Mục Thần

Chương 205

“Trước tiên, ta mới đến học viện Thất Hiền nên không muốn gây rắc rối, và ta không chọc giận gì ngươi, ngươi...”

"Thôi đi!”

Hoàng Thượng Vũ ngắt lời Mục Vỹ: "Từ trước đến giờ ngựa một sừng của ta luôn ôn hòa, hôm nay lại nóng nảy như thế chắc là do chướng mắt ngươi nên mới nổi giận làm ta cũng bị ảnh hưởng theo. Đương nhiên ta sẽ không trừng phạt ngựa một sừng của ta rồi, nhưng ngươi thì phải gánh hậu quả."

"Hậu quả là... chết?”

"Đúng!"

Mục Vỹ cười phá lên!

Đầu óc tên này đúng là úng phân!

Ban đầu đã không muốn chấp nhặt với ngươi nhưng xem ra phải ầm ï ngay ngày đầu đến học viện rồi.

Hoàng Thượng Vũ chấp tay lại, trêu cợt nhìn Mục Vỹ.

"Xích Kim Chỉ Nhãn”.

Quát một tiếng, một lường sáng màu vàng xuất hiện trong tay hẳn ta. Luồng sáng vàng sắc bén bản thẳng tới Mục Vỹ.

"Hay đấy!"

Lần này ra ngoài Mục Vỹ không để Thanh Trĩ và Thanh Sương đi theo. Hai cô này ngày nào cũng theo dõi hẳn như theo dõi tù phạm, không thật lòng nghe theo lệnh hẳn nên rất phiền.

Mục Vỹ bước ra đối đầu trực diện với Hoàng Thượng Vũ, sấm sét màu xanh trong tay nổ ra, đánh tới.

Từ khi tu luyện đến tầng thứ tư của Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong cơ thể hẳn đã tích lũy được kha khá sức mạnh sấm sét.

Tại tầng thứ tư này, võ giả có thể biến hóa sấm sét ra hình dạng theo như ý muốn.

Sấm sét bản ra trong chớp mắt, ánh chớp tỏa ra bốn phía.

Ở đòn công kích của Hoàng Thượng Vũ có sự cứng cáp của kim loại, nhưng dù là kim loại cứng đến đâu cũng như một tờ giấy mỏng manh trước thuộc tính sấm sét vô địch, trấn áp mọi tà ác trên thế gian.

"Ầm!"

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, sấm sét lan tràn ra xung quanh kéo theo tiếng thét đau đớn.

Hoàng Thượng Vũ run căm cập ngã xuống đất, không động đậy nổi, toàn thân bị sấm sét bao phủ, cơ thể co giật không ngừng như bị động kinh.

“Ngươi... ngươi ngươi..."

Tiểu Quý Tử nhìn trân trối, lắp bắp nói: "Ngươi dám đánh Cửu hoàng tử, ngươi muốn chết à!"

Gã biết Cửu hoàng tử có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, là một võ giả rất mạnh thế mà lại bị Mục Vỹ hạ gục chỉ bằng một chiêu.

'Hừ, cũng chưa giết hắn mà?", Mục Vỹ bĩu môi: "Mà mạng của hai ngươi chắc không quý như mạng hẳn đâu nhỉ?"

Thấy hắn đưa mắt sang mình, Tiểu Quý Tử và nữ tử quyến rũ giật mình, bất giác nín thở.

Nói cho tên này biết ta là thầy Mục Vỹ của Lôi Phong Viện, muốn báo thù cứ đến đấy tìm ta”

Mục Vỹ bỏ lại một câu rồi nghênh ngang bỏ đi.

"Lôi Phong Viện... ngươi chết chắc rồi!”

Nhìn bóng lưng hắn, Tