Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 13

Nói xong, Lâm Niệm Sơ dứt khoát xoay người, nhàn nhã đi vào phòng quay, đi tới chiếc bàn lùn ở giữa màn hình, gập gối ngồi quỳ ngay cạnh bàn, không bị người xung quay quấy nhiễu chút nào, nhanh chóng tiến vào trạng thái quay.

Hạ Mộng Tùng cắn chặt răng, ánh mắt nhìn cô đầy căm giận. Đến khi đạo diễn ra lệnh cho nhân viên công tác đóng cửa lại, cô ta mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh lại một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được chút cảm giác.

Nội dung chính của cảnh này là báo thù, khí thế của nữ chính chỉ có hoàn toàn áp đảo nữ phụ thì mới coi như một màn báo thù hoàn hảo.

Nhưng nữ phụ ác độc là kiểu người chết đến nơi rồi vẫn không biết hối cải, mỹ nhân rắn rết ác độc tiêu chuẩn, khí thế vốn rất lớn, cho nên khí thế của nữ chính cần phải lớn hơn nữ phụ mới được.

Hạ Mộng Tùng vốn vẫn mãi không tiến vào trạng thái nhân vật được, nhưng bạn diễn hiện tại đã biến thành Lâm Niệm Sơ, chỉ cần nghĩ đến cô cướp đi Trình Nghiễn thì cô ta liền hận cô, hận đến tận xương tủy, cho nên chó ngáp phải ruồi đã tìm được trạng thái.

Cô ta muốn lấy thái độ của “Trần A Mang” để trả thù Lâm Niệm Sơ.

Sau khi đạo diễn hô “action”, bảng quay phim cạch một cái, bắt đầu quay phim. Hạ Mộng Tùng nâng hai tay, vươn đôi tay dài trắng nõn từ trong tay áo rộng ra, chậm rãi đẩy mở cửa lớn màu đỏ thắm.

Trong phòng ánh sáng tối tăm, ánh mặt trời dường như không xuyên vào được, trong không khí dường như còn có bụi bay.

“Trần A Mang” trang điểm đậm, trên người mặc một bộ váy dài màu đỏ vàng uốn lượn, từng bước một đi tới trước mặt trưởng tỷ “Trần A Nhiễm”, sau đó đứng yên bên người nàng ta, không nói một lời, chỉ đứng từ trên cao nhìn nàng ta.

Dựa theo yêu cầu trong kịch bản, Trần A Mang lúc này hẳn là không hề tức giận nhưng lại thể hiện được uy quyền của mình, toàn thân tự mang khí phách vương giả, như vậy mới có thể giải thích càng rõ như thế nào là “thắng làm vua thua làm giặc”. Nhưng kỹ thuật diễn của Hạ Mộng Tùng có hạn, khí thế cũng không đủ, ngay cả phương thức biểu hiện nhân vật trở nên ác độc đều là dựa vào đường kẻ mắt đen nhánh hỗ trợ. Vậy nên cô ta hiện tại không giống hoàng hậu nương nương khai mở hoàn toàn khí thế một chút nào, ngược lại giống như tiểu thiếp thành công thượng vị, tiểu nhân đắc chí.

Lâm Niệm Sơ đóng vai Trần A Nhiễm mở đầu lời thoại, nhưng cô cũng không lập tức mở miệng, mà chậm rãi nâng cằm, u ám nhìn nàng, sau đó cho nàng một cái cười lạnh khinh thường: “Hiện tại ngươi chắc hẳn rất đắc ý nhỉ?”

Lời thoại của Hạ Mộng Tùng: “Ta là vì báo thù cho mẹ.”

Trần A Mang là một hoàng hậu ngang ngược mà bình tĩnh, vậy nên cũng không hề để ý tới sự khiêu khích của Trần A Nhiễm. Cho nên lời kịch này hẳn là không có bất cứ cảm tình gì, thậm chí có thể nói là đau xót, bởi vì nàng mất đi người mẹ yêu thương nàng nhất trên thế gian này, cho nên chẳng có gì để đắc ý cả.

Nhưng trong giọng nói của Hạ Mộng Tùng lại mang vẻ đắc ý, thậm chí ngay trong thần sắc đều để lộ ra vẻ đắc ý, càng giống một tiểu nhân đắc chí.

Diễn viên có kiến thức cơ bản không tốt trong khi đóng phim sẽ chịu ảnh hưởng từ bạn diễn, nhưng Lâm Niệm Sơ không chịu ảnh hưởng từ kỹ thuật diễn đáng xấu hổ và chẳng ra gì này của Hạ Mộng Tùng. Khi đắm chìm trong trạng thái của “Trần A Nhiễm”, dường như cô chính là Trần A Nhiễm, bất kể bạn diễn là ai, cô đều không thay đổi tính cách của mình.

Sau khi nghe câu trả lời của “muội muội”, “Trần A Nhiễm” che miệng cười một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, thần sắc vô cùng lạnh lùng nham hiểm nhìn “Trần A Mang”, môi đỏ quyến rũ, trong ánh mặt lại lóe lên tia sáng lạnh lùng hung ác như rắn độc: “Mẹ của mày chính do tao giết, cho dù mày có giết tao, tao cũng không bị thiệt gì, ít nhất còn có mẹ mày làm đệm lưng cho tao.”

Ánh mắt Lâm Niệm Sơ u ám, giọng nói càng trầm, thể hiện rõ sự ác độc và không cam lòng của Trần A Nhiễm, như người điên mất trí trước khi chết, tất cả thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Có thể nói thế này, ánh mắt của cô mang theo dao, hơn nữa còn là loại ngâm thuốc độc.

Hai mắt nhìn chằm chằm cô ta, Hạ Mộng Tùng ngay lập tức lạnh cả người, thậm chí đã quên bản thân đang đóng phim, từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác hoảng sợ, ngay cả gương mặt cũng để lộ ra vài phần thực sự sợ hãi, còn theo bản năng mà lùi về phía sau một bước, hơn nữa thành công quên mất lời kịch của mình là gì.

Nhân viên công tác trong hiện trường càng im lặng như ve sầu mùa đông, đầu tiên xem Lâm Niệm Sơ mở ra hoàn toàn khí thế, lại xem Hạ Mộng Tùng bị dọa đến quên lời thoại, trong đầu lóe lên hai chữ: Áp đảo.

Đạo diễn ngồi trước màn hình giám sát vốn đang đắm chìm trong màn biểu diễn hoàn mỹ của “Trần A Nhiễm”, kết quả Hạ Mộng Tùng lại không tiếp diễn. Ông ta tức giận đến nỗi quên mất Hạ Mộng Tùng là cô Hạ tôn kính, là nữ chính mà ông bố kim chủ đưa tới, không nhịn được nổi cáu với cô ta, gân cổ lên rống: “Cắt! Cắt! Cắt! Hạ Mộng Tùng cô làm cái gì đấy? Lời thoại đâu? Để cô ăn rồi à?”

Hạ Mộng Tùng đầu tiên là sửng sốt, sau đó hoảng hồn bừng tỉnh, như bừng tỉnh sau cơn mê, cuối cùng ý thức được mình đang đóng phim, gương mặt bắt đầu “từ từ” nóng lên, cảm thấy xấu hổ, biểu cảm gương mặt có thể nói là vô cùng rối rắm.

Nhân viên công tác trong hiện trường đã có người phát ra tiếng cười trộm nhỏ, tiếng cười này giống như đốm lửa nhỏ, trong nháy mắt châm lên lửa giận của Hạ Mộng Tùng.

Cái gọi là thẹn quá hóa giận chính là như vậy.

Ngoại trừ tức giận, cô ta còn vô cùng căm hận, hận tất cả mọi người ở đây, đặc biệt là Lâm Niệm Sơ. Cô ta nhìn về phía ánh mắt cô dường như có thể phun lửa, phàm là khi cô ta diễn “Trần A Mang” mà có thể lấy ra loại trạng thái này thì kỹ thuật diễn cũng sẽ không đáng xấu hổ như vậy.

Nhưng Lâm Niệm Sơ căn bản không phản ứng lại với cô ta, thậm chí có thể nói là làm lơ sự tồn tại của cô ta, một lần nữa ngồi trở lại vị trí ban đầu, kiên nhẫn chờ đợi cảnh diễn tiếp theo.

Hạ Mộng Tùng đã sắp bị tức chết rồi, nhưng cô ta khống chế thật tốt, cũng không bùng nổ trước mặt mọi người mà hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía đạo diễn, lạnh lùng nói: “Tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi.” Nói xong, cô ta liền làm mặt lạnh đi ra ngoài phòng, trợ lý giống như tùy tùng tiểu thái giám lập tức cầm quần áo vọt tới bên cạnh cô ta, khoác áo khoác chống lạnh lên vai cô ta.

Lúc này đạo diễn mới ý thức được vị trước mặt này chính là tai to mặt lớn, là nữ chính mà ông bố kim chủ phán quyết không thể đắc tội, ông ta lập tức bật từ trên ghế dậy, chạy thẳng tới bên người Hạ Mộng Tùng, ăn nói khép nép nhận sai xin lỗi, cũng khuyên can: “Mong cô Hạ bớt giận, vừa rồi cô phát huy thật sự rất tốt, là tôi không đúng, làm phiền cô rồi. Thời gian có chút gấp gáp, hay là chúng ta quay lại lần nữa nhé? Nếu không thì hôm nay không quay xong được đâu.”

Hạ Mộng Tùng đứng yên, mặt không cảm xúc mà nhìn người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình ăn nói khép nép này: “Tôi nói là tôi mệt, cần nghỉ ngơi, nếu không sẽ ảnh hưởng trạng thái quay phim.” Tiện đà quay đầu nhìn thoáng qua nhân viên công tác phía sau: “Hơn nữa thời gian cũng không còn sớm, nên ăn trưa rồi. Tôi không thể nhìn mọi người đói bụng đúng chứ?”

Đạo diễn hoàn toàn bó tay, đành phải như vậy, thở dài: “Vậy được, trước tiên cô cứ nghỉ ngơi, một tiếng sau lại quay tiếp tục quay được không?” Rõ ràng là giọng điệu thương lượng, nhưng lại mang theo vài phần cầu xin.

Hạ Mộng Tùng không dao động: “Nói sau đi.” Dứt lời, cô ta khoác áo đi ra, đầu cũng không ngoảnh lại.

Đạo diễn lại lần nữa bất lực mà thở dài một hơi, một tay chống nạnh, một tay vẫy vẫy với nhân viên công tác xung quanh: “Ăn cơm đi, tất cả mọi người đi ăn cơm trước đi.”

Nhân viên công tác ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nói bữa cơm trưa thình lình xảy ra này là may mắn hay là gặp họa nữa.

Vài giây sau, mọi người mới lần lượt rời khỏi trường quay, đi tới chỗ hậu cần nhận cơm hộp.

Trong lòng của Lâm Niệm Sơ cũng không tốt hơn đạo diễn là bao, cô đã lên kế hoạch là ở đoàn phim “Trần Hậu truyện” quay hai tuần, sau đó tiến vào đoàn phim đô thị nhẹ nhàng hài hước tiếp theo liền. Nhưng dựa theo tiến độ quay phim hiện tại này, một tháng cũng chưa chắc có thể quay xong “Trần Hậu truyện”.

Sau khi nhân viên công tác lần lượt từ trong phòng đi ra ngoài, cô mới thở dài, lúc này đạo diễn vậy mà lại bỗng nhiên đi vào trong phòng, cười ha hả đi tới chỗ cô. Lúc đang chuẩn bị gọi tên cô thì mới phát hiện bản thân ông ta không biết diễn viên này tên là gì, bèn ngượng ngùng dò hỏi: “Cô tên gì?”

“Lâm Niệm Sơ.”

Đạo diễn gật gật đầu, khích lệ nói: “Diễn rất tốt, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tôi.”

Lâm Niệm Sơ biết vị đạo diễn này là bởi vì khen ngợi mình mới cố ý tới dò hỏi tên cô, nên cô khiêm tốn cười: “Cảm ơn Đạo diễn Dương đã khen.”

Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói một người con trai: “Đàn chị của tôi thật ra là sinh viên ưu tú nhất trong mười năm trở lại đây tốt nghiệp chuyên ngành Biểu diễn của Đông Ảnh.”

Giọng nói người con trai rất êm tai, trong chất giọng trầm thấp đơn thuần lại lộ ra một chút trong sáng mà chỉ thiếu nhiên có.

Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy người con trai trẻ tuổi thân hình thon dài, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, long bào mặc trên người tượng trưng cho thân phận vô cùng cao quý, đứng như không đứng, hai tay khoanh lại đứng tựa khung cửa, mang theo chút đẹp trai lịch lãm cà lơ phất phơ.

Là Trần Nhất Nại.

Sau khi nhìn vào ánh mắt của Lâm Niệm Sơ, Trần Nhất Nại cười lớn: “Đàn chị, đã lâu không gặp.”

Lâm Niệm Sơ không ngờ cậu ấy có thể đến tìm mình, cô hơi bất ngờ, sửng sốt một chút mới trả lời: “Ừ, đã lâu không gặp.”

Lần trước gặp mặt chắc là ba năm trước.

Trần Nhất Nại nhìn về phía đạo diễn: “Hiện tại có tiện không? Tôi muốn tìm đàn chị hỏi một chút vấn đề về phương diện biểu diễn.”

Đạo diễn cũng không phải kẻ ngốc, lập tức trả lời: “Tiện tiện, hai người cứ nói chuyện.” Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trần Nhất Nại cuối cùng cũng đứng thẳng người dậy, đi về phía Lâm Niệm Sơ.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Niệm Sơ hơi xấu hổ. Suy cho cùng trong lòng cô biết tại sao Trần Nhất Nại muốn tới tìm cô, vậy nên cô vô cùng mong ngóng Tưởng Ngải Đồng, nhưng lại không biết Tưởng Ngải Đồng đang đi đâu.

Vài phút trước, Tưởng Ngải Đồng đang thưởng thức nét mặt biểu cảm xuất sắc ngoạn mục của Hạ Mộng Tùng, điện thoại cầm trong tay bỗng im lặng hiện sáng màn hình, là tin nhắn Wechat Đoạn Hạo Sơn gửi cho cô ấy: [Cục cưng, anh đến cổng phim trường rồi, ra đón người ta đi, moah.]

Tưởng Ngải Đồng cạn lời mà trả lời: [Nói chuyện đàng hoàng, đừng làm em thấy ghê tởm coi.] Sau đó im lặng không một tiếng động mà rời khỏi phòng quay, đi đón bạn trai.

Bên cạnh Đoạn Hạo Sơn còn có Trình Nghiễn.

Lúc hai người họ đi theo Tưởng Ngải Đồng vào bên trong phim trường, Trình Nghiễn cả đoạn đường không nói gì, Đoạn Hạo Sơn hỏi: “Quay xong rồi à?”

Tưởng Ngải Đồng: “Quay xong cái rắm, ảnh hậu Hạ 11 giờ mới đến, 12 giờ mới hóa trang xong, 12 giờ 50 mới bắt đầu quay, sau đó còn quên lời thoại.”

Đoạn Hạo Sơn giả vờ liếc mắt nhìn Trình Nghiễn: “Ai yo, trình độ nghề nghiệp này còn không đáng được Tiểu Lâm ra tay.”

Tưởng Ngải Đồng vừa đi vừa nói chuyện: “Chứ sao nữa, trình độ của Niệm Sơ có thể làm cô giáo của cô ta luôn rồi.”

Đoạn Hạo Sơn lại liếc nhìn Trình Nghiễn, thở dài: “Haiz, cô gái tốt như vậy sao không gặp được một người đàn ông tốt chứ? Lúc trước mắt cô ấy bị mù mới nhìn trúng Lương Thần.”

Tưởng Ngải Đồng hơi do dự, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Công bằng mà nói thì Lương Thần đúng thật là một người đàn ông rất ưu tú, vừa cao ráo vừa đẹp trai gia cảnh lại tốt, hơn nữa bản thân anh ta căn bản cũng rất có năng lực, còn là đại biểu sinh viên tốt nghiệp ưu tú chuyên ngành Y học lâm sàng của khóa bọn họ, sau khi tốt nghiệp thì vào thẳng viện Y học.”

Đoạn Hạo Sơn hừ lạnh một tiếng: “Nếu anh có một người bố làm viện trưởng ở viện Y học và mẹ mở văn phòng luật sư, thì sau khi tốt nghiệp anh cũng có thể vào thẳng viện Y học vậy.”

Tưởng Ngải Đồng: “Anh dẹp đi, người ta học liên tiếp cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, chương trình học tám năm trong vòng năm năm đã học xong rồi, anh có thể hả?”

Đoạn Hạo Sơn: “Ể? Anh nói em sao lại thế này? Sao lại đánh giá cao đàn ông ngoại tình như vậy chứ?”

Tưởng Ngải Đồng lạnh nhạt ngó nhìn qua Trình Nghiễn, nói: “Là em muốn cho người nào đó biết, yêu cầu của Niệm Sơ về đàn ông rất cao, không phải người vô cùng ưu tú thì căn bản cậu ấy không nhìn trúng đâu, huống chi còn là kiểu trong lòng có ánh trăng sáng, không cần mơ mộng hão huyền.”

Người nào đó bỗng nhiên bị cue đến: “…”

Tuy rằng rất bất lực, nhưng Trình Nghiễn cũng không giải thích, không nói một lời mà đi về phía trước. Lúc này, Hạ Mộng Tùng và trợ lý của cô ta bỗng nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.

Đoạn Hạo Sơn sửng sốt: “Sao cô ta lại ở đây? Không phải đang quay phim à?”

Tưởng Ngải Đồng nhún vai: “Sao em biết được?” 

Hạ Mộng Tùng đi vài bước, nhìn thấy Trình Nghiễn thì lập tức dừng bước lại, ngơ ngác nhìn anh, vô thức vành mắt liền đỏ lên, giống như bị bắt nạt. Nhưng cô ta lại không nói thêm gì, chỉ nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó liền cúi đầu, nước mắt tích tụ đã lâu vào lúc này lại rơi xuống, trông cực kỳ đáng thương.

Trình Nghiễn hơi nhăn mày, xem ra đang do dự.

Khuôn mặt của Tưởng Ngải Đồng sắp nhăn cả lại, nói với Đoạn Hạo Sơn: “Em thu hồi câu nói lúc nãy, kỹ thuật diễn của cô ta khá tốt, đặc biệt là lúc giả vờ đáng thương.”

Đoạn Hạo Sơn cũng cảm thấy Hạ Mộng Tùng đang giả vờ, đang chuẩn bị nhắc nhở Trình Nghiễn đừng mắc mưu, nhưng động tác của Trình Nghiễn nhanh hơn miệng của anh ấy, Trình Nghiễn không đợi anh ấy mở miệng đã đi về phía Hạ Mộng Tùng. Khoảnh khắc đó Đoạn Hạo Sơn tức đến nỗi thở phì phò, mắng về phía bóng dáng Trình Nghiên: “Con mẹ nó cậu đáng đời!”

Tưởng Ngải Đồng cũng không nhìn nổi cảnh này, trực tiếp kéo Đoạn Hạo Sơn đi, trước khi đi còn mắng: “Chó không sửa được tật ăn phân.”

Tuy rằng Hạ Mộng Tùng cúi đầu, nhưng thính giác và khóe mắt vẫn luôn chú ý Trình Nghiễn. Sau khi nhìn thấy Trình Nghiễn đi về phía cô ta, cô ta đắc ý cong khóe môi, nhưng nhanh chóng kìm xuống, nghĩ thầm: Nhìn đi, anh vẫn không bỏ được em, không nỡ để em rơi nước mắt, chỉ cần em tủi thân một chút thì anh sẽ tới tìm em. Người anh yêu nhất vẫn là em.

Chờ Trình Nghiễn đi tới trước mặt, cô ta mới ngẩng đầu lên, mấp máy môi, nước mắt lưng tròng nhìn anh, cực kỳ giống bé gái đang tủi thân: “Không liên quan đến bạn gái anh, là em diễn không tốt.”

Trình Nghiễn khẽ thở dài: “Tính tình cô ấy không tốt, nếu đắc tội với cô thì tôi thay cô ấy xin lỗi cô.”

Đây không phải là câu trả lời mà cô ta muốn.

Giọng điệu của anh là đang hướng về người phụ nữ kia, không phải hướng về cô ta.

Gương mặt Hạ Mộng Tùng cứng đờ, ngây ra như phỗng nhìn anh.

Trình Nghiễn không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Thời gian cô ấy ở đoàn phim này không dài, cô đừng so đo với cô ấy, cũng đừng làm khó cô ấy, coi như tôi nhờ cô vậy.”

Hạ Mộng Tùng như bị sét đánh, nhìn chằm chằm Trình Nghiễn giống như đang nhìn người xa lạ hồi lâu, hốc mắt lại đỏ, lúc này đã thật sự khóc. Tim cô ta như bị dao cứa, nước mắt thì rơi đầy mặt, rồi lại cười lạnh với anh: “Anh vì cô ta mà đến cầu xin em đúng không? Còn nói anh cảm thấy em sẽ bắt nạt cô ta, cho nên tới cảnh cáo em?”

Trình Nghiễn nhìn cô ta hai mắt chứa đầy nước mắt, kinh ngạc phát hiện trong lòng mình vậy mà không hề gợn sóng.

Trước kia chỉ cần cô ta vừa khóc, anh sẽ lập tức đau lòng đến nỗi không biết làm thế nào.

Im lặng một lát, anh lựa chọn ăn ngay nói thật: “Đúng vậy.”

Đã có cầu xin, cũng có cảnh cáo.

Hảo cảm của anh đối với Lâm Niệm Sơ còn chưa đạt tới mức độ thích, nhưng cũng không thể để cô bởi vì mình mà công việc bị ảnh hưởng, mục đích tới tìm Hạ Mộng Tùng hôm nay chính là vì giúp cô giải quyết phiền phức.

Hạ Mộng Tùng lại cười, nhưng trong ánh mắt không có ý cười, nước mắt vẫn đang rơi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn chằm chằm Trình Nghiễn: “Nếu như em không đồng ý với anh thì sao?”

Trình Nghiễn rủ mắt nhìn chằm chằm Hạ Mộng Tùng, trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp đã không còn ấm áp ngày xưa, giọng điệu lạnh băng, lại mang theo cảnh cáo: “Cô có thể thử xem.”

*Tác giả có lời muốn nói: 

#Hôm nay là Trình Nghiễn bá đạo bảo vệ vợ#
Bình Luận (0)
Comment