: “Học tỷ có thể giành chút thời gian sang đây, tụi em thật vinh hạnh, phụ trách lộ phí là cần phải vậy.”

Lương Yến Thu: “Đúng vậy, nước Anh đến Áo lại không mắc.”

Mọi người đều yên lặng.

Cuối tháng mười, mọi người xuất phát từ các nơi, khoảng hai ngày đã lần lượt đến, ngủ ở khách sạn của trang viên.

Giữa bọn họ rất nhiều người cũng đã lâu không gặp mặt, buông hành lý xong liền vào cửa. Cuối cùng phát hiện căn phòng lớn nhất mà cô dâu Cố Vũ La chuẩn bị cho, để mọi người tụ họp lại.

Nam sinh thì tán gẫu về bóng đá, nữ sinh thì hưng phấn muốn thấy Cố Vũ La mặc áo cưới trước. Mẫn Gia Sênh được Cố Vũ La mời làm phù dâu, đồ của phù dâu các cô ấy đã xem qua, màu sáng vải lụa mỏng, tùy theo vóng dáng mà làm, rất tôn dáng Mẫn Gia Sênh.

Cố Vũ La bình thường là người hỉ nộ không biểu hiện ra, hôm nay bị không khí tụ họp của mọi người cảm hóa, ý cười có thêm vài phần ngại ngùng, “… Tớ muốn để các cậu thấy trong hôn lễ vào ngày mai.”

Mẫn Gia Sênh cười nói: “Được đó, thật ra không xem cũng biết, nhất định sẽ đẹp ngây người.”

Đề tài nhất thời bị phân tán đi.

Mẫn Gia Sênh ngồi trên ghế sofa, Phương Huỳnh giống như không xương ngồi dựa vào cô ấy, “Gia Sênh, cậu ở thủ đô có quen không?”

“Tốt lắm, chỉ là hơi nhớ về phía nam.”

Phương Huỳnh nhìn Biên Du đang thao thao bất tuyệt ở chỗ kia, “Các cậu ở cùng nhau sao?”

“Không có, quan hệ rất tốt là được, cuối tuần thường xuyên cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”

“Cái người cậu không chịu nói kia, cậu còn thích không?”

Mẫn Gia Sênh cười, “Không thích, chỉ là tạm thời không đụng tới thì tốt...”

“Thật tốt? Tốt hơn tớ sao?”

“Ừm...” Mẫn Gia Sênh làm như đánh giá cô thật, “Cỡ như cậu vậy.”

“Người tốt hơn tớ không nhiều đâu, tớ đây rất muốn mở mang kiến thức.”

“Đừng bắt tớ nói, sẽ không nói cho cậu đâu.”

Phương Huỳnh than thở, “Cậu cũng thật khó trị đó.”

Mẫn Gia Sênh cười, hỏi: “Năm lớp 10, cậu và Tưởng Tây Trì đã ở cùng nhau, kết quả lại là Cố Vũ La đuổi ở phía trước, cậu chuẩn bị khi nào làm?”

“Tụi tớ nghèo, còn sớm mà, dù sao cậu cũng đừng ôm bất kỳ chờ đợi không thực tế nào, tụi tớ không chơi nổi trang viện cổ xưa này, vé máy bay cũng không bao, tự cậu tới.”

“Cũng mời tớ làm phù dâu không?”

“Mời chứ, nhưng cậu đừng kết hôn trước tớ.”

“Sẽ không đâu.” Mẫn Gia Sênh quay đầu, mỉm cười nhìn cô, “Nhất định đợi đến ngày cậu mặc áo cưới thì hãy nói.”

Câu chuyện không có nội dung chính gì, tất cả đều là trò chuyện vặt vãnh.

Tìm chỗ trống, Tưởng Tây Trì ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Tuyết Tùng.

