Mục Thần

Chương 142

“Đại sư Cốc Hoắc, ông đã chắc chưa?”, Thiệu Danh Ngự nhìn Cốc Hoắc, rồi không nhịn được hỏi.

Cốc Hoắc rõ ràng là thầy luyện đan mà Thiệu Danh Ngự mời tới. Cốc Hoắc biết rõ Mục Vỹ đang gây trở ngại cho ông ta mà lại đi mua phương thức luyện đan của Mục Vỹ, đây chẳng là công khai gây thù chuốc oán với ông ta còn gì!

Đại sư Cốc Hoắc gật đầu một cách dứt khoát.

Ban nấy, ông ấy có thể nhẫn nhịn bỏ qua đan dược tam phẩm là Hối Khiếu Đan, nhưng Ngọc Cốt Đan này thì ông ấy không thể ngồi yên được nữa.

Thay da đổi thịt, xương gấy lại lành, đúng là đan dược thần kỳ!

"Hừ!”

Trông thấy vẻ mặt điên cường của Cốc Hoắc, Thiệu Danh Ngự hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo, xám mặt.

“Mục Vỹ, ngươi giỏi lắm! Cũng có chút thủ đoạn đấy!"

Thấy võ giả trong phòng đấu giá đều đã như phát điên, ý hận của Thiệu Danh Ngự với Mục Vỹ ngày một gay gắt.

“Mười triệu!"

Song, khi mọi người đang vô cùng kinh ngạc vì nghe thấy con số chín triệu, một giọng nói bình thản chợt vang lên.

Vẫn là người áo đen đó.

Mười triệu!

Tính cả năm triệu lúc trước thì người áo đen đó đã bỏ ra mười lăm triệu.

Bỏ ra mười lăm triệu để mua hai phương thức luyện chế đan dược tam phẩm, ngoài bốn gia tộc lớn ra, cả thành Bắc Vân này nào còn ai làm được như vậy nữa.

Mục Vỹ nhìn người đó, cảm thấy khá ngạc nhiên.

Đây chắc chẩn không phải người nhà họ Mục, cũng không phải người nhà họ Tân. Hắn đã nói chuyện trước với nhà họ Tần là không phải lo vẽ những phương thức luyện chế này rồi.

Theo lý mà nói thì cũng không thể nào là người nhà họ Điêu hay Uông. Lời hẳn nói là nâng giá cao gấp đôi ban nãy cũng chỉ là quyết định nhất thời thôi, nên Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ không thể sắp xếp trợ thủ trước được.

Hơn nữa, một số tiền lớn thế này, nếu hai nhà họ có sai người đi làm thì những người đó cũng không đám quyết định liều lĩnh như vậy.

Mười triệu!

Cốc Hoắc cười khổ lắc đầu.

Mười triệu linh thạch hạ phẩm tương đương với một trăm nghìn linh thạch trung phẩm. Ông ấy có thể bỏ ra được số tiền này, nhưng sau này ông ấy sẽ nghèo rớt mùng tơi

“Thôi, chắc ta không có duyên rồi”, Cốc Hoắc lắc đầu, vẻ thất vọng trên gương mặt không thể che giấu.

Cuối cùng khi con số được nâng thêm một triệu nữa, cả phòng đấu giá đã lặng như tờ.

Mười triệu linh thạch hạ phẩm, những mười triệu đó.

Có số tiền này, có lẽ nhà họ Mục sẽ một bước lên tiên, trở thành gia tộc đứng đầu ở thành Bắc Vân trong ba năm nữa.

Nhưng điều khiến mọi người thấy hiếu kỳ hơn là người áo đen đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Mười triệu linh thạch hạ phẩm, chúc mừng vị khách quý này”.

Thấy không ai tăng giá nữa, người chủ trì đã ra quyết định cuối cùng.

Người áo đen bỏ ra mười lăm triệu để mua phương thức luyện chế Hối Khiếu Đan và Ngọc Cốt Đan, có thể nói là quá chịu chơi.

“Tiểu thư, mình bỏ ra mười lăm triệu để mua hai loại đan dược tam phẩm này có đáng không ạ?”, một cô gái cũng mặc một bộ đồ màu đen từ đầu xuống chân đứng cạnh người áo đen đó cất tiếng hỏi.

“Thế có là gì đâu!"

Giọng nói của người áo đen đó uyển chuyển dễ nghe, cô ấy khẽ nói: "Cha ta bắt ta phải lấy tên con riêng này cho bằng được, thì đương nhiên ta phải đến xem hắn ra sao rồi. Dù bây giờ, nhà họ Mục có thể coi là gia tộc đỉnh cấp ở đế quốc Nam Vân, nhưng bắt Tiêu Doãn Nhi ta gả bừa cho một tên vô dụng thì là điều không thể”.

“Hơn nữa, hẳn còn là một đứa con riêng, thân phận bất minh, sau này ta đến nhà họ Mục để mà bị bắt nạt à?”

Bắt nạt?

Nghe tiểu thư nhà mình nói vậy, nha hoàn mặc áo đen đó bĩu môi.

Nhà họ Tiêu là thế gia võ cổ nổi tiếng lừng lẫy của Đế Đô thành Nam Vân. Nếu tiểu thư nhà họ gả cho tên con riêng kia thật thì cũng chưa biết ai bắt nạt ai đâu.

"Đi thôi, đi xem Hối Khiếu Đan và Ngọc Cốt Đan này với ta. Để ta coi Mục Vỹ này có tài năng thật hay chỉ lừa phỉnh người khác”.

Tiêu Doãn Nhi cất bước, rời khỏi phòng đấu giá.

Khi buổi đấu giá kết thúc, trong phòng cũng đần im ẳng.

"Ha ha, trưởng tộc Điêu, trưởng tộc Uông, buổi đấu giá đã kết thúc rồi, tiếc quá nên chưa về được. hả?", thấy Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân vẫn ngồi ở ghế chưa chịu về, Mục Vỹ cười lớn hỏi.

“Hừ! Mục Vỹ, đồ gian xảo, bớt giở trò đi”

“Hả? Trưởng tộc Điêu, ông nói thế là không được. Chỉ là ông không đấu giá được đan dược thôi mà. Chắc do tiềm lực kinh tế nhà họ Điêu không đủ mạnh, chứ có liên quan gì đến ta đâu!"

“Ngươi..”

Trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mục Vỹ, Điêu Chấn Vân chỉ muốn đập chết hắn.

"Khụ khụ, trưởng tộc Điêu, thật ra ta vẫn còn phương thức luyện chế đan dược tam phẩm. Nếu ông có thể đồng ý một điều kiện của ta, Mục Vỹ ta sẽ tặng cho ông bằng cả hai tay luôn”

"Điều kiện gì?"

Điêu Chấn Vân gần như đáp lại ngay lập tức trong vô thức.

“Đơn giản thôi! Ông hãy đuổi Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh ra khỏi nhà họ Điêu và cắt đứt sạch quan hệ từ đây, không bao giờ qua lại với họ nữa, ông thấy sao?"

“Không sao chăng gì cả!”

Điêu Chấn Vân còn chưa lên tiếng, Thiệu Danh Ngự ở bên cạnh chợt hô lên.

Ông ta thật sự tức nổ phổi rồi.

Mục Vỹ này biết rõ thân phận của ông ta, nhưng luôn phớt lờ, chỉ nói chuyện với Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân, không thèm để ý gì đến ông ta cả.

Đây đúng là sự sỉ nhục trắng trợn nhất.

“Trưởng tộc Điêu, ông dạy dỗ kẻ hầu người hạ thế nào vậy? Tốt xấu gì ta cũng là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, sao tên hạ nhân này dám ngông cuồng đến vậy?”

Bình Luận (0)
Comment