Mục Thần

Chương 149

“Nghĩa phụ có tin con không?”

“Đương nhiên!”

“Vậy người luyện hoá giọt linh dịch này đi!"

Mục Vỹ vừa nói vừa lấy ra một bình sứ, nhỏ một giọt nước vào lòng bàn tay của Mục Lâm Thần

"Đây là..”

“Con vô tình đạt được linh dịch này, chắc hẳn sẽ trợ giúp người đột phá”, Mục Vỹ vội vàng giải thích.

Thần lực không có tiếng tăm gì ở Thiên Vận Đại Lục, Mục Vỹ chỉ có thể đặt tên là linh dịch.

Nếu có người biết tới thần lực rồi lan truyền ra ngoài, e là hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Năm xưa ở trong đại thế giới Vạn Thiên, thứ này cũng vô cùng quý hiếm. Tuy ở đây nó hiếm có gấp trăm ngàn lần nhưng công hiệu chắc chắn sẽ không khiến Mục Vỹ thất vọng.

Dù sao Tiên Vương và cảnh giới Linh Huyệt vẫn cách nhau muôn sông nghìn núi.

Mục Lâm Thần vẫn còn nghỉ ngờ, thế nhưng thấy vẻ mặt kiên định và tràn đây chờ mong của Mục Vỹ, ông ấy bèn gật đầu.

Ông ấy ngồi khoanh chân trên mặt đất, lặng lẽ hút giọt thần lực kia vào người.

Mục Vỹ đứng cạnh bắt đầu căng thẳng.

Hắn muốn nghiệm chứng xem thần lực này chỉ có tác dụng cải thiện tư chất với mình hắn hay là với tất cả mọi người.

"Thấy Mục Lâm Thần hấp thụ giọt thần lực kia, Mục Vỹ cũng đứng im tại chỗ.

Từng giây từng phút trôi qua. Mặt trời đần nhô lên, rồi lại chậm rãi ngả về phía Tây, màn đêm dần buông xuống.

“Phù...”

Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng hô. Mục Lâm Thần mở choàng hai mắt.

“Thế nào rồi nghĩa phụ?”

Mục Vỹ chờ mong hỏi.

“Vỹ Nhi, con nói cho ta biết, con lấy linh dịch này ở đâu ra?", Mục Lâm Thần nghiêm túc hỏi.

“Hả.. Sao rồi ạ? Không có hiệu quả sao?”

“Không, không phải!"

Mục Lâm Thần kích động đứng bật dậy cười nói: “Giọt linh dịch này đúng là thuốc thần, thậm chí còn mạnh hơn cả đan dược tam phẩm, tứ phẩm. Nghĩa phụ đã đả thông được huyệt Khí Hải, còn có thể cảm nhận được tư chất của ta như được cải tạo hoàn toàn. Đời này có hy vọng đạt tới mười tăng Thông Thần”.

Mục Lâm Thần run rẩy lôi kéo Mục Vỹ như một đứa trẻ.

“Hả? Cái này là con vô tình có được, cũng chỉ có một bình này thôi”, Mục Vỹ lúng túng lắc bình sứ trong tay.

“Chỉ có một bình.."

Mục Lâm Thần cẩn thận dặn dò: “Vỹ Nhi, con không được để người khác biết, nếu không sẽ gặp phải phiền phức tất lớn. Linh dịch này của con có thể sánh với đan dược tứ phẩm!”

Mục Vỹ đã có tính toán trong lòng,

Linh dịch do thần lực hoá thành này là do hắn lấy từ trong người mình ra, đã bị pha loãng, hiệu quả đối với Mục Lâm Thần vẫn chưa được tính là lớn.

“Xem ra lần sau có thể rút thêm nhiều hơn!”

Mục Vỹ thầm quyết tâm.

“Vậy thì nghĩa phụ gọi mấy đệ tử hạt nhân với mấy hộ vệ trung thành tới đi!”

“Con muốn..."

“Không sai!"

Mục Vỹ gật đầu đáp: “Đệ tử hạt nhân của gia tộc là hi vọng sau này của nhà họ Mục chúng ta. Còn hộ vệ trung thành là lực lượng bảo vệ gia tộc hiện nay”.

“Ta hiểu rồi. Vỹ Nhi, con còn quyết đoán hơn ta!”, Mục Lâm Thần cười nói: “Nhưng chắc hẳn con cũng biết, một giọt linh dịch này có thể sánh với đan dược tứ phẩm. Con không tiếc lấy ra cho người khác dùng sao?"

“Không có tiếc với không tiếc gì cả. Lợi ích của gia tộc mới là điều quan trọng nhất", Mục Vỹ dặn dò: “Nghĩa phụ nhớ phải chọn những người có vai trò quan trọng nhất đấy, tư chất kém cũng được”.

“Thăng nhóc thối, nghĩa phụ làm trưởng tộc mười năm rồi, vẫn biết rõ được cái này”

Mục Lâm Thần cười lớn, tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài.

Mục Vỹ cũng cảm thấy khá ngạc nhiên vì sự thay đổi thái độ của bản thân. Nhưng dường như trong lúc vô tình, hắn đã coi nhà họ Mục là nhà của chính mình.

Kiếp trước, hắn là một đứa trẻ mồ côi. Còn kiếp này, Mục Lâm Thần là nghĩa phụ của hẳn, nhà họ Mục cũng là nhà của hắn.

Trong một toà đình viện của nhà họ Mục có hơn ba mươi con cháu nhà họ Mục, độ tuổi không đều từ bảy tới mười mấy tuổi đứng thắng tại chỗ.

Sau lưng họ là hơn mười hộ vệ nhà họ Mục đứng thắng tắp.

Trong số đó có người nhà họ Mục, cũng có hộ vệ do nhà họ Mục thuê về.

Giờ phút này, mấy chục người đứng giữa sân, vẻ mặt khác nhau.

Bọn họ đều bị trưởng tộc vội vã gọi về, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mục Vỹ nhìn đám người kia, khẽ thở phào một tiếng: "Nghĩa phụ gọi các ngươi tới đây là tin tưởng các ngươi. Đương nhiên ta cũng tin tưởng các ngươi. Không nói nhiều lời, hôm nay ta gọi các người tới là muốn cho các ngươi một cơ hội cải tạo chính mình”.

“Cơ hội này sẽ thay đổi cả cuộc đời của các người, nâng cao tư chất cho các ngươi, giúp các ngươi có thể tăng thực lực trong vòng ba năm, năm năm, thậm chí là mười năm nữa. Chỉ cần các ngươi tận tâm bảo vệ nhà họ Mục, ta sẽ cho các ngươi cơ hội này mà không có trói buộc gì cả!"

Mục Vỹ vừa dứt lời, mọi người lập tức bàn tán xôn xao.

Bình Luận (0)
Comment