Lâm Niệm Sơ phiền muộn thở dài, xé đi miếng băng vệ sinh kia, cuộn tròn lại ném vào trong thùng rác, sau đó vẫn chưa từ bỏ xé miếng băng vệ sinh mới, lại dán trên quần lót, giống như miếng băng vệ sinh mới có thể mang đến cảnh tượng mới.
Dán miếng băng vệ sinh “chào bà dì” xong, cô mới yên tâm đi vệ sinh.
Đợi đến khi cô đi ra từ phòng vệ sinh bên cạnh, đến phiên Tưởng Ngải Đồng đi vào, cửa bên này vừa đóng, cửa bên kia liền mở ra.
Trình Mặc vẫn buộc áo khoác của Lâm Niệm Sơ bên hông, đi từ phòng vệ sinh ra ngoài. Cô bé ngượng ngùng nhìn Lâm Niệm Sơ, vô cùng thẹn thùng đề nghị: “Em có thể về nhà rồi mới trả áo cho chị được không?”
Lâm Niệm Sơ không chút do dự: “Được mà, em mặc về nhà đi, chị và bạn chị ở quán ăn đợi em và anh em.”
Trình Mặc sững sờ: “Hai chị không cùng bọn em về nhà ạ?”
Lâm Niệm Sơ bị hỏi thế, cô ngơ ngác: “Hả? Bọn chị… không được đâu…”
Trình Mặc mấp máy môi, nhìn cô tràn ngập mong chờ, khẽ hỏi một câu: “Chị không phải bạn gái của anh em à?”
Lâm Niệm Sơ vội vàng phủ nhận: “Chị không phải, chị… chị và anh em là bạn bè bình thường thôi!”
Thực ra cũng không được tính là bạn bè bình thường, đến phương thức liên lạc cũng không có, mấy lần gặp mặt cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
“Ồ…” Trình Mặc cụp mắt, thần sắc lộ rõ vẻ thất vọng: “Em thấy chị và anh em đều đeo nhẫn trên tay, còn tưởng anh chị mang nhẫn đôi.”
Lâm Niệm Sơ lúc này mới nhớ đến ban nãy cô và Trình Nghiễn quên trả nhẫn cho người ta, đang chuẩn bị giải thích thì Tưởng Ngải Đồng trong phòng bên bỗng nhiên kinh ngạc phát ra một tiếng hô to: “Vãi? Hai người còn mang nhẫn đôi nữa á? Sao mình không phát hiện ra thế?”
Lâm Niệm Sơ tức muốn hộc máu: “Đây là đạo cụ bên trò chơi kịch bản giết người người ta đưa cho!”
Tưởng Ngải Đồng không tin, cách tấm cửa nói vọng ra: “Có trò chơi kịch bản giết người nào mà cung cấp nhẫn đôi đâu chứ?”
Lâm Niệm Sơ: “Vậy nhẫn đeo trên tay mình là cái gì? Nhẫn mới của Vua à?” Nói xong cô lại mệt mỏi thở dài: “Hai người lát nữa đợi ở cửa thang máy nhé, mình đi tìm Trình Nghiễn trả nhẫn.”
Vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh cô đã trông thấy Trình Nghiễn.
Tư thế đứng của Trình Nghiễn nhìn như tùy ý, nhưng lại rất phong độ, tấm lưng thẳng tắp, bờ vai rộng lớn, vạt áo sơ mi che đi vòng eo hẹp rắn chắc, đôi chân mặc quần jean thon dài thẳng tắp, đường nét cánh tay được bao bọc bên trong chiếc áo sơ mi trắng sắc bén, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên tập thể dục, cơ bắp vừa đủ, không nhiều cũng không ít.
Lâm Niệm Sơ đi về phía anh, chiếc nhẫn trên ngón áp út đã được tháo ra, bị cô nắm trong tay phải.
“Hai chúng ta chưa trả nhẫn.” Cô nói với anh.
Trình Nghiễn lúc này mới nhớ đến chuyện chiếc nhẫn, cũng lúc này anh mới nhận ra mình vậy mà đã hình thành thói quen đeo nhẫn, thậm chí có thể nói hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của chiếc nhẫn, giống như đã đeo rất nhiều năm vậy.
Từ nhỏ anh đã là người rất ghét mang đồ trang sức, cảm thấy như vậy rất vướng víu. Còn nhớ năm đó sinh nhật mười hai tuổi, mẹ anh mua cho anh sợi dây chuyền theo năm tuổi, kết quả đeo chưa được năm phút anh đã kéo tháo ra, bởi vì khó chịu, sau khi đeo lên giống như không thể thở nổi vậy.
Ngay đến thói quen đeo đồng hồ cũng mất gần hai năm mới quen được, bởi vì yêu cầu công việc. Trước đó anh chỉ cần đeo đồng hồ là cảm thấy cổ tay khó cử động, cho nên khi mới vào “Thiết bị Điện tử Nguyên Thăng” anh hoàn toàn không để ý những chi tiết này, vẫn là trợ lý Lâm Việt Đào nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Trình, bây giờ anh chịu trách nhiệm cho bộ mặt của công ty, cần giữ hình tượng một chút.”
Thân là người phụ trách cao nhất của công ty, anh không thể không giữ thể diện được, mà đeo đồng hồ nổi tiếng là một kiểu tượng trưng cho thể diện, cũng là một kiểu tượng trưng cho thân phận, cho nên anh bắt buộc phải đeo. Nhưng lúc mới bắt đầu đeo anh chỉ đeo trong trường hợp có nhiều người, chỉ cần vừa về đến nhà là anh tháo xuống ngay đồ vật vướng víu đeo trên cổ tay kia và ném sang một bên. Sau này anh mới dần dần quen với sự tồn tại của đồng hồ, nhưng quá trình này lại kéo tới hai năm.
Cho nên anh mới cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện mình chỉ mất không đến hai tiếng đã quen với việc đeo nhẫn trên ngón áp út.
Ngón áp út vậy mà chưa phế, vẫn có tri giác.
Thật ra lý do vừa nãy anh quyết định đeo nhẫn hoàn toàn là để chọc chị đại thôi, đồng thời đã chuẩn bị xong rằng ngón áp út sẽ tạm thời tàn phế.
Không nghĩ tới cuối cùng người bị chọc lại là mình…
Trình Nghiễn khẽ thở dài, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ra. Vốn anh cho rằng ngón tay sẽ có cảm giác thả lỏng, nhưng tình huống thực tế lại là cảm giác thiếu hụt một thứ gì đó, ngón tay vô cùng trống trải.
“Đi thôi.” Anh nắm chiếc nhẫn trong tay, nói với Lâm Niệm Sơ: “Đi trả nhẫn.”
Hai người cùng nhau quay trở lại tiệm trò chơi kịch bản giết người kia, vẫn là cô gái mặc JK tiếp đón. Sau khi nghe lý do tới đây của hai người họ, cô gái JK sững sờ, khó hiểu nói: “Chỗ chúng tôi trước giờ chưa từng cung cấp đạo cụ nhẫn.”
Lâm Niệm Sơ: …
Trình Nghiễn: …
Cô gái JK lại hỏi: “Hai người chắc chắn là lấy từ trong đống đạo cụ à?”
Lâm Niệm Sơ gật đầu: “Đúng vậy, lúc hai người bọn tôi đang thay quần áo, chiếc nhẫn được đặt trên bàn, vậy nên chúng tôi đã nghĩ rằng…”
Nửa sau câu kia, cô xấu hổ không nói ra được.
Nhưng Trình Nghiễn lại không biết xấu hổ: “Nghĩ rằng là nhẫn đôi cấp cho người chơi.”
Lâm Niệm Sơ: …
Mẹ nó, anh không cần mặt mũi nhưng tôi cần!
“Ồ.” Cô gái JK suy nghĩ rồi nói: “Có thể là ai đó không cẩn thận để quên ở phòng đạo cụ, nếu không thì hai người đưa nhẫn cho tôi đi, nói không chừng đợi một lúc sẽ có người đến tìm.”
Sau khi hai người đưa nhẫn cho cô gái JK thì rời khỏi tiệm trò chơi kịch bản giết người.
Lúc này trên hành lang chỉ có hai người là Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn, bầu không khí yên tĩnh chỉ tồn tại tiếng bước chân của hai người.
Sau khi đi được mấy bước, hai người bỗng nhiên đồng thời mở miệng…
Lâm Niệm Sơ: “Tôi…”
Trình Nghiễn: “Tôi…”
Bầu không khí lại yên lặng.
Lúc này ngay cả tiếng bước chân cũng không có.
Hai người cùng lúc đứng yên tại chỗ.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Trình Nghiễn phá vỡ sự yên tĩnh này trước: “Cô nói trước đi.”
Lâm Niệm Sơ cũng không nhường: “Vừa rồi tôi và Tưởng Ngải Đồng ở phòng vệ sinh đã bàn bạc rồi, muốn tìm chỗ ăn mừng để chúc mừng Mặc Mặc một chút, bởi vì là lần đầu tiên Mặc Mặc tới kỳ sinh lý.” Có thể là lo lắng Trình Nghiễn không rõ chuyện này có gì hay mà chúc mừng, cô lại đặc biệt giải thích thêm: “Đối với con gái mà nói chuyện đến kỳ sinh lý này là một chuyện rất quan trọng, mang ý nghĩa rằng chúng tôi đã trưởng thành rồi. Hơn nữa đây cũng không phải chuyện mất mặt không thể gặp người khác, là một hiện tượng sinh lý bình thường, tôi không muốn để em ấy bị ám ảnh.”
Giọng điệu của cô vô cùng nghiêm túc.
Thật ra những lời này cũng là cô đang nói với cô bé mười ba tuổi sâu trong tâm hồn mình.
Có những bóng ma tâm lý nhất định phải học cách tự mình vượt qua.
Trình Nghiễn không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay: “Được.” Anh còn đặc biệt bổ sung một câu: “Thật sự đáng được chúc mừng.”
Lâm Niệm Sơ thở phào một hơi, cô bé mười ba tuổi sâu thẳm trong tâm hồn kia cũng thở phào theo. Một giây sau, cô lại nghe được Trình Nghiễn nói: “Thuận tiện cũng giúp cô chúc mừng luôn.”
Lâm Niệm Sơ liền ngây ngẩn: “Giúp tôi chúc mừng cái gì?”
Trình Nghiễn nhận ra câu nói này có ý nghĩa khác, lập tức sửa lại: “Giúp cô của mười ba tuổi chúc mừng, cảm ơn vừa nãy giúp Mặc Mặc.”
Lâm Niệm Sơ: …
Sao anh biết được?
Cô không khỏi kinh ngạc nhìn anh.
Trình Nghiễn vuốt chóp mũi, ra vẻ tùy ý nói: “Vừa nãy cô nói em trai cô gọi cô là “Lâm Niệm Sơ”.”
Người nhà bình thường có em trai nào mà trực tiếp gọi tên của chị đâu chứ? Trừ khi em trai này không tôn trọng chị gái, đồng thời còn có chút xem thường cô. Nhưng trẻ con có thể có ý xấu gì chứ? Ý xấu đều ảnh hưởng từ người lớn mà ra.
Với lại vừa nãy cô còn nói lúc ấy ở “nhà của bố tôi”.
Anh từng nghe cô kể về chuyện bố mẹ cô ly dị rồi lập gia đình riêng, liên kết mấy từ này lại, không khó đoán ra tình cảnh lúc đấy của cô, Hơn nữa chuyện này nhất định lưu lại cho cô bóng ma tâm lý rất sâu đậm, không thì ban nãy khi cô nói những lời kia cũng sẽ không trịnh trọng như vậy.
Cô đang an ủi bản thân.
Giống như một con mèo con đáng thương không người hỏi thăm, chỉ có thể tự mình liếm vết thương.
Anh có chút đau lòng cho cô, không nhịn được mà hỏi một câu: “Lúc đó chắc hẳn rất buồn hả?”
Lâm Niệm Sơ không ngờ anh có thể thông qua một câu nói mà đoán ra nhiều chi tiết như vậy, không thể không bội phục năng lực quan sát và phân tích của anh.
Cô suy nghĩ rồi trả lời: “Lúc ấy cũng không phải buồn gì, mà là xấu hổ và ngượng ngùng, cảm thấy mình rất mất mặt. Vả lại trong khoảng thời gian rất dài sau này, chỉ cần một khi nghĩ đến chuyện ngày đó thì tôi vẫn sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt, toàn bộ khoảng thời gian ở cấp hai tôi không dám thay băng vệ sinh ở trường học, sợ bị chê cười, nhất là sợ bị bạn học nam biết. Mãi cho đến cấp ba, loại cảm giác xấu hổ này mới giảm đi đôi chút.”
Thời cấp hai, mỗi lần cô tới kỳ kinh nguyệt đều dùng băng ban đêm siêu dài, buổi sáng trước khi đi học thay một miếng, buổi trưa về nhà thay một miếng, sau cơm trưa lại thay một miếng, sau đó mới đi tới trường.
Vào mùa hè, mông có thể mọc rôm luôn.
Hô hấp của Trình Nghiễn hơi tắc nghẽn một cách khó hiểu, bởi vì anh tưởng tượng ra một cô bé gầy yếu, mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt đều giống như giấu trong lòng một bí mật không thể để người khác biết vậy, tự ti mặc cảm đi trong sân trường, mỗi lần đi đến phòng vệ sinh đều nơm nớp lo sợ, sợ mấy cô gái khác sẽ phát hiện ra bí mật của mình.
Nhưng căn bản đó không phải bí mật đáng xấu hổ gì cả, chỉ là chuyện cô gái nào cũng sẽ trải qua, không ai chế giễu cô cả, là bóng ma tâm lý của cô đang quấy phá.
Lúc cô lần đầu tới kỳ kinh nguyệt, chắc chắn cô đã trải qua còn khó khăn hơn gấp mười lần so với trong tưởng tượng của anh.
“Đều đã qua rồi.” Anh dịu giọng an ủi nói: “Cô thật sự rất…” Anh vốn muốn khen cô, nhưng lời tới khóe miệng lại không biết nên dùng tính từ nào.
Cô có một cặp bố mẹ vô trách nhiệm, gần như toàn bộ tuổi thơ và tuổi dậy thì đều chìm trong tủi thân, nhưng cũng đã chật vật trưởng thành. Đồng thời sau khi trải qua tình yêu và hôn nhân thất bại, cô còn có thể lạc quan như này mà đối diện cuộc sống, chứng tỏ cô thật sự là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, dùng từ “kiên cường” này căn bản không đủ để hình dung sự cứng cỏi từ bên trong con người cô.
Cô tựa như một viên kim cương đã được mài giũa, cả người đều đang tỏa sáng lấp lánh.
Trình Nghiễn hạ giọng, cân nhắc một lát, nghĩ đến một từ sinh động tiêu chuẩn: “Cô thật sự rất có máu mặt.”
Lâm Niệm Sơ dở khóc dở cười: “Anh đang khen tôi hả?”
Trình Nghiễn gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang khen cô.”
Lâm Niệm Sơ cạn lời: “Có ai dùng hai từ “máu mặt” này để khen người khác đâu?”
Trình Nghiễn trả lời đàng hoàng: “Trong mắt tôi, người trải qua cuộc sống vùi dập mà còn có thể lạc quan đối mặt với cuộc sống mới gọi là máu mặt chân chính.” Nói xong, anh lại giơ cánh tay lên, như cấp trên đang khích lệ cấp dưới, vỗ vỗ bả vai Lâm Niệm Sơ: “Tiểu Lâm Tử, anh coi trọng cô đấy.”
Lâm Niệm Sơ tức giận gỡ tay anh ra: “Gọi ai là Tiểu Lâm Tử hả? Tiểu Lâm Tử để cho anh gọi chắc? Không biết lớn nhỏ!”
Trình Nghiễn cười hỏi: “Vậy cô muốn tôi gọi cô là gì? Chị đại?”
Lâm Niệm Sơ vênh vang đắc ý: “Tôi là bố của anh!”
Trình Nghiễn: …
Lâm Niệm Sơ cực kỳ sảng khoái, kiêu ngạo cong khóe môi, sau đó hỏi: “Vừa rồi anh muốn nói với tôi chuyện gì vậy?”
Trình Nghiễn giật thót nhưng sắc mặt lại khá bình tĩnh, giọng điệu cũng ung dung: “Thêm Wechat đi, sau này thuận tiện liên lạc.”
*Tác giả có lời muốn nói: #Hôm nay là Tổng giám đốc Trình cuống cuồng muốn thêm Wechat của vợ#