Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 22

Đối mặt với sự uy hiếp của con dao làm bếp, Trình Nghiễn đành phải cúi đầu trước “thế lực tà ác”, sau đó anh thở dài, đôi mắt ánh lên một lời van xin giả dối: “Tôi nói là được chứ gì? Chỉ cần cô tha mạng cho tôi, dù có phải bán thân thì tôi cũng sẽ làm.”

Giọng điệu này nghe giống như đang cầu xin lòng thương xót, nhưng thực tế lại rất gợi đòn.

Lâm Niệm Sơ tức giận nhìn anh chằm chằm: “Ai ép anh bán thân đâu chứ?”

Trình Nghiễn cười, không chọc cô nữa, cúi đầu tiếp tục lột đường chỉ tôm, đồng thời bình tĩnh nói: “Có lẽ cô đã nghe bạn gái lão Đoàn nói rồi, năm tư đại học, tôi và người bạn cùng phòng kí túc xá đã lập ra một kế hoạch khởi nghiệp.” 

Mặc dù lại bị bắt thóp một lần nữa, nhưng Lâm Niệm Sơ cũng không phủ nhận chuyện cô đã tám với Tưởng Ngải Đồng về những chuyện riêng của anh: “Ừm…” Nhưng cô vẫn có chút xấu hổ, lập tức nói thêm: “Hôm đó khi đang nói về chủ đề lập nghiệp thì bỗng nhiên lại nói đến lão Đoạn, sau đó mới nhắc đến anh.” 

Những lời này giống như đang giấu đầu hở đuôi, sau khi nói ra thì Lâm Niệm Sơ hối hận, thà không nói còn hơn.

Để giấu đi sự ngượng ngùng, cô vội lấy một củ cà rốt trong rổ rau, sau đó đặt lên thớt, cúi đầu bắt đầu cắt.

Trình Nghiễn quay đầu lại liếc nhìn cô, ánh mắt hơi nhướng lên, trong mắt mang theo chút ý cười, nhưng cũng không trêu chọc cô nữa, nói tiếp: “Tên đó tên là Trương Tuấn Sơn, là nhân tài hiếm có, điều kiện gia đình cũng không được tốt, cảm thấy thức ăn trong nhà ăn đắt tiền, vì vậy muốn tự nấu ăn trong ký túc xá. Nhưng trường học không cho phép sử dụng đồ điện công suất lớn, cậu ấy rất lợi hại, tự mình tạo ra cái lò vi sóng công suất nhỏ, ở ký túc xá nấu ăn hai năm liền.”

Lâm Niệm Sơ kinh ngạc: “Vãi, chưa từng bị phát hiện luôn hả? Trường của anh không kiểm tra đột xuất à?” Trong lòng cô có chút mất thăng bằng: “Hồi đại học, tôi chỉ dùng máy sấy tóc một lần trong ký túc thôi, kết quả còn chưa kịp bật công tắc thì cánh cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, ngay giây tiếp theo, tôi và người quản lý xấu hổ nhìn nhau, như kiểu nhìn say đắm luôn ấy!”

Trình Nghiễn bị chọc cười, sau đó tiết lộ một sự thật tàn nhẫn với cô: “Đó là bởi vì cô không có tay trong.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Tôi thật sự không thể chịu nổi mối quan hệ kiểu này của bọn anh!

Cô hừ khinh bỉ: “Xem ra anh có quan hệ rất tốt với hội trưởng hội học sinh.”

Trình Nghiễn không hề giấu giếm: “Hội trưởng là đàn anh hướng dẫn của bọn tôi.”

Lâm Niệm Sơ khinh khỉnh khịt mũi: “Tại sao chỉ nấu ăn trong ký túc xá 2 năm? Chẳng lẽ sau khi đàn anh nghỉ hưu thì không còn có tay trong nữa à?” 

Trình Nghiễn: “Không phải. Trong kỳ nghỉ hè khi tôi từ năm hai lên năm ba đại học, tôi tình cờ làm thêm trong một công ty cung cấp dịch vụ thương mại điện tử. Khi tôi đang đang ở bên ngoài tìm khách hàng thì tôi đã gặp một nhà sản xuất thiết bị điện tử nhỏ. Vì vậy, tôi và Trương Tuấn Sơn đã gom góp một số tiền và bắt đầu sản xuất hai trăm lò vi sóng công suất thấp, sau đó bắt đầu bán bếp trong khu ký túc xá, công việc kinh doanh bận rộn nên không có thời gian nấu ăn.”

Trương Tuấn Sơn ăn nói vụng về, chỉ tập trung vào nghiên cứu và phát triển, còn việc kinh doanh bán hàng chính vẫn phụ thuộc vào Trình Nghiễn.

Lúc đó tiền mà hai người gộp chung lại cùng dần cạn kiệt, trừ học phí học kỳ sau không gộp vào thì đành gom tất cả số tiền còn lại, cuối cùng cái thân nghèo cũng không còn một đồng xu dính túi.

Sau đại học năm ba, hai tên vừa tròn 20 tuổi phải ăn cơm trắng với dưa chua trong ký túc xá hai tháng, đôi khi cảm thấy cơm khô quá nên cho thêm nước sôi vào, gạo liền biến thành cháo. Chính vào lúc này, Đoạn Hạo Sơn – thế hệ giàu thứ hai thường mời bọn họ đi ăn cơm, bởi vì anh ấy chưa từng thấy người nghèo nào như vậy, trông rất đáng thương.

Lâm Niệm Sơ nhìn Trình Nghiễn đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ, chân thành nói: “Tổng giám đốc Trình, anh nhất định là một nhân tài hiếm có.”

Trình Nghiễn mỉm cười, cúi đầu tiếp tục lột đường chỉ tôm, giọng điệu không có chút tự hào nào, chỉ hoài niệm về khoảng thời gian  đó: “Vì nhóm khách hàng nên lợi nhuận của bếp từ công suất nhỏ không thể quá cao, ít lãi thì cần tiêu thụ nhiều, 200 lò vi sóng trừ tiền vốn ra thì tôi và lão Trương chỉ kiếm được hơn 3000 nhân dân tệ. Sau này hai chúng tôi cảm thấy chỉ gây hại đến sinh viên của trường cũng không tốt, sau đó mở một cửa hàng trực tuyến và thuận tiện vay một khoản tiền hỗ trợ cho sinh viên, dùng khoản tiền đó sản xuất được 400 lò vi sóng và 200 nồi lẩu điện nhỏ.” Nghỉ một hơi, anh nói thêm: “Nồi lẩu điện nhỏ cũng do chính Trương Tuấn Sơn phát triển.”

Khi anh lên năm ba, khoảng sáu hoặc bảy năm về trước, đó đang là thời kỳ phát triển nhanh chóng của ngành thương mại điện tử.

Lâm Niệm Sơ không khỏi thở dài trong lòng: Con mẹ nó đúng thật gan dạ và cẩn thận!

Nhân tài!

Chắc chắn là nhân tài!

Chẳng trách bây giờ anh là Tổng giám đốc Trình, còn cô chỉ là một nữ diễn viên nhỏ bé tuyến 180 flop dập mặt.

Cô hỏi một cách kỳ lạ: “Trường học các anh dễ dàng xin khoản trợ cấp cho sinh viên thế sao? Tôi cũng đã nộp đơn, nhưng trường chúng tôi có hạn ngạch, còn nhiều người khổ hơn tôi nhiều. Nếu không phải nhờ người cô giáo có ơn với tôi đã giúp tôi thì tôi căn bản sẽ không thể xin được.”

Trình Nghiễn: “Bố mẹ tôi ly hôn, bố ruột thì ăn chơi rượu chè gái gú cờ bạc, còn một em gái phải nuôi; bố của Trương Tuấn Sơn chết trẻ, mẹ nằm liệt trên giường; tôi được xếp hạng nhất cả năm trong chuyên ngành, cậu ấy đứng thứ hai trong chuyên ngành, với điều kiện tuyệt vời của hai bọn tôi thì tại sao bọn tôi lại không thể xin được chứ?”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Thực sự là… tình cảnh vô cùng đặc biệt.