Nhiếp Tuyết Tùng và Cố Vũ La cùng Lương Yến Thu không quen thân lắm, lúc nãy đa số chỉ là chị nghe mọi người trò chuyện. Chị cũng cảm thấy không sao cả, rất thích nghe. Chị lớn hơn các cô mấy tuổi, lại trải qua một số việc, tâm tình càng thêm trưởng thành hơn, nhìn ba cô gái vui cười đùa giỡn, giống như đang nhìn em gái của mình.

Tưởng Tây Trì hỏi: “Không phải đã rất lâu không gặp học trưởng La sao, sao chị không nói chuyện với anh ấy.”

Nhiếp Tuyết Tùng cười nói: “Không tính là lâu, nghỉ hè cậu ấy có sang Anh một chuyến, gặp mặt chị.”

“Gần đây chị thế nào?”

“Rất tốt, mọi chuyện đều đã qua.”

“Chị và học trưởng La…”

Nhiếp Tuyết Tùng mím môi cười, “... Sau này chúng ta có kết hôn, sẽ mời em.”

Lúc đó mọi chuyện ầm ĩ lớn như vậy, đương nhiên cha mẹ của La Cẩm Trình cũng có nghe nói qua, đối với chuyện con trai muốn ở cùng với một nữ sinh “như vậy”, đương nhiên bọn họ có phê bình kín đáo. La Cẩm Trình ương bướng, đương nhiên không chỉ nói về mặt học thuật nghiên cứu, dù sao mặc kệ cha mẹ nói thế nào, nhất định quyết tâm sau này sẽ không bỏ cuộc. Anh ấy làm việc ở viện nghiên cứu, cùng với người ưu tú đứng đầu nghiên cứu vật lý, kinh tế hoàn toàn độc lập, không cần phụ thuộc vào cha mẹ, nói chuyện làm việc đều có sức mạnh. Sự kiên trì của La Cẩm Trình, đương nhiên làm cho Nhiếp Tuyết Tùng có an ủi rất lớn.

Nói chuyện cả buổi, mọi người tụ lại chơi mấy ván “trò giết người”, đến mười giờ đêm, từng người trở về phòng mà Cố Vũ La đã giành ra để nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, không khí tươi mát, sắc trời vô cùng tốt.

Trên mặt cỏ ở trang viên đã dùng không biết là bao nhiêu hoa hồng để dựng thành cổng, mấy chiếc xe ngựa kiểu cũ đứng ở phía tây trang viên, xây lại căn phòng cũ ở khách sạn.

Cố Vũ La dọc theo thang lầu chậm rãi đi xuống, áo cưới kéo dài dưới đất, bó hoa trong tay ánh lên làm cô chói lọi.

Phương Huỳnh và Mẫn Gia Sênh cũng không nhịn được khen “oa” một tiếng.

Xe ngựa chở người bên nhà họ Cố, xuyên qua đường đá trong trang viên, đi về nhà thờ ở giữa trang viên.

Cánh tay của cha vòng qua tay Cố Vũ La, xuyên qua cánh cửa hoa, bước lên thảm trải sàn màu đỏ mạ vàng, chậm rãi đi vào bên trong.

Tiếng đàn piano, ánh mặt trời từ cửa sổ hoa văn chiếu vào, trong nhà thờ rất nghiêm túc.

Lương Yến Thu đứng ở một góc khác.

Cố Vũ La dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, bước từng bước, đi đến trước mặt cậu.

Phương Huỳnh cũng bị cảm xúc này lây nhiễm, trong lòng bắt đầu có cảm xúc khó có thể miêu tả được.

Ngón tay lặng lẽ bị nắm giữ.

Nghiêng đầu nhìn, Tưởng Tây Trì mặc tây trang nhìn không chớp mắt, đè thấp giọng nói: “Lương Yến Thu làm hôn lễ có yêu cầu cao như vậy, khiến anh sau này phải làm sao bây giờ.”

Phương Huỳnh khẽ cười một tiếng, “Nỗ lực kiếm tiền, còn có thể làm sao nữa.”

“Có thể cả đời, cũng chỉ là một nghiên cứu viên thanh liêm.”

