Mục Thần

Chương 164

Một chưởng khiến Cảnh Ngọc tan thành mây khói, một cái chỉ tay hóa Thiệu Danh Ngự thành tro bụi.

Thứ sức mạnh này đã vượt xa nhận thức của họ.

“Uỳnh!"

Sau khi thi triển hai chiêu thức, cơ thể Mục Vỹ ngã nhào xuống đất.

"Vỹ Nhi!"

"Sư phụ!"

"Vỹ Ca!"

Những người khác hét lên, nhanh chóng chạy tới.

"Vỹ Nhi, con sao rồi?", thấy khí toàn thân Mục Vỹ đều trở nên yếu ớt tựa như sẽ mất đi sức sống bất cứ lúc nào, Mục Lâm Thần cực kỳ tự trách.

Suốt mười năm ở nhà họ Mục, Mục Vỹ luôn bị bắt nạt, trong khi người làm nghĩa phụ như ông lại chỉ có thể giữ cho hắn không chết.

Cho tới nay, vì lúc nào cũng bị mấy chuyện vụn vặt trong nhà họ Mục quấn thân, vì phải cẩn thận quan sát thái độ của đại trưởng lão và nhị trưởng lão nên Mục Lâm Thần bao giờ cũng thấy áy náy với Mục Vỹ.

Nhưng thời gian gần đây, khi vươn lên và trở nên nổi tiếng, mối bận tâm hàng đầu của hắn lại là nhà họ Mục, là gia tộc này.

"Ha ha... Con không sao ạ, không chết được. Nghĩa phụ, người không được để hai tên cáo già kia chạy đâu đấy!"

"Con đừng lo, không ai có thể chạy thoát".

Ánh mắt của Mục Lâm Thần trở nên tàn khốc, lưng thẳng tắp, ngạo nghễ mà đứng.

"Trưởng tộc Mục, đây chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm thôi!", thấy Cảnh Ngọc và Thiệu Danh Ngự đã chết, Uông Đông Vũ quỳ

xuống van xin: "Trưởng tộc Mục, bọn ta cũng là bị uy hiếp thôi!"

"Đúng đấy, đúng đấy!"

Uông Đông Vũ vội vàng gật đầu. Cảnh Ngọc và Thiệu Danh Ngự đã bị giết, chỉ dựa vào thực lực của hai gia tộc bọn họ mà muốn chống lại nhà họ Mục và nhà họ Tần thì không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

"Giết!"

Tuy nhiên, đáp lại ông ta chỉ có tiếng thét của Mục Lâm Thần.

Lệnh giết vang lên, các võ giả thuộc nhà họ Mục lập tức xông tới.

Thời gian qua, từ tận đáy lòng họ đã xem Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của mình.

Nếu không nhờ hẳn thì mỗi người bọn họ đã không có được sự thay đổi lớn đến thế.

Giờ đây lại thấy Mục Vỹ dùng mấy chục năm tuổi thọ để giết Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc, họ hoàn toàn nổi giận.

"Không chừa một mống!"

Sau mệnh lệnh, những người họ Mục đồng loạt phát động tấn công.

"Vút vút vút!"

Nhưng họ vừa lao ra thì mấy tiếng kêu xé gió truyền tới.

Trong màn mưa, thanh kiếm chân nguyên sáng ngời vụt qua không trung, âm thanh "xẹt xẹt" làm đau màng nhĩ.

"Phập! Phập!"

Phút chốc những người vừa xông ra đã thân xác chia đôi, chết.

"Ai đấy!"

Mấy chục người bỏ mạng, Mục Lâm Thần tiến lên che trước người Mục Vỹ, nhìn về phía trước.

Dù sao ông cũng có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, khả năng cảm nhận cao hơn những người khác một chút.

"Ha ha! Không ngờ Cảnh Ngọc và và Thiệu Danh Ngự đều bị giết cả rồi, xem ra thành Bắc Vân này cũng thú vị".

Tiếng cười khẽ vang lên, một người bỗng dưng xuất hiện giữa trời.

Người này đội mũ lông vũ, đứng lơ lửng trong không trung, mặc trang phục làm từ tơ lụa hảo hạng, trên khuôn mặt trắng nõn là nụ cười mỉm mang lại cảm giác dễ gần.

"Làm phiền các vị rồi, tại hạ là đại đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông - Bắc Nhất Vấn Thiên!"

Thanh niên đứng giữa trời hơi cúi người chào, nét mặt tươi tắn.

Bắc Nhất Vấn Thiên!

Nghe thấy cái tên này, hầu như những người ở đây đều tỏ ra khó hiểu.

"Chào Bắc Nhất công tử!"

"Chào Bắc Nhất công tử!"

Những võ giả còn sống của Thánh Đan Tông khi thấy người thanh niên đang đứng chắp tay đêu quỳ một gối xuống đất, đầu cúi gãm xuống tận đùi.

"Ơ? Các ngươi biết ta à?”

Bắc Nhất Vấn Thiên cười khanh khách: "Đã như vậy thì các ngươi cũng phải biết Thánh Đan Tông có quy định không can thiệp vào cạnh tranh giữa các thế lực trong đế quốc chứ, các ngươi đang làm gì thế?"

"Xin công tử tha tội!"

“Xin công tử tha tội!"

Nghe thấy lời nói của hắn ta, mấy chục người kia không ngừng dập đầu, trán chảy máu cũng không dám dừng lại.

"Tha tội? Được thôi, thế thì lấy mạng các ngươi ra chuộc tội đi!"

Giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng Bäc Nhất Vấn Thiên lại nâng tay lên, chỉ chĩa ngón tay mà không làm gì khác.

"Ầm ầm ầm!"

Cảnh tượng đầu của bọn họ như dưa hấu nổ tung khiến cho những người ở đây không nói nên lời.

Bắc Nhất Vấn Thiên này thật tàn nhẫn.

Sao đệ tử chân truyền tài giỏi nhất của Thánh Đan Tông lại tới đây?

"Vấn Thiên, ngươi hiền quá, lãng phí thời gian ở đây làm gì!"

Sau khi những người kia bị nổ đầu, tiếng cười cợt vọng lại từ chân trời, một tia sáng thoáng chốc phóng tới.

Người vừa đến mặc trường sam màu bạc ngồi trên một chiếc thuyền phi hành. Trường sam màu bạc kia không gió mà tự phấp phới, những giọt mưa khi còn cách nó một mét là tự. động bị bắn đi chỗ khác, hiển nhiên đây là một thần binh phòng ngự bất phàm.

“Mạc Thư Nhiên, ngươi tới đây làm gì?"

“Tới hóng chuyện chứ sao!", nam tử mặc y phục xám cười nhí nhố: "Đệ tử chân truyền tài giỏi nhất là ngươi được đi hóng chuyện, còn ta thì không được à?”

Đưa mắt nhìn xuống những người bên dưới, Mạc Thư Nhiên nhìn thẳng vào Tân Mộng Dao đang đứng trước người Mục Vỹ.

“Là muội ấy à? Nữ tử sở hữu thần phách Băng Hoàng ấy?”

Bị y nhìn chằm chăm như thế, ánh mắt của Tần Mộng Dao càng lạnh hơn.

"Đỡ huynh lên!"

Mục Vỹ thở hắt ra, vùng vẫy đứng dậy nhìn hai người trên trời.

Bình Luận (0)
Comment