Trình Nghiễn chợt nhớ ra điều gì đó, nhếch môi cười: “Khi cả hai chúng tôi đăng ký vay vốn sinh viên, người hướng dẫn gần như đã khóc, cô ấy còn định gây quỹ cho sinh viên nghèo trong trường đại học cho hai chúng tôi nữa.”

Lâm Niệm Sơ trực tiếp cười phun: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cuối cùng có quyên góp được không?”

Trình Nghiễn cười lắc đầu: “Không, bọn tôi đều cố hết sức ngăn cản người cô giáo ấy lại, vì sợ mất mặt.”

Lâm Niệm Sơ: “Ha ha ha ha ha ha.”

Trình Nghiễn kể tiếp: “Lúc đó hai đứa mở gian hàng trực tuyến với tâm lý thử sức, thậm chí còn chưa đăng ký nhãn hiệu nhưng không ngờ lại ăn nên làm ra như vậy, thật ra cũng do may mắn cả. Chúng tôi đã bắt kịp thế hệ đầu tiên của ngày lễ 11/11, hàng trăm mặt hàng đã được bán hết trong vòng chưa đầy nửa tháng, nhưng đơn đặt hàng vẫn tăng đều. Sau đó cả hai chúng tôi đều ngơ ra, vội vàng liên hệ với nhà sản xuất để tăng sản xuất rồi lên phòng công thương đăng ký nhãn hiệu. Khoảng thời gian đó, hai chúng tôi bận đến nỗi không có thời gian để ngủ, nên kéo hai người khác ở ký túc xá đến làm nhân viên chăm sóc khách hàng, sau đó còn sang ký túc xá bên cạnh thuê thêm hai người nữa, nhân lực cũng xem là đủ.”

Trải nghiệm này nghe có vẻ rất khó khăn và bận rộn, nhưng Lâm Niệm Sơ cũng nghe thấy niềm vui và nỗi hoài niệm từ giọng điệu của Trình Nghiễn.

Khoảng thời gian làm việc chăm chỉ vì bản thân luôn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Trình Nghiễn khi đó chắc hẳn đang tràn đầy kỳ vọng và khao khát vào tương lai.

Nhưng Lâm Niệm Sơ có chút buồn bực, bởi vì cô đã biết trước kết cục của câu chuyện, cho nên cũng không dám hỏi sau này chuyện gì đã xảy ra, mà hỏi: “Thương hiệu của các anh tên gì?”

Trình Nghiễn: “517, số phòng ký túc xá của bọn tôi, vô cùng đơn giản.”

Trong giọng nói của anh còn ẩn chứa ý cười, nhưng có một số tiếc nuối không thể che giấu.

Với anh thì 517 không chỉ là thương hiệu, mà còn là kỷ niệm của tuổi trẻ.

Trong khoảng thời gian mang tên “517” này, anh là một người tự do, có thể tùy ý xử lý cuộc sống của mình. Con đường dưới chân anh vững chắc và rộng mở, dẫn đến một tương lai vô hình nhưng vô hạn, không giống như hiện tại, bị ràng buộc ở nơi bị ghét nhất, làm việc cho gia đình họ Ngô và con trai của ông ta.

Anh khẽ thở dài, nói tiếp: “Cửa hàng trực tuyến của bọn tôi đang hoạt động rất ổn định, đến năm tư đại học, mô hình hoạt động cũng đã khá thuần thục, ngày càng có nhiều sản phẩm hơn. Tôi và lão Trương muốn xây dựng thương hiệu, sau đó tôi viết kế hoạch kinh doanh này rồi đưa nó vào cơ sở ươm mầm dự án khởi nghiệp của trường, cũng khá may mắn khi chẳng mất bao lâu thì các nhà đầu tư đã tìm đến bọn tôi.”

Lâm Niệm Sơ nghĩ: Với khả năng của Trình Nghiễn, nếu mọi thứ suôn sẻ ngay từ đầu thì bọn họ sẽ nhận được một khoản đầu tư lớn, sau đó họ sẽ làm nên sự nghiệp huy hoàng. Thương hiệu “517” sẽ phát triển và trở nên nổi tiếng, chắc chắn sẽ thay thế “Thiết bị Điện tử Nguyên Thăng”.

Nhưng trên thế giới này không có nếu như.

Trình Nghiễn đặt tay lên bồn rửa, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Chủ đầu tư đã hẹn bọn tôi gặp mặt vào thứ sáu. Tối thứ ba, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bà ta bảo tôi đừng gây rắc rối nữa, đến Nguyên Thăng làm việc đi.”

Lâm Niệm Sơ sửng sốt một lúc, sau đó hô hấp của cô như bị nghẹn lại, trái tim cũng theo đó mà co rút lại.

Cô đoán được điều gì đó, nhưng không dám nghĩ sâu, bởi vì cô thấy sợ hãi.

Tay cô đang cầm cán dao buông lỏng rồi lại siết chặt, siết chặt rồi lại buông lỏng, cố gắng nở một nụ cười thoải mái: “Mẹ anh chắc là vì muốn tốt cho anh, sợ anh khởi nghiệp vất vả.”

Trong mắt Trình Nghiễn lộ ra một tia giễu cợt, anh nhếch mép: “Cô nghĩ có khả năng đó không? Lúc đó Thiết bị Điện tử Nguyên Thăng đã sắp đóng cửa, là Ngô Hành Tri muốn lấy tôi làm vật tế.”

Tập đoàn Nguyên Thăng đã làm giàu nhờ sản xuất các thiết bị gia dụng lớn như tủ lạnh, máy giặt và điều hòa không khí, “Thiết bị điện tử Nguyên Thăng” là một thương hiệu của Tập đoàn Nguyên Thăng và là một công ty con của tập đoàn đó.

Trong giai đoạn Trình Nghiễn chuẩn bị tốt nghiệp, Thiết bị Điện tử Nguyên Thăng do quản lý yếu kém nên thua lỗ năm này qua năm khác, gần như đứng trước bờ vực phá sản.

Để đưa ra lời giải thích cho các nhà đầu tư, không để mất đi thể diện cuối cùng, Ngô Hành Tri đã phải nhờ đến một vật tế thay mình gánh chịu hậu quả, con riêng đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Tại thời điểm này, ông ta đã để lại vị trí Tổng giám đốc, tức là quản lý cao nhất của công ty cho con riêng của mình. Vì vậy ngay cả khi công ty thực sự phá sản trong tương lai, đó không phải là vấn đề của ông ta mà là sự quản lý kém cỏi của con riêng, ít nhất ban đầu cũng có thể tuyên bố như vậy; nhưng nếu cuối cùng công ty không đóng cửa mà sống trở lại, thì công lao không hoàn toàn là của con riêng mà còn có công lao của Ngô Hành Tri, là ông ta biết nhìn người, nhân từ, khôn ngoan và thông minh, đã chọn ra một tài năng hiếm có như vậy trong số hàng nghìn người, hơn nữa ông ta cũng có thể có được danh tiếng tốt khi đối xử với con riêng như thể con ruột của mình.

Đậu má, không đúng, đáng lý là bà Ngô vì giúp chồng tạo dựng uy tín và cũng là để ổn định địa vị, nên bà ta đã lợi dụng con trai của mình mà không hề suy nghĩ.

Trình Nghiễn sẽ không bao giờ quên những gì mẹ anh đã nói với anh qua điện thoại.

“Mày là cái thá gì? Dòng thứ con nhà nghèo, bố ruột thì cờ bạc, nghiện ma tuý! Bây giờ mày có thể sống trong biệt thự, đi xe sang, đi đâu cũng được gọi là con thứ của nhà họ Ngô, đó là ân huệ mà chú Ngô đã dành cho mày! Mày định không báo đáp ông ấy à?”

Cũng chính vào ngày đó, cuối cùng anh cũng nhận ra mẹ mình là người như thế nào.

“Ngày hôm đó tôi đã đoạn tuyệt với mẹ mình, kết quả thứ năm tôi đã nhận được điện thoại từ em gái, con bé khóc trong điện thoại và bảo tôi hãy nhanh chóng quay lại cứu con bé, Trình Khánh Lợi định bán con bé đi.”

Giọng điệu của Trình Nghiễn lạnh lùng và bình tĩnh, thậm chí đến mức lạnh cả sống lưng.

Lâm Niệm Sơ gần như tắt thở, bụng đột ngột co thắt lại.

Mùi cá vược hấp bay vào không khí.

Mùi cá rất nồng, thơm nhưng có mùi tanh.

Cô bắt đầu muốn nôn, axit trong bụng lại trào lên, lập tức cúi người che miệng, nhanh chóng tìm kiếm thùng rác, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, nôn mửa lung tung vào thùng rác.

Dạo này cô không có khẩu vị, trưa không ăn gì, nôn ra toàn nước chua.

Trình Nghiễn giật mình, vừa ngạc nhiên vừa bối rối, nhưng anh phản ứng nhanh, lập tức mở tủ lấy ra một chiếc bát nhỏ, rửa sạch dưới vòi nước trước, sau đó rót cho cô một bát nước nóng.

Sau khi ôm thùng rác nôn mửa đủ rồi, Trình Nghiễn đưa bát cho cô. Lâm Niệm Sơ súc miệng, khi đứng dậy, cô nghe thấy Trình Nghiễn hỏi cô: “Cô không sao chứ?”

Lâm Niệm Sơ nhìn anh, hơi do dự, cuối cùng lắc đầu: “Gần đây dạ dày của tôi không được tốt.”

Lúc nãy trong siêu thị, sau khi cô và Tưởng Ngải Đồng mua cá xong, cô bèn thuận tiện lấy cớ để tự mình trở lại lầu hai, lén lút đến hiệu thuốc bên cạnh khu mua sắm mua que thử thai, giờ vẫn giấu trong túi.

Dù lo lắng mình sẽ mang thai ngoài ý muốn, nhưng không thể làm ngơ trước những thay đổi của cơ thể nên cô đã quyết định kiểm tra thử xem.

Trước khi có kết quả, cô không biết phải nói với Trình Nghiễn như thế nào, nếu cô không mang thai thì sao? 

Trình Nghiễn không nghĩ ngợi nhiều: “Ồ, vậy để tôi nấu cháo cho cô.” Anh vươn tay mở tủ đặt dụng cụ làm bếp, lấy ra một cái xoong nhỏ.

Trái tim Lâm Niệm Sơ khẽ động đậy.

Sau khi bố mẹ ly hôn, trên đời này sẽ không có ai nấu cho cô một bữa cơm hay một món ăn nào nữa, kể cả Lương Thần – người đã ở bên cô mười mấy năm.

Lương Thần là một công tử con nhà quyền quý, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải đụng đến một ngón tay, cũng không biết nấu ăn. Hơn nữa nghề bác sĩ rất bận rộn, để không làm mất mặt bố mình, Lương Thần cũng muốn chứng minh rằng mình vào trường y không phải là nhờ vào mối quan hệ của mình, nên anh ta đã làm việc chăm chỉ và hầu như chẳng có ngày nào ở nhà, toàn ra ngoài lúc bảy giờ sáng, sau mười một giờ tối mới về đến nhà, về đến nhà là nằm xuống ngủ, có khi nửa đêm nhận được cuộc gọi từ cơ quan lại vội vàng thức dậy chạy đến bệnh viện.

Một gia đình nên do hai người tạo nên, nếu một trong hai người trở thành người vô hình thì người kia sẽ đảm nhận trách nhiệm của cả hai người.

Trong ba năm qua, để duy trì gia đình nhỏ của mình, cô đã hoàn toàn trở thành một bà nội trợ của gia đình, cho dù trong nhà chỉ có mình cô, cho dù chỉ để bản thân ăn thì cô cũng phải nấu ba bữa một ngày. Nhưng buổi sáng cô sẽ dậy rất sớm để làm bữa sáng cho Lương Thần, bữa ăn này rất phong phú, bởi vì đây là bữa ăn duy nhất anh ta có mặt ở nhà và ăn cùng cô trong ngày.

Thời gian đầu, ngày nào cô cũng đến bệnh viện đưa cơm cho anh ta, nhưng anh ta hầu như bận rộn suốt, mỗi lần cô đưa cơm đến thì anh ta đều đang bận nên đành gửi cơm tại bàn y tá. 