“Vậy em sẽ thanh liêm với anh cả đời.”

Nghi thức kết thúc, chú rể và cô dâu bị vây quanh lên xe ngựa, đi tới sân tiệc rượu.

Âm nhạc suối phun, tháp sâm banh, diễn tấu âm nhạc cổ điển… Bọn họ từng thấy trên TV, hôm nay hoàn toàn trải qua.

Người đến ít, không vượt qua ba mươi người, bầu không khí trong bữa tiệc vô cùng tốt.

Sau khi ăn xong, hai bên cha mẹ còn có sắp xếp, mấy người trẻ bọn họ, đương nhiên tự do hoạt động.

Mọi người thấy thời gian còn không sớm lắm, buổi chiều mỗi người trở về phòng ngủ, ăn cơm chiều xong, liền xông vào phòng của Lương Yến Thu và Cố Vũ La, bắt đầu hoạt động “Phong kiến” của Trung Quốc – nháo động phòng.

Lương Yến Thu và Cố Vũ La mỗi người bị ép ngồi ở trên ghế sofa, mặt đối mặt, sau khi cánh tay bị trói ngược lại, giày bị cởi đi, chân đặt trên một băng ghế.

Biên Du và Mẫn Gia Sênh ngồi một bên, trong tay cầm một sợi lông chim.

Phương Huỳnh hắng giọng, “Tụi tớ chuẩn bị mười trò, nếu như các cậu chần chừ, hoặc là đáp án phải giống nhau nhưng lại không giống, sẽ nhận lấy sự trừng phạt tàn khốc.”

Biên Du và Mẫn Gia Sênh biểu diễn cho họ một chút về “trừng phạt tàn khốc”, hai người đều bị gãi cực kỳ khó chịu, nhưng không tránh được, nhanh chóng cầu xin tha thứ.

“Bắt đầu chưa?”

Mọi người cùng kêu lên: “Bắt đầu đi.”

Phương Huỳnh: “Câu thứ nhất, lần đầu tiên chú ý tới đối phương là khi nào.”

“Ở cổng trường ngày khai giảng.”

“Lúc huấn luyện quân sự.”

Phương Huỳnh: “Câu hỏi thứ hai, ai theo đuổi ai.”

“Tớ theo đuổi cô ấy.”

“Anh ấy theo đuổi tớ.”

Phương Huỳnh: “Theo đuổi thế nào?”

Cố Vũ La: “Tặng chocolate.”

Lương Yến Thu: “Cẩn thận quan tâm.”

Biên Du và Mẫn Gia Sênh lập tức chấp hành “Trừng phạt”.

Lương Yến Thu kêu rên: “Đưa chocolate là chọc em, không tính là theo đuổi em!”

Cố Vũ La: “... Ồ. Nhưng em không phát hiện anh quan tâm em ở chỗ nào đấy?”

Từng câu hỏi cứ tiếp tục.

“Câu hỏi thứ chín, lần đầu tiên hôn môi là khi nào, ở đâu?”

Cùng kêu lên: “Cấp ba, sân bay.”

“Câu cuối cùng, lần đầu tiên lên giường là khi nào, ở đâu? Ai đưa ra ý trước?”

Hai người đều yên lặng.

Biên Du và Mẫn Gia Sênh sắp ra tay, Lương Yến Thu cười đến rơi nước mắt, đành phải khai ra: “… Tháng ba năm nay, ở nhà, Tiểu Cố.”

Mẫn Gia Sênh: “Oa, không phải chứ Lương Yến Thu, cậu túng như vậy à!”

Lương Yến Thu không vừa ý: “Tớ bao ăn bao ở để các cậu tới tham gia hôn lễ, các cậu đối đãi với chủ nhà như vậy sao! Đằng kia còn có một đôi, sao không bắt lại truy hỏi đi?”

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì bị nhắc đến liếc nhau.

Phương Huỳnh: “Chạy mau!”

