"Mục thiếu gia, chuyện lăn trước là do Thiên mỗ sơ sót. Xin cậu hãy yên tâm, nếu lại xảy ra chuyện như thế thì không cần đại sư Mạt ra tay, ta sẽ tự đem đầu đến gặp cậu".
Thiên Cực Du khúm núm nói: "Không biết lần này Mục thiếu gia muốn ăn gì ạ? Sau này Mục thiếu gia đến Thiên Chỉ Các của ta đều được miễn phí hết".
"Ông chủ Thiên khách khí rồi, lần này ta tới đây là để tìm một người, Lâm Hiền Ngọc!”
"Lâm công tử?"
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, Thiên Cực Du nhíu mày.
"Sao vậy, có vấn đề gì à?"
"Dĩ nhiên là không rồi ạ, chỉ là..."Thiên Cực Du chế nhạo: "Chỉ là có thể thiếu trưởng tộc Mục chưa. biết, tên Lâm Hiền Ngọc này từng là một thiên tài nhưng tỉnh hoa huyết mạch đã bị tước đoạt, tính tình cũng xấu đi nên ta lo rằng..."
"Mấy chuyện này không liên quan đến ông, ông chỉ cần nói cho ta biết hắn đang ở đâu là được!”
"Phòng số ba trên tầng ba của Thiên Chỉ Các ạ!”
"Được, ông đi xuống đi, mang mấy món ăn và rượu ngon đến!"
"Không thành vấn đề!”
Thấy Mục Vỹ không chấp nhặt chuyện lần trước, tâm trạng của Thiên Cực Du vui lên thấy rõ, vội vàng đi sắp xếp.
Giữa lúc đó, trong phòng số ba của Thiên Chỉ Các, Lâm Hiền Ngọc đang say khướt ngồi trên ghế, đối diện là Mạnh Quảng Lăng mỉm cười nhìn người từng là thiên tài này.
"Không biết Lâm huynh có dự định gì sau buổi nói chuyện lần trước chưa?", y lên tiếng: "Ta nghĩ Lâm huynh đã trải nghiệm quá đủ cảm giác say sưa mộng đẹp rồi nhỉ?"
"Ha!"
Nghe Mạnh Quảng Lăng nói vậy, Lâm Hiền Ngọc cười nhạo: "Mạnh Quảng Lăng, ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi. Thành Nam Vân có thể nói là nơi †ập trung tám phần mười thế lực lớn trên toàn bộ đế quốc Nam Vân, Mạnh Quảng Lăng ngươi vừa không có hậu thuẫn vừa không có tông môn lớn mà lại có tiếng tăm tại thành Nam Vân đến vậy, ngươi tưởng ta là thằng ngu sao?"
“Tuy ta đã mất hết tu vi nhưng đầu óc vẫn còn,"
Gã nói tiếp: “Sở dĩ ngươi để mắt đến ta đơn giản là vì muốn lợi dụng ta. Điểm này Lâm Hiền Ngọc ta đây không ngốc đâu, trên đời làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống”.
"Ý của Lâm huynh là từ chối hợp tác?"
'Sau này đừng nói những lời như thế nữa, nếu không, ta sợ là không còn cơ hội uống rượu với ngươi nữa đâu", Lâm Hiền Ngọc mim cười: 'Mạnh Quảng Lăng, ngươi muốn làm gì ta không quan tâm, nhưng muốn kéo ta vào thì đừng hòng!"
Đến đây là đã rõ lập trường của gã.
Sắc mặt của Mạnh Quảng Lăng trở nên khó coi.
Mặc dù hiện giờ Lâm Hiền Ngọc chỉ là phế nhân nhưng người đứng sau y lại đã hạ lệnh.