Ban đầu các cô y tá rất lịch sự với cô, nhưng sau đó thái độ của họ dần thay đổi, mỗi khi các cô gái trẻ trung xinh đẹp nhìn thấy cô thì đều nháy mắt với nhau, thông qua ánh mắt truyền đạt điều gì đó đầy ẩn ý khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Sau đó có một lần, một cô y tá xinh đẹp hỏi cô: “Chị à, chị không đi làm à? Ngày nào thấy chị cũng rảnh đến đây để đưa cơm cho Bác sĩ Lương hết.”

Hai cụm từ “không đi làm” và “rảnh” hung hăng cứa vào tim cô.

Vào lúc đó, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao nhóm y tá nhỏ luôn nháy mắt khi nhìn thấy cô, bởi vì họ coi thường cô, cảm thấy cô không xứng với Bác sĩ Lương của họ.

Để chứng minh mình không phải phế vật dựa vào đàn ông nuôi, cô lập tức trả lời: “Tôi… tôi làm ở cục thuế, công việc tương đối thoải mái.”

Nhưng cô y tá nhỏ không có phản ứng gì  nhiều, cũng không thèm ngẩng đầu nhìn cô, thản nhiên đáp: “Ồ.”

Cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng cô ấy vẫn đang xem thường mình.

Khi Lương Thần về nhà vào tối hôm đó, cô nói với anh ta: “Từ ngày mai em sẽ không đi đưa đồ ăn cho anh nữa.”

Thực ra cô muốn anh ta hỏi tại sao cô không đi? Như thế cô có thể nói cho anh ta biết những bất bình mà ngày hôm nay cô đã phải chịu đựng.

Tóm lại cô muốn anh ta an ủi cô, muốn anh ta chủ động quan tâm cô, vì anh ta là chồng cô và là nửa kia của cô.

Nhưng anh ta không làm thế, anh ta chỉ trả lời: “Được rồi.” Sau đó anh ta đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ và lăn ra ngủ, không quan tâm tại sao vợ mình lại không đi đưa đồ ăn cho mình nữa.

Sau đó Lâm Niệm Sơ mới nhận ra rằng anh ta không quan tâm đến việc cô có đưa đồ ăn cho anh ta hay không, hay bữa ăn anh ta ăn hàng ngày có phải do cô nấu hay không.

Đêm đó, cô ngồi một mình trong phòng khách và khóc rất lâu, nhưng sáu giờ sáng hôm sau cô vẫn dậy làm bữa sáng như thường.

Lúc ăn cơm cô trưng ra hai đôi mắt sưng húp của mình, nhưng Lương Thần cũng không nhìn thấy, ăn xong là thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn có thói quen hôn tạm biệt cô.

Đây là cuộc sống hôn nhân của cô, là sự kiên trì, sự cống hiến của bản thân, là những ngày tháng cứ thế lặp đi lặp lại.

Trong những năm tháng vô hồn này, cô như một đồ vật bị xếp xó, bị đóng bụi từng lớp từng lớp một.

Không sợ loại đàn ông cặn bã, mà chỉ sợ loại phụ nữ ngu ngốc.

Cô ngu ngốc suốt ba năm, cuối cùng vậy mà lại được Trình Nghiễn nấu cho một bát cháo.

Trình Nghiễn đặt xoong đã bỏ nước vo gạo lên một cái bếp khác, trước khi bật lửa, anh chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Lâm Niệm Sơ: “Cô muốn ăn cháo ngọt hay mặn.”

Lâm Niệm Sơ không quá kén chọn: “Cháo trắng được rồi.”

“Được.” Trình Nghiễn đậy nắp nồi lại, bật lửa, nhìn thời gian đã là 6 giờ 21 phút, lập tức tắt lửa trên bếp bên cạnh.

Lâm Niệm Sơ nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên hỏi: “Sau đó thì sao?”

Trình Nghiễn sững sờ một lúc, nhìn chằm chằm chiếc nắp trong suốt của nồi hấp.

Nắp thủy tinh phủ một lớp sương mờ, cá trong nồi như ẩn như hiện.

Đĩa đựng cá màu trắng, cá nguyên con im lặng nằm trong vòng nước dùng màu nâu, trên thân cá rắc một lớp hành lá thái nhỏ và hạt tiêu nghiền nhỏ.