Hai người quyết định thật nhanh, chạy về phía cửa, nắm tay, qua hành lang, qua thang lầu, qua cả đại sảnh… Rồi xuyên qua vườn hoa rộng lớn.

Phương Huỳnh thở hổn hển, quay đầu nhìn thoáng qua, “... Không đuổi theo sao?”

“Hai chúng ta có thần kinh vận động, ai đuổi theo được chứ.”

Phương Huỳnh cười ha ha, bước đi chậm dần.

Hai người dọc theo con dốc chậm rãi đi xuống, bất tri bất giác, đã đi ra khỏi cửa lớn của trang viên, đi tới bên hồ.

Ven hồ có một con thuyền gỗ đang đậu, hai người lên ngồi, cởi dây thừng ra.

Nước gợn do gió nhẹ thổi bay qua, đẩy thuyền nhỏ chậm rãi rời xa. Bầu trời đêm thăm thẳm, có một luồng sương, cách đó không xa là hình dáng đỉnh nhọn của tòa thành. 

“A Trì, anh cảm thấy giữa chúng ta, mười điểm quan trọng nhất là gì?”

“Em cảm thấy thế nào?”

“Em hỏi anh mà!”

“Lãnh giấy chứng nhận là một điều, dù sao nó cũng tượng trưng sau này chúng ta không ngoại tình.”

Phương Huỳnh nghiêng người đá anh, thuyền nhỏ cũng lay động theo, cô vội vàng ngồi vào chỗ của mình, cười nói: “Anh nghiêm túc chút.”

Tưởng Tây Trì liền nghiêm túc, nháy mắt điểm lại mười điều quan trọng trong trí nhớ.

Phương Huỳnh nghe anh đếm xong, cười nói: “… Chỉ có chín?”

“Còn có giờ này khắc này.”

“Ồ, vậy vừa đủ.”

Đêm an tĩnh như vậy, thế giới giống như chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Tưởng Tây Trì nhìn đôi mắt của cô bị ánh trăng chiếu sáng lấp lánh, “Vậy em nói xem, em chờ mong nhất điều gì?” 

Phương Huỳnh cười, “Chờ đợi rất nhiều. Ví dụ như, làm hôn lễ, ví dụ như, chờ anh tốt nghiệp trở thành nhà khoa học, ví dụ như, sinh mấy đứa nhỏ, chúng ta phải cho tụi nhỏ một thời thơ ấu vô tư…”

Cô ngẩng đầu, nhìn Tưởng Tây Trì, “... Cũng hy vọng từng ngày từng ngày đều như vậy, cùng anh già đi.”

“Sẽ không chán sao?”

Phương Huỳnh cười: “Rất kỳ quái, không hề chán tí nào.”

Anh quen em;

Anh chứng kiến em lần đầu có kinh nguyệt;

Anh và em lần đầu tiên hôn môi;

Anh cởi bỏ áo giáp, nói cho em nghe tất cả bí mật đen tối của anh;

Anh thực hiện lời hứa hẹn, cùng em rời khỏi nơi có những hồi ức không thoải mái, lại may mắn gặp được cố hương của anh; anh thuộc về em;

Em làm bạn với anh, hoàn toàn tạm biệt với bóng ma quá khứ;

Em trở thành vợ trên luật pháp của anh;

Anh chứng kiến em, từ người bị hại, trở thành người bảo vệ người bị hại.

Còn có gì nữa?

Còn có giờ này khắc này, cùng mỗi thời mỗi khắc.

Chúng ta cùng đi trên một đoạn đường, từ nơi hoang vu đến sầm uất.

Làm bạn với nhau, thuộc về nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

Anh không phải là kỵ sĩ của em, em cũng không phải công chúa của anh.

Chúng ta là tảng đá cheo leo làm chỗ dựa cho nhau, là hai ngọn cây có bộ rễ quấn chặt nhau.

Thuyền chở bọn họ, đong đưa ra giữa hồ, ánh trăng sáng tỏ trên hồ nước.

Không nhìn đường, không hỏi đường về.

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment