Mục Thần

Chương 189

Dứt lời, Mạt Khánh Thiên im lặng dẫn Mục Vỹ vào trong phòng.

Trong phòng bài trí rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn và một chiếc giường.

Sau khi đi vào, Mạt Khánh Thiên không thèm nói năng gì đã quay người rời đi, bỏ lại Mục Vỹ ở đó,

"Ở đây một canh giờ mà không chết, ngươi sẽ có thể sống sót ra ngoài!”

Giọng nói của ông cụ vang vọng, đập vào cửa phòng.

“Lò luyện Thông Tiên... chính là nơi này sao?”

Mục Vỹ nhìn lại một lượt, phát hiện cảnh tượng xung quanh bắt đầu chậm rãi thay đối.

Bên ngoài, Mạt Khánh Thiên chắp tay sau lưng đứng trong sảnh lớn.

“Đại ca, huynh vội vàng gọi đệ tới làm gỉ? Đệ mới phát hiện ra một phương thức luyện đan, đang mải nghiên cứu đấy!"

Mạt Khánh Thiên lắc đầu cười khổ nhìn đệ đệ nhà mình.

Năm nay Mạt Vấn đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng trông chẳng khác gì một đứa trẻ, cố chấp với đan dược như kẻ điên.

Nhưng chính nhờ sự cố chấp này, Mạt Vấn mới có thể từng bước nâng cao thực lực tới thầy luyện đan sáu sao.

Mạt Khánh Thiên biết với thiên phú của đệ đệ, cả đời này chỉ có thể dừng bước tại sáu sao mà th

“Đệ nhìn thử xem ai kia?”

Mạt Khánh Thiên chỉ vào mặt tường sảnh lớn, cười hỏi.

“Ai chứ?”

Mạt Vấn nhìn theo hướng tay của Mạt Khánh "Thiên, trông thấy một bóng người quen thuộc.

“Mục Vỹ!"

Ông ấy giật nảy mình, dụi mất nhìn người trong hình chiếu.

Bóng người ấy chính là Mục Vỹ.

Nhưng tại sao hẳn lại xuất hiện ở đây?

“Đây là lò luyện Thông Tiên! Mạt Vấn nhìn kĩ hình chiếu, ngơ ngác hỏi: “Sao đại ca lại dẫn Mục Vỹ vào trong lò luyện Thông Tiên?”

Nghe thấy giọng điệu chất vấn của đệ đệ, Mạt Khánh Thiên cảm thấy bực bội

"Trước giờ Mạt Vấn vẫn luôn tôn kính ông cụ, thế mà lần này lại tỏ thái độ như vậy.

“Cậu ta giết người trong Tụ Tiên Các, chỉ có hai lựa chọn là bị giết hoặc đi vào lò luyện Thông Tiên. Chắc hắn đệ cũng biết rõ chuyện này!"

“Quy tắc là vật chết, nhưng người là vật sống. Huynh biết không, nếu Mục Vỹ làm thầy giáo cho học viện Thất Hiền, chắc chẩn sẽ trở thành thầy giáo xuất chúng nhất. Học viện của chúng ta tuyệt đối có thể bồi dưỡng được thầy luyện đan và thầy luyện khí thiên tài".

“Mạt Vấn, ta gọi đệ từ thành Bắc Vân về đây, đệ lại không ngớt miệng khen ngợi tên Mục Vỹ. Rốt cuộc cậu ta đã cho đệ lợi ích gì?”

“Không có lợi ích gì cả, thế nhưng cậu ấy lại dạy đệ rất nhiều trỉ thức luyện đan. Đệ còn phải khổ sở cầu xin cậu ấy mãi".

Cầu xin?

Nghe vậy, Mạt Khánh Thiên nghẹn họng.

Mặc dù ông cụ biết đệ đệ nhà mình rất đam mê đan dược, nhưng không ngờ lại cưồng nhiệt tới mức này.

“Đại ca, huynh biết đệ lấy phương thức luyện Tụ Linh Đan ở đâu ra không?”

“Chẳng lẽ là của cậu ta?”

"Không sai!"

Mạt Vấn nghiêm túc nói: “Thằng nhóc này có thiên phú và lĩnh ngộ siêu phàm đối với đan dược. Hầu như mọi loại đan dược đều bị bóc trần trước mắt cậu ấy, không có gì không giải thích được. Hơn nữa, huynh có biết đệ sắp đột phá thầy luyện đan bảy sao rồi không?”

Bảy sao!

Mạt Khánh Thiên nghe xong, lập tức sợ ngây người

Thầy luyện đan bảy sao là khái niệm gì?

Bản thân ông cụ vốn là một thầy luyện đan bảy sao, đương nhiên biết rõ luyện chế một viên đan dược thất phẩm khó hơn gấp nghìn lần luyện chế một viên đan dược lục phẩm.

Mà hình như tất cả đều nhờ Mục Vỹ kia chỉ dạy!

“Không phải giết một người thôi sao? Đám người ngoài kia làm gì có ai không phải mua chuộc danh tiếng, chết đi càng tốt”.

Mạt Vấn bất mãn nói: “Thằng nhóc này im im ở, 'thành Bắc Vân suốt mười năm không có tiếng tăm gì, thế nhưng một lần quật khởi lại khiến người người kinh hãi, một bước lên mây. Người bình thường khó có được nghị lực và kiên nhẫn như vậy.”

Mạt Khánh Thiên nhìn Mục Vỹ trên hình chiếu, trong lòng cảm thấy hối hận.

'Thiên tài như vậy đúng là trăm năm khó gặp!

“Đại ca, lò luyện Thông Tiên là địa khí kiểm tra lực linh hồn của võ giả, còn là địa khí cực phẩm có linh tính. Nếu còn không thả Mục Vỹ ra, cậu ấy còn chưa đạt tới cảnh giới Linh Huyệt, làm gì có lực linh hồn?”

“Cậu ta đột phá cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất rồi!"

“Cái gì?"

Mạt Vấn kinh hãi nói: "Trời đất ơi, lúc mới gặp đệ cậu ấy chỉ là một phế vật tầng thứ nhất của thân xác, mãi sau này mới đột phá đến tăng thứ ba. Không ngờ chưa tới nửa năm sau đã đạt được cảnh giới Linh

Huyệt tăng thứ nhất!”

“Cái gì?"

Lần này đến lượt Mạt Khánh Thiên khiếp sợ.

Không phải ông cụ chưa từng nghe Mạt Vấn kế vẽ Mục Vỹ, chỉ là không ngờ hắn lại nghịch thiên tới vậy.

“Mau dừng lại đi!", Mạt Vấn cuống quýt nói.

“Không dừng được nữa rồi”, Mạt Khánh Thiên bất lực đáp: "Đệ cũng biết lò luyện Thông Tiên là địa khí cực phẩm có linh tính. Dù có là cao thủ Thông Thần cũng không thể cưỡng chế mở ra. Sao ta có thế ngăn lược?"

“Haiz... Đại ca, huynh làm vậy là huỷ hoại mất một thiên tài đớ”.

Mạt Vấn rối rắm nhìn Mục Vỹ trong hình chiếu, chỉ muốn lập tức xông vào thay thế hắn.

Mà giờ phút này, Mục Vỹ ở trong lò luyện Thông Tiên đang phải đối mặt với thử thách khủng khiếp nhất.

Hắn cứ tưởng lò luyện Thông Tiên kiểm tra thực lực và sức chiến đấu của võ giả nên Mạt Khánh Thiên mới miêu tả khủng bố như vậy.

Thế nhưng hắn đã sai!

Lò luyện Thông Tiên này vốn không hề có công kích mang tính thực chất nào, chỉ toàn công kính linh hồn.

Võ giả cảnh giới Linh Huyệt không thể có lực linh hồn.

Chỉ võ giả đạt tới cảnh giới Thông Thần mới sinh ra lực linh hồn.

Thực lực của võ giả cảnh giới Thông Thần càng mạnh, cảnh giới càng cao thì lực linh hồn lại càng tăng lên, cuối cùng vượt qua Thông Thần tu thành hồn phách.

Mà đối với cao thủ cảnh giới Linh Huyệt, công kích linh hồn chính là đòn trí mạng.
Bình Luận (0)
Comment