Mục Thần

Chương 110

Trong căn phòng rộng lớn chỉ có vài bóng người Có mấy lò lửa đang cháy, trên lò nấu một vài loại dược thảo, toả ra một mùi gay mũi.

Giờ phút này, Mục Lâm Thần đang nằm trên giường, hai mắt khép hờ, toàn thân chỗ xanh chỗ trắng, hai hốc mắt tím đen lõm vào.

Độc!

Mục Vỹ lập tức phản ứng lại

Hắn đi tới trước giường Mục Lâm Thần nhìn kĩ.

“Hồi Hương Tán và Bách Linh Dịch, thật độc ác!"

Thấy hơi thở yếu ớt như có thể tắt bất cứ lúc nào của nghĩa phụ, Mục Vỹ nắm chặt tay lại.

“Xin lỗi nghĩa phụ, là lỗi của con!”

Hắn quỳ trước giường, vô cùng áy náy.

Nếu không vì hắn quá chủ quan, không trở về tộc suốt một tháng trời, nghĩa phụ sẽ không thành ra như vậy.

Chỉ là hẳn không ngờ hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh lại dám hạ độc muốn lấy mạng nghĩa phụ!

“Thiếu gia, trưởng tộc phải uống thuốc rồi!"

Một người đàn ông trung niên trung thành với Mục Lâm Thần bi ai nói.

“Mục Càn Khôn, ông nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mục Càn Khôn vốn là thị vệ bên cạnh Mục Lâm Thần, thực lực không hề tâm thường, hết mực trung thành với nghĩa phụ của hắn.

Hiện giờ trong phòng đều là mấy hộ vệ trung thành với Mục Lâm Thần nhất, Mục Vỹ cũng không cần kiêng dè.

“Thưa thiếu gia, nửa tháng trước sau một bữa cơm trưa, trưởng tộc bắt đầu thấy trong người khó chịu, chỉ là không thèm để ý. Nào ngờ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng!”

Mục Càn Khôn dáng người cao lớn lại không kìm được nước mắt: “Sau đó, trưởng tộc suy sụp, sức sống như bị rút cạn. Hơn nữa..”

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa đại trưởng lão và nhị trưởng lão quản chuyện trong tộc, không cho trưởng tộc mời thầy luyện đan tới, chỉ cho mấy người thị vệ chúng tôi nấu chút thảo dược!”

Bịch...

Ông ấy vừa nói dứt lời, Mục Vỹ đã đấm nát chiếc ghế bên cạnh.

“Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, các ông muốn chết hả?"

Mục Vỹ hung dữ đi tới bên cạnh ấm đun nước, cúi đầu xem xét.

“Hồi Hương Tán có tính ôn hoà, bổ phổi, nhưng Bách Linh Dịch có dược hiệu rất bá đạo. Trộn lẫn hai thứ này rất dễ khiến kinh mạch trong người võ giả phình lên”

“Cỏ Hồi Vân, nấm Tam Hương, Dã Thảo Khô.

Mục Vỹ không ngừng lầm bẩm gì đó, bỏ mấy loại thảo dược vào bình, đốt lửa nấu thuốc.

Trước mắt chỉ có thể ổn định lại tình trạng của nghĩa phụ trước, sau đó hắn mới luyện chế đan dược giải độc.

Một lúc lâu sau, Mục Vỹ bê một chén thuốc nước màu nâu đút cho Mục Lâm Thần.

Chẳng mấy chốc, làn da xanh nhợt nhạt của Mục Lâm Thần đã không còn sắc xanh, chỉ còn màu trắng bệch.

“Đây..."

Thấy Mục Vỹ chỉ lấy mấy loại dược thảo đã khống chế được độc tố trong người Mục Lâm Thần, đám người Mục Càn Khôn đều sợ ngây người.

Mục Vỹ ổn định lại cảm xúc, nhìn mấy người rong phòng nói: "Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, hai người phụ trách trông coi không được để bất kỳ kẻ nào tới gần! Mục Sơn, Mục Vũ, hai người phải quan sát 'từng hành động của người trong phủ! Đồng thời phải chú ý tới tình trạng của nghĩa phụ. Nấu mấy loại thảo được này theo liều lượng của ta, cứ cách nửa canh giờ cho nghĩa phụ uống một bát thuốc!”

“Vâng!"

Thấy Mục Vỹ như đang làm ảo thuật, thoáng chốc đã ổn định vết thương cho Mục Lâm Thăn, bốn người kia đều khiếp sợ.

Vị thiếu gia này thật sự giống hệt lời trưởng tộc nói, thay đổi đến nghiêng trời lệch đất

Mục Vỹ dặn dò xong xuôi rồi đi thẳng tới Thánh Đan Các.

“Tiên Ngữ, ông nội của trò đâu?"

“Hả? Thầy Mục, ông nội của trò ở tầng ba, có chuyện gì ạ?"

“Chuyện tốt!"

Mục Vỹ kéo Diệu Tiên Ngữ chạy lên tầng ba.

Cửa phòng làm việc của Diệu Thanh bị đá bay. Mục Vỹ lao vọt vào.

“Nhóc con đi vào không biết gõ cửa hả?”, Diệu Thanh bĩu môi nhìn dáng vẻ gấp gáp của Mục Vỹ.

“Đại sư Diệu, ta muốn hợp tác với ông một chuyện, không biết ý ông thế nào?”

Đại sư Diệu Thanh ngẩn người hỏi: “Hả? Ta đã nghe Tiên Ngữ kể về sự tích truyền kỳ của cậu rồi. Cậu còn chuyện gì phải hợp tác với ta nữa sao?”

“Ta muốn nhờ ông luyện đan, linh thảo và linh dược cần dùng đều do Thánh Đan Các của ông cung cấp. Ta nghĩ có một chút này chắc Thánh Đan Các của các ông cũng chỉ được. Còn đồ luyện đan do ông tìm!"

Mục Vỹ ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ nói cho ông biết phương pháp luyện đan của đan dược này, hơn nữa sau này ông có luyện chế số lượng lớn ta cũng không quan tâm!”

Nghe được đoạn đầu, đại sư Diệu Thanh tức giận suýt đá Mục Vỹ lăn ra ngoài.

Chỉ là câu nói cuối cùng lại khiến ông ấy phải nhịn xuống, trợn mắt há mốc mồm nhìn hắn.

“Đan dược gì?”

“Đan dược tam phẩm, Tố Tâm Đan!"

Tam phẩm!

Không ngờ Mục Vỹ lại chịu cho ông ấy dùng chung phương pháp luyện chế đan dược tam phẩm. Có phải đầu óc hẳn có vấn đề gì không?

Bình Luận (0)
Comment