Trình Nghiễn vô thức nắm chặt hai tay, khó khăn nói: “Trình Khánh Lợi bán Mặc Mặc cho rạp xiếc.”

Hơi thở của Lâm Niệm Sơ lại ngừng lại, hoàn toàn không mong đợi loại diễn biến này.

Cô luôn nghĩ rằng Mặc Mặc đã bị bán cho nhà người khác.

Cảm giác ngột ngạt, buồn nôn lại tràn về trong lòng, cô không kiềm chế được cơn tức giận: “Mẹ anh đâu? Bà ta không quan tâm à?”

Nhưng sau khi hỏi cô mới thấy hối hận, cô cảm thấy mình hỏi một câu cực kỳ ngu ngốc, câu này tương đương với việc đâm vào tim Trình Nghiễn.

Trình Nghiễn nhếch môi cười, nhưng trong mắt không có ý cười, chỉ có lạnh lùng: “Bà ta nói chỉ cần tôi bằng lòng gia nhập Nguyên Thăng, bà ta sẽ bỏ tiền ra mua Mặc Mặc về.”

Hơi thở của Lâm Niệm Sơ bắt đầu trở nên gấp gáp, như có một bàn tay siết chặt trái tim cô.

Cô không dám hỏi Trình Nghiễn người khơi mào việc này có phải là mẹ của bọn họ không, bởi vì một khi câu hỏi được đặt ra, cuộc sống của Trình Nghiễn sẽ chỉ còn lại sự đau buồn mà thôi.

“Lúc đó mẹ của Trương Tuấn Sơn đang nguy kịch, Ngô Hành Tri đưa ra hai trăm nghìn tệ để thu mua 517, cậu ấy phải lấy tiền để chữa bệnh cho mẹ.” Dù đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Trình Nghiễn đề cập về vấn đề này, anh cảm thấy rất khó khăn, toàn thân căng thẳng, nắm đấm buông lỏng, nắm chặt rồi lại buông lỏng: “Hạ Mộng Tùng cũng đã tốt nghiệp, bước vào làng giải trí, khắp nơi đều trắc trở, lúc nào cũng khóc và gọi cho tôi, muốn tôi giúp cô ta, nhưng tôi lực bất tòng tâm.”

Dưới áp lực gấp ba của gia đình, tình bạn và tình yêu, anh đã từ bỏ 517 – nơi đã thành lập đầy khó khăn của mình để gia nhập Nguyên Thăng và trở thành Tổng giám đốc của Thiết bị Điện tử Nguyên Thăng.

Anh đã mất năm năm để biến Thiết bị Điện tử Nguyên Thăng từ một công ty gần như phá sản thành một thương hiệu quốc gia nổi tiếng nhưng cũng chỉ làm không công cho người ta. Ngô Hành Tri có được danh tiếng, bà Ngô cũng nở mày nở mặt ở trong nhà, sự trở lại của Thiết bị Điện tử Nguyên Thăng trên thị trường cuối cùng đã đưa cho các nhà đầu tư một lời giải thích.

Nhưng cuộc đời của anh, ai mới có thể cho anh một lời giải thích đây?

Lâm Niệm Sơ nhìn Trình Nghiễn, đột nhiên cảm thấy rất thương anh, muốn đi đến ôm anh.

Cô hít một hơi thật sâu, kiên quyết nói với anh: “Anh nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Trình Nghiễn hơi sửng sốt, anh nhướng mắt, quay đầu nhìn cô, một lúc sau khóe môi cong lên: “Cô cũng vậy.”

*Tác giả có điều muốn nói:

Chương này có thể hơi buồn, nhưng hãy tin rằng sẽ ngày càng tốt hơn, sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng, cứ yên tâm, nhất định sẽ khiến mọi người vui vẻ và hạnh phúc!

*

Chú ý: Nghiêm cấm lén sử dụng đồ điện trong ký túc xá của trường, trong truyện viết như thế là do tình tiết bắt buộc, các bạn đừng làm theo, rất dễ gây cháy nổ!
Bình Luận (0)
Comment