Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 47

Sau Tết Trung thu không lâu thì đã có kết quả kỳ thi hàng tháng của Trình Mặc. Cô bé thi rất tốt, xếp hạng ba toàn lớp, hạng mười toàn khối, môn tiếng Anh còn đạt hạng nhất toàn khối, chỉ có môn Hóa hơi kéo điểm xuống, điểm tối đa là 50 mà cô bé chỉ thi được 44 điểm.

Trình Mặc vẫn ở trong lớp chuyên, nhưng với 44 điểm thì gần như xếp cuối lớp.

Cô bé đang chịu áp lực rất lớn.

“Trại giam học sinh số hai thành phố Đông Phụ” có quy định học sinh lớp chuyên phải đến trường học bù vào thứ bảy, còn phải học tự học buổi tối, mãi đến hơn chín giờ tối mới được tan học.

Vật vã vượt qua một tuần đầy căng thẳng, tối thứ bảy trên đường về nhà sau giờ tan học, Trình Mặc tựa đầu vào cửa sổ xe, khuôn mặt tràn đầy sự chán nản nói: “Anh ơi, anh mua cho em một cái bút ghi âm đi, thầy dạy Hóa của em nói nhanh quá, lau bảng còn nhanh hơn nữa, em không kịp ghi chép gì cả. A a a a a a a!” Sau khi hét “A a a a” xong, cô bé lại bắt đầu giả khóc, liên tục: “Hu hu hu hu…”

Trong đầu Trình Nghiễn, người đang lái xe lúc này chỉ xuất hiện 6 từ: Âm thanh ma quỷ chói tai.

Đến ngã tư nào đó, anh nặng nề thở dài, vừa quay vô lăng sang phải vừa nói: “Mặc Mặc à, nghe anh khuyên một câu, sau này chúng ta cứ tập trung vào con đường học văn hóa thôi.”

Trình Mặc ngừng than khóc quá lố, ngơ ngác nhìn anh trai mình: “Chuyện này thì liên quan gì đến việc em bảo anh mua cho em bút ghi âm chứ?”

Trình Nghiễn vô cảm nói: “Em không có năng khiếu diễn xuất, con đường nghệ thuật không hợp với em.”

Trình Mặc: “…”

Trình Nghiễn: “Dù em cũng không thông minh lắm, nhưng nếu cố gắng thì em vẫn có thể đi theo được con đường học văn hóa này.”

Trình Mặc: “…”

Vẫn là anh cô bé, vẫn độc miệng như mọi khi.

“Anh cứ đợi đấy, về nhà em sẽ mách chị dâu!” Cô bé tức giận nhìn anh trai, không chịu thua nói: “Em sẽ khiến anh nhận hình phạt nghiêm khắc nhất!”

Trình Nghiễn liếc nhìn em gái: “Ngoài việc mách lẻo ra, em còn biết làm gì khác không?”

Trình Mặc: “Ai bảo anh bắt nạt em?”

Trình Nghiễn: “Anh bắt nạt em bao giờ?”

Trình Mặc: “Anh nói em ngu! Còn bảo em không có năng khiếu nghệ thuật!”

Trình Nghiễn: “Đây mà là bắt nạt á? Anh chỉ nói đúng sự thật thôi.”

Trình Mặc: “…”

Cô bé nhất định phải khiến anh chịu phạt!

Cô bé cực kỳ tức giận, hai má phồng lên, suốt chặng đường về không thèm nói chuyện với anh trai mình nữa.

Cạnh cổng phía đông của khu dân cư có một cửa hàng bán gà rán, Trình Mặc khá thích cánh gà rán ở đây. Trình Nghiễn đỗ xe bên lề đường, tháo dây an toàn và hỏi: “Ngoài cánh gà rán ra em còn muốn ăn gì khác không?”

Trình Mặc liếc nhìn anh trai mình: “Anh đừng nghĩ rằng làm thế là có thể bịt miệng em.”

Trình Nghiễn: “…”

Thật sự là nuôi quá tốn cơm

Anh lắc đầu thở dài, không nói thêm câu nào, trực tiếp mở cửa xuống xe. Vài phút sau, anh trở lại với một túi gà rán, trong khoang xe ngay lập tức tràn ngập mùi hương hấp dẫn của ớt và thì là.

Sau khi đóng cửa xe, anh đưa túi đồ ăn cho Trình Mặc: “Cầm đi.”

“Em không cần!” Trình Mặc kiên quyết từ chối, khá cứng rắn.

Trình Nghiễn bất lực: “Anh phải lái xe.”

Trình Mặc đành phải nhận lấy túi đồ ăn, không biết anh cô bé có cố tình không, miệng túi không buộc, cứ thế mở toang ra, mùi thơm của gà rán cứ liên tục xộc vào mũi, như này thì ai có thể thể cưỡng lại được chứ?

Trình Mặc bắt đầu không nhịn được nuốt nước bọt.

Trình Nghiễn vừa lái xe vừa nói: “Anh mua cho em bốn cái cánh gà rán, một cái đùi gà và một phần xương gà giòn.”

Trình Mặc nín thở, cố gắng chống lại sự quyến rũ của gà rán: “Vậy thì sao?”

Trình Nghiễn: “Vậy em có thể thử xương gà giòn xem có ngon không.” Anh nói tiếp: “Anh thấy nó khá ngon, nhìn thì ổn, mùi cũng thơm, chắc chắn là rất ngon. Nếu không phải đang lái xe, anh chắc chắn đã thử một miếng rồi.”

Trình Mặc hơi dao động, cộng thêm mùi thơm không ngừng tấn công, cô bé thực sự không chịu nổi. Cuối cùng, cô bé đã phải đầu hàng trước sự quyến rũ của gà rán, lấy một cái xiên tre chọc vào một miếng xương gà giòn và đưa vào miệng. Ngay lập tức, vị giòn tan và thơm ngon lan tỏa khắp miệng, thật sự rất tuyệt vời!

Trình Nghiễn: “Ngon không?”

Trình Mặc gật đầu: “Ngon.”

Trình Nghiễn thở dài: “Anh mua cho em món ngon như vậy, thế mà em vẫn định mách lẻo và khiến anh phải chịu phạt.”

Trình Mặc: “…”

Cô bé bất mãn phản bác: “Dù em không mách lẻo thì ngày nào anh cũng bị phạt mà, thiếu chuyện của em thì cũng vậy thôi.”

Trình Nghiễn: “…”

Khi hai anh em về đến nhà, Lâm Niệm Sơ đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm lông màu trắng trước ghế sofa để chỉnh sửa video. Nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang dẫn xuống tầng hầm, cô buông chuột máy tính ra, chống tay vào sofa để đứng dậy.

Trình Mặc và Trình Nghiễn lần lượt lên tầng.

Lâm Niệm Sơ hỏi Trình Mặc trước: “Em đói không?”

Trình Mặc lắc đầu: “Em không đói, em ăn ở căn tin trường rồi.” Cô bé lại nâng túi đồ ăn lên: “Anh em còn mua gà rán cho em nữa!”

Lâm Niệm Sơ gật đầu: “Vậy được, chị không cần hâm lại cơm cho em nữa.”

Khi cô đang chuẩn bị quay về chỗ cũ, Trình Mặc đột nhiên nói: “Anh em mua gà rán cho em chỉ vì muốn bịt miệng em, sợ em mách lẻo!”

Trình Nghiễn: “…”

Lâm Niệm Sơ liếc nhìn chồng mình với ánh mắt “Anh liệu bản thân anh đi” rồi hỏi cô bé: “Anh ấy lại bắt nạt em à?”

Trình Nghiễn tỏ vẻ vô tội: “Anh có bắt nạt con bé đâu? Anh chưa bao giờ bắt nạt nó cả.”

Trình Mặc tức giận: “Anh vừa mới nói em ngu, còn bảo em không có năng khiếu nghệ thuật. Em bảo anh mua cho em cái bút ghi âm anh cũng không đồng ý!”

Trình Nghiễn: “Anh đâu có nói sẽ không mua cho em đâu.”

Lâm Niệm Sơ ngơ ngác: “Mua bút ghi âm để làm gì?” Trong ấn tượng của cô, bút ghi âm thường là đồ dùng của đám săn ảnh.

Trình Mặc thở dài: “Em không theo kịp tốc độ của thầy dạy Hóa, thầy nói nhanh như súng bắn, bằng bằng bằng bằng.”

Lâm Niệm Sơ lập tức cười phá lên: “Ha ha ha ha.”

Trình Nghiễn cũng bị chọc cười, sau đó nghiêm túc nói: “Anh rút lại câu vừa rồi, em có năng khiếu nghệ thuật, diễn tiếng súng cực kỳ giống.”

Trình Mặc: “…”

Mặc dù tính xúc phạm không cao, nhưng tổn thương lại rất lớn!

Cô bé tức giận phồng má: “Hừ, không thèm để ý đến hai người nữa!” Nói xong, cô bé xách túi gà rán lên lầu, bước đi vô cùng kiên quyết và dứt khoát: “Em phải đi học bài đây!”

Lâm Niệm Sơ nhìn theo bóng lưng cô bé rồi nói: “Tối ngủ sớm nhé, đừng thức khuya.”

Trình Mặc: “Em biết rồi mà!”

Lúc này Lâm Niệm Sơ mới thu lại ánh mắt, nhìn chồng mình, nhắc nhở: “Ngày mai đừng quên mua bút ghi âm cho con bé.”

Trình Nghiễn trả lời bắt chước theo kiểu của Trình Mặc: “Anh biết rồi mà!”

Lâm Niệm Sơ liếc xéo anh rồi quay về chỗ ngồi khoanh chân trên thảm, tiếp tục chỉnh sửa video.

Trình Nghiễn không có việc gì làm, cũng ngồi khoanh chân trên thảm, ngồi sát bên vợ mình.

Lâm Niệm Sơ quay đầu nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Trình Nghiễn nói một cách ngắn gọn súc tích: “Ngồi với vợ.”

Lâm Niệm Sơ cố nhịn cười: “Em không cần anh ngồi chung đâu.”

Trình Nghiễn lại đổi lời: “Vậy anh ngồi với Thúi Thúi.”

Lâm Niệm Sơ: “Thúi Thúi cũng không cần anh ngồi cùng.”

“Sao em sao biết con không cần anh ngồi cùng” Trình Nghiễn giơ tay trái lên, đặt lòng bàn tay lên cái bụng đang nhô cao của cô: “Thúi Thúi chắc chắn đang nhớ bố rồi.” Nói xong, anh còn nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc vào bụng cô.

Lâm Niệm Sơ vội đẩy tay anh ra: “Anh đừng chọc con, giờ con nghịch lắm, rất thích tương tác với người khác.”

Như để chứng minh lời cô nói là đúng, ngay khi cô vừa dứt lời, đứa bé trong bụng liên tục đạp mạnh.

Cô mặc một chiếc váy ngủ dành cho bà bầu làm từ vải cotton, qua lớp vải vẫn có thể thấy rõ bụng cô đang nhấp nhô lên xuống.

Lâm Niệm Sơ thở dài, dựa lưng vào ghế sofa phía sau với vẻ mặt chán nản, trừng mắt nhìn Trình Nghiễn: “Xem anh gây ra chuyện gì này.” Sau đó, cô không cho anh cơ hội phản bác, ra lệnh: “Nói chuyện với con đi!”

Lúc khám thai định kỳ, bác sĩ khuyên họ nên nói chuyện nhiều hơn với em bé trong bụng trong giai đoạn cuối thai kỳ. Đây được gọi là “giáo dục cho thai nhi bằng lời nói”, giúp tăng cường cảm giác an toàn cho em bé.

Mấy tháng gần đây, mỗi tối trước khi đi ngủ, hai người họ sẽ thay phiên nhau nói chuyện với em bé trong bụng.

Nhóc con càng lớn, càng có thể cảm nhận được giọng nói của bố mẹ. Có lúc, bé còn vui vẻ vung tay múa chân, làm cho Lâm Niệm Sơ vừa cảm thấy khó chịu vừa vui mừng.

Việc nói chuyện với con này, Trình Nghiễn có thể làm ngay lập tức. Anh nghiêm túc nhìn bụng Lâm Niệm Sơ: “Thúi Thúi, hôm qua bố nói gì với con, con có nhớ không? Con phải là một đứa trẻ ngoan, trước 30 tuổi không được yêu sớm.”

Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên, còn tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ? Bao nhiêu tuổi?”

Trình Nghiễn: “30.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

“Ba mươi tuổi mà còn bảo là yêu sớm á?”

Cô tỏ vẻ bất lực: “Em thấy anh không muốn để con gái mình kết hôn thì có.”

“Lấy chồng cũng phải lấy đúng người.” Trình Nghiễn nói rất nghiêm túc: “Nếu không gặp được người phù hợp thì thà sống độc thân cả đời.”

Lâm Niệm Sơ cũng đồng ý với câu nói đó, suy nghĩ một lúc, cô cúi đầu nói với đứa bé trong bụng mình: “Thúi Thúi à, khi lớn lên tìm chồng nhất định phải chọn người thật kỹ, kết hôn là để có hạnh phúc, nếu không thì kết hôn để làm gì? Nếu cậu ấy không thể giúp con duy trì được mức độ hạnh phúc trước khi kết hôn thì con tuyệt đối không nên lấy cậu ấy. Khi con người đi đến nơi cao hơn thì nước sẽ chảy về nơi thấp hơn, chúng ta phải càng ngày càng hạnh phúc hơn mới được!”

Trình Nghiễn gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, mẹ con nói đúng!”

Lâm Niệm Sơ cảm thấy hơi tự mãn, nghĩ rằng bây giờ suy nghĩ của mình đang ngày càng sâu sắc hơn và sắp sửa đổi tên thành “Lâm – Socrates* – Niệm Sơ” được rồi, nhưng cô nhanh chóng nhận ra một chuyện: “Chồng à, có phải chúng ta đang nói những điều này với con quá sớm rồi không?”

[*Socrates: là một triết gia người Hy Lạp cổ đại, ông được coi là một trong những người đã sáng tạo ra nền triết học phương Tây, và là nhà triết gia đạo đức đầu tiên của nền tư tưởng đạo đức phương Tây đồng thời là người đại diện tiêu biểu của trường phái triết học duy tâm.]

Trình Nghiễn: “Không sớm đâu, không hề sớm. Chúng ta phải bắt đầu truyền đạt cho con tư tưởng không được chọn đàn ông từ đống rác ngay từ lúc còn trong bụng mẹ.”

Lâm Niệm Sơ suy nghĩ kỹ câu này và cảm thấy cũng có lý, cô khẽ thở dài rồi tiếp tục nói với bụng mình: “Thúi Thúi, bố mẹ không yêu cầu nhiều đâu, chỉ cần con có thể sống một cuộc đời vui vẻ và hạnh phúc là được.”

Trình Nghiễn rất nghiêm túc tiếp lời: “Hy vọng sau này con có thể gặp một người đàn ông tốt như bố, để con có thể hạnh phúc giống như mẹ.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cô trợn mắt, tỏ vẻ ghét bỏ chồng mình: “Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.”

Trình Nghiễn mỉm cười, mày hơi nhếch lên: “Anh tự khen mình thì sao? Anh không tốt à?”

Lâm Niệm Sơ tàn nhẫn nói: “Không tốt, rất đáng ghét.” Cô nâng tay lên nắm cằm Trình Nghiễn, vừa véo vừa nói: “Nếu sau này anh còn vậy nữa, em sẽ ly hôn với anh ngay!”

Trình Nghiễn nghiêm mặt, trông có vẻ rất nghiêm trọng: “Em nói lại lần nữa xem?”

Lâm Niệm Sơ không chịu thua: “Em sẽ ly hôn với anh!”

Trình Nghiễn khẽ gật đầu, thở dài, vẻ mặt bất lực: “Được, đây là em nói nhé.” Đồng thời, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô xuống.

Lâm Niệm Sơ: “Em nói như vậy thì sao…”

Còn chưa nói xong thì miệng đã bị chặn lại.

Một tay Trình Nghiễn một tay giữ lấy cằm cô, hôn lên môi cô, tay còn lại chống lên ghế sofa. Trong căn phòng khách vắng vẻ, không bị ai quấy rầy, anh không kiêng nể gì mà hôn vợ mình.

Lâm Niệm Sơ vừa tức giận vừa bất lực, nhưng không thể đẩy anh ra, đành phải nhắm mắt lại và tận hưởng.

Chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ, chiếu sáng khắp căn phòng.

Trung thu vừa qua, những cây quế được trồng trong khu vườn nhỏ bên ngoài cửa sổ cũng đã nở hoa, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, thấm vào lòng người, thậm chí trong nhà cũng thoang thoảng mùi hương quế nhẹ nhàng.

Bầu không khí về đêm yên tĩnh, phòng khách rộng rãi im ắng, chỉ còn lại hai hơi thở nóng bỏng và gấp gáp quấn quýt lấy nhau.

Trong khoảnh khắc nồng cháy, Trình Nghiễn quỳ một gối trước mặt Lâm Niệm Sơ, một tay chống lên ghế sofa để tránh đè lên bụng cô, tay kia không thành thật mà giữ lấy bên phải của cô.

Lâm Niệm Sơ giật mình, vội nắm lấy cổ tay của Trình Nghiễn, đồng thời nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, vội vàng kết thúc nụ hôn, bất lực nói: “Đừng có sờ bậy!”

Thật ra cô cũng rất khao khát những cái vuốt ve của anh, nhưng không thể, vì làm vậy dễ gây co thắt tử cung.

Trình Nghiễn thở dài, đành phải buông tay, sau đó chống cả hai tay lên ghế sofa, bao quanh cô trong không gian chật hẹp do cơ thể và cánh tay anh tạo thành.

Lâm Niệm Sơ ngồi khoanh chân trên sàn, còn anh thì quỳ nửa người, cao hơn cô khá nhiều.

Anh hơi cụp mắt nhìn cô từ trên cao xuống, đôi môi đỏ hơi mở, hơi thở nóng bỏng, ánh mắt sâu thẳm và tối tăm, trong đồng tử còn ánh lên ngọn lửa âm ỉ chưa tắt. Khuôn mặt góc cạnh sắc nét vẫn thể hiện rõ sự xâm lược và ham muốn không thể che giấu.

Lâm Niệm Sơ lại thấy trái tim mình bắt đầu rung động.

Cô cảm thấy mình không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Đứng dậy đi.” Cô đẩy anh một cái, nhưng người anh vẫn bất động.

Trình Nghiễn cảm thấy mình sắp bùng nổ, đột nhiên cúi đầu, chôn mặt vào cổ và xương quai xanh của cô, hôn như điên, như thể đang xả lửa. Nhưng anh vẫn không dám quá mức, cuối cùng vẫn buông cô ra, vừa đứng dậy vừa nghiến răng nói: “Biết vậy lúc đó nên làm thêm vài lần nữa.”

Giọng nói của anh cũng đang đè nén, rõ ràng đã nhẫn nhịn rất nhiều.

Lâm Niệm Sơ vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ tay đánh anh một cái, nhưng lại không kiểm soát đúng vị trí, đánh trúng chỗ không nên đánh.

Anh đã phải cố nhịn từ trước, giờ càng không thể kiểm soát được nữa.

Trình Nghiễn sững người, mặt tái xanh.

Lâm Niệm Sơ vội rút tay lại, áy náy không thôi: “Em không cố ý đâu!”

Trình Nghiễn hít sâu một hơi, sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ, nghiến răng nói ra ba chữ: “Anh đi tắm.”

“Ờ…”

Trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Niệm Sơ, cô chỉ đành tiếp tục chỉnh sửa video với lòng thương xót và cảm giác tội lỗi.

Thực ra, công việc chỉnh sửa đã gần hoàn tất, sau đó cô chỉ mất chưa đến mười lăm phút để hoàn thành video và đăng tải lên.

Sau khi đóng laptop, cô chống tay lên ghế sofa để đứng dậy, tắt đèn phòng khách rồi quay về phòng ngủ.

Vừa bước vào cửa, Trình Nghiễn cũng đi từ phòng tắm ra, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng quanh hông.

Lâm Niệm Sơ ngẩn người ra, ánh mắt cô nhìn theo đường quai hàm rõ nét của anh, dừng lại ở vòng eo thon gọn và săn chắc.

Cô không nhịn được đưa tay ra và chọc nhẹ vào cơ bụng của anh.

Trình Nghiễn như gặp phải kẻ thù, như thể bản thân bị xâm phạm, đột ngột lùi lại một bước, nghiêm mặt nhìn cô: “Em đừng đụng vào anh.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Cô liếc mắt nhìn anh rồi đi vào phòng tắm: “Em muốn đánh răng rửa mặt.”

Trình Nghiễn thở phào nhẹ nhõm.

Khi đánh răng trước gương, Lâm Niệm Sơ đột nhiên nhận ra, gương không bị bám hơi nước.

Cô đánh răng rửa mặt xong thì Trình Nghiễn đã thay đồ ngủ và nằm trong chăn.

Lâm Niệm Sơ ngồi ở mép giường, vừa vén chăn lên vừa hỏi: “Anh tắm nước lạnh à?”

Trình Nghiễn “Ừ” một tiếng.

Lâm Niệm Sơ thấy hơi thương anh, chui vào chăn xong, cô định ôm anh theo bản năng, thậm chí đã đưa tay ra, nhưng nhanh chóng nhận ra điều gì và rút tay lại ngay, để tránh anh phải tắm nước lạnh thêm nữa.

Cô thở dài rồi lại xoay người, nằm quay lưng về phía anh, đồng thời với tay tắt đèn, bất lực nói: “Đi ngủ thôi.”

Phòng ngủ lập tức hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Tuy nhiên, ngay khi Lâm Niệm Sơ vừa mới nhắm mắt, cô đã bị ai đó ôm từ phía sau, cô lại mở mắt ra và đành phải nhắc nhở: “Anh lại muốn đi tắm nước lạnh à?”

Trình Nghiễn: “Anh đã bình tĩnh lại rồi, tạm thời sẽ không phá vỡ phòng thủ.”

Lâm Niệm Sơ không nhịn được bật cười, rồi an ủi một câu: “Sắp rồi, cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi.” Để chuyển chủ đề, cô nhanh chóng hỏi: “Tối mai mấy giờ anh về?”

Trình Nghiễn: “Ăn tối với Tôn Khải Hải xong thì về.”

Tôn Khải Hải là trưởng phòng marketing của một nền tảng ứng dụng mua sắm, người rất yêu thích các nữ diễn viên.

Trước đây, khi còn làm việc tại Điện tử Nguyên Thăng, để thúc đẩy kế hoạch thị trường nhỏ hơn, anh đã phải thường xuyên tiếp xúc với tên lăng nhăng họ Tôn này.

Về sau anh tự thành lập 628 nên không còn liên lạc nhiều với tên họ Tôn này nữa. Một là vì anh biết hợp đồng giữa Điện tử Nguyên Thăng và ông ta vẫn chưa hết hạn, nên dù có liên lạc cũng vô ích, quyền lực của Tôn Khải Hải không đủ để hủy bỏ hợp đồng. Hai là vì sự phát triển của 628 và Điện tử Nguyên Thăng khác nhau, nên việc hợp tác với nền tảng mua sắm đó không cần thiết đối với 628.

Nhưng điều khiến anh không ngờ là Tôn Khải Hải lại chủ động liên lạc với anh, nói rằng muốn thảo luận về việc hợp tác với nền tảng.

Không xét tính thiết yếu của việc hợp tác thì có thể không bàn bạc, nhưng nếu thỏa thuận thành công thì cũng là điểm cộng, vì vậy anh đã đồng ý buổi hẹn của Tôn Khải Hải.

“Tại sao ông ta lại hẹn gặp anh ở khách sạn năm sao vào ban đêm như vậy? Chẳng lẽ ông ta thích đàn ông hả?”

Trình Nghiễn bật cười: “Em cứ yên tâm đi, ông ta chỉ yêu mấy sao nữ thôi, “phụ nữ” và “ngôi sao”, hai điều kiện này không thể thiếu cái nào được.”

Lâm Niệm Sơ: “Em vẫn không hiểu tại sao ông ta lại hẹn anh đến khách sạn vào ban đêm. Ban ngày bàn chuyện làm ăn thì còn bình thường, nhưng vào ban đêm thì… làm em cứ liên tưởng đến đủ thứ.”

“Thói quen của ông ta là thích bàn chuyện làm ăn trong phòng khách sạn, sau khi bàn xong thì trực tiếp gặp mấy sao nữ luôn.” Giờ Trình Nghiễn đã quen với việc Tôn Khải Hải mời anh đến khách sạn năm sao để bàn chuyện làm ăn, vì trước đây đã có vài lần như vậy.

Lâm Niệm Sơ thì lại càng lo lắng hơn: “Ông ta sẽ không tìm vài ngôi sao flop để mua vui cho bọn anh chứ?”

Trình Nghiễn lại bị chọc cười: “Không đâu, tuy ông ta có hơi mê gái, nhưng cuộc sống cá nhân và công việc của ông ta tách ra rạch ròi rõ ràng.”

Lâm Niệm Sơ quay đầu nhìn anh: “Anh không lừa em chứ?”

Trình Nghiễn khẳng định chắc nịch: “Lừa em thì nửa đời sau anh sẽ không được “làm” nữa.

Ác thật đó!

Lâm Niệm Sơ đột nhiên bật cười: “Ha ha ha.”

Trình Nghiễn bất lực thở dài: “Giờ em yên tâm chưa?”

Lâm Niệm Sơ gật đầu: “Yên tâm rồi.”

Trình Nghiễn hôn lên má cô: “Yên tâm rồi thì ngủ đi.”

“Ừm.” Lâm Niệm Sơ nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, ngày mai anh đừng quên mua máy ghi âm cho Mặc Mặc nhé.”

Trình Nghiễn: “Anh biết rồi.”



Ngày hôm sau là cuối tuần, nhưng Trình Nghiễn cũng không nghỉ ngơi. Buổi sáng anh đến công ty xử lý một số công việc, buổi chiều hẹn chơi bóng với mấy người Trương Tuấn Sơn. Sau đó, anh về nhà tắm rửa, thay một bộ vest chỉnh tề rồi lại ra ngoài lần nữa.

Khi ra khỏi nhà mới hơn 5 giờ chiều, vì vậy anh đã ghé qua siêu thị công nghệ trước để mua một chiếc bút ghi âm cho Mặc Mặc rồi mới đi đến chỗ hẹn.

Trình Nghiễn hẹn gặp Tôn Khải Hải lúc 7 giờ tối tại khách sạn Đông Đảo, phòng số 2709, là phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

Lúc bước đến cửa phòng, Trình Nghiễn giơ tay lên nhìn đồng hồ, 18:50, rồi ấn vào chuông cửa bên cạnh.

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra. Tôn Khải Hải với chiếc bụng phệ, miệng cười tươi, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng xuất hiện trước mặt Trình Nghiễn. Ông ta vừa nhường đường cho anh, vừa nói: “Ôi chào Tổng giám đốc Trình. Mời vào, mời vào! Lâu lắm rồi không gặp!”

“Gần đây khá bận.” Trình Nghiễn vừa bước vào phòng vừa trò chuyện với Tôn Khải Hải.

Sau khi cả hai bước vào phòng khách, Tôn Khải Hải nhiệt tình mời Trình Nghiễn ngồi xuống. Tuy nhiên, sau khi anh ngồi vào ghế sofa, Tôn Khải Hải lại không ngồi mà nhìn Trình Nghiễn với vẻ mặt đầy áy náy: “Tổng giám đốc Trình, cậu đợi tôi một chút. Thư ký vừa gọi điện, tôi phải xuống lầu lấy ít đồ. Cậu cứ uống chút trà trước, đừng vội, tôi sẽ quay lại ngay.” Ông ta chỉ tay về phía ấm trà đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.

Trình Nghiễn khẽ gật đầu: “Được, ông cứ đi đi.”

Tôn Khải Hải chắp tay với Trình Nghiễn, cực kỳ áy náy nói: “Tổng giám đốc Trình, thật sự xin lỗi, mong cậu đừng trách. Cậu cũng biết mà, tôi không thể từ chối mấy người đẹp được.” Nói xong, ông ta rời khỏi phòng.

Hình như trong phòng đã bật điều hòa, nhưng vẫn không mát lắm. Trình Nghiễn cảm thấy hơi khô miệng, vô thức liếc nhìn cốc trà trên bàn, nhưng lại không uống. Vợ anh đã mang đến ảnh hưởng quá sâu sắc – khi ra ngoài cô tuyệt đối không dùng cốc của nhà hàng hoặc khách sạn, trừ khi tự tay rửa qua một lần, dù chỉ là tráng sơ bằng nước nóng qua một lần, nếu không thì cô sẽ không đụng vào, cũng không cho anh đụng vào, nếu anh chạm vào thì cô sẽ đánh tay anh.

Ở bên nhau lâu rồi, anh cũng bị ám ảnh về vấn đề sạch sẽ này.

Nhưng nhiệt độ trong phòng thực sự quá cao, anh quyết định cởi áo khoác ra. Khi đứng dậy từ sofa để cởi áo khoác, một vật gì đó rơi xuống chân, phát ra tiếng “cạch” nhỏ.

Trình Nghiễn cúi đầu nhìn xuống, thấy đó là chiếc bút ghi âm mà anh mua cho Mặc Mặc.

Lẽ ra chiếc bút phải có hộp bên ngoài, nhưng khi anh cầm hộp từ siêu thị công nghệ đi ra, một đứa trẻ chạy ngang qua và va vào tay anh, khiến hộp rơi xuống và rơi ngay vào cống nước bẩn bên cạnh.

Đứa trẻ gây chuyện đã nhanh chóng bỏ chạy.

Anh đành phải kiềm chế cơn giận, lấy hộp ra khỏi cống nước bẩn. Tuy nhiên, vỏ hộp bên ngoài đã không thể sử dụng được nữa, vì vậy anh lấy bút ghi âm ra khỏi hộp, cho vào túi áo khoác rồi vứt hộp đi.

Sau khi cởi áo khoác, Trình Nghiễn cúi xuống nhặt chiếc bút ghi âm rơi trên đất lên, không thèm kiểm tra cẩn thận đã nhét lại vào túi áo khoác.

Lúc này, cửa phòng ngủ bất ngờ mở ra, Hạ Mộng Tùng bước từ bên trong ra.

Vì nhiệt độ trong phòng cao, cô ta ăn mặc rất mát mẻ, chỉ mặc một chiếc váy dây bằng lụa đen, với thiết kế xẻ cao ở vạt váy, lộ ra đôi chân dài và trắng trẻo. Cô ta không đi giày, đứng chân trần trên sàn, đôi chân nhỏ nhắn, móng chân tròn đầy còn được sơn màu hồng.

Trình Nghiễn sững sờ một lúc, ngay sau đó hiểu ra mọi chuyện, khuôn mặt anh lập tức trở nên tối sầm, vội bước nhanh về phía cửa không chút do dự.

“Trình Nghiễn!” Cô ta không cam lòng chạy theo anh, ôm chặt lấy anh: “Đừng đi mà, em xin anh!”

“Biến đi!” Trình Nghiễn không kiềm chế được cơn giận, đột ngột đẩy cô ta ra, không có chút thương xót nào.

Hạ Mộng Tùng ngã xuống đất như một con rối bị đứt dây, cơ thể cô ta bị va đập mạnh.

Sắc mặt Trình Nghiễn tái mét, ánh mắt nhìn cô ta hiện lên vẻ chán ghét không thể che giấu.

Vành mắt Hạ Mộng Tùng đỏ lên, ngồi trên sàn lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trình Nghiễn, gào thét trong đau đớn: “Tại sao vậy? Tại sao anh không yêu em nữa?” Nước mắt rơi đầy mặt, cô ta nức nở nói: “Em biết mình sai rồi vậy chưa được hả? Tại sao anh không thể tha thứ cho em thêm một lần nữa?”

“Cô thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.” Trình Nghiễn nói xong câu này, không dừng lại thêm một giây nào, lập tức quay lưng rời đi.

Hạ Mộng Tùng sững người, cơ thể như hóa đá nhìn theo bóng lưng của anh ngày càng xa, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Những giọt nước mắt tụ lại trong mắt cũng ngừng run lên, như bị đóng băng.

Một lúc sau, cô ta bỗng nhiên nhếch môi, phì cười một cách hơi điên rồ, vài giọt nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, bắt đầu lẩm bẩm một mình: “Em cũng không muốn đối xử với anh như vậy, nhưng anh không còn yêu em nữa, anh đã phản bội em, chính anh đã ép em phải làm như thế…”

*Tác giả có lời muốn nói:

Chương 9 có viết, chị đại khi ra ngoài không sử dụng bộ đồ ăn được cung cấp sẵn trong nhà hàng, nhất định tráng sạch qua nước trước 

Trong trò chơi giết người theo kịch bản ở chương 16, trà xanh họ Hách đã lừa giám đốc đến khách sạn, giám đốc mắc bẫy, nhưng Tổng giám đốc Trình thì không.

Trong kịch bản, vợ của giám đốc tuy miệng nói rằng tin tưởng chồng, nhưng lại giết trà xanh họ Hách, còn Lâm Niệm Sơ dù không tin vào tình yêu và hôn nhân nữa, nhưng cô thực sự tin Trình Nghiễn. Vì vậy, các bạn yên tâm đi, sẽ không có những hiểu lầm chết tiệt đâu (Như đã nói ở mở đầu, truyện này sẽ không có đau khổ, chỉ có ngọt ngào. Hơn nữa cả hai nhân vật chính đều rất trưởng thành, không có chuyện xảy ra hiểu lầm xàm xàm kiểu vậy đâu, bạn muốn xem cũng không có đâu.)

Tuy nhiên, trà xanh thì vẫn phải diệt, mà còn phải diệt tận gốc!
Bình Luận (0)
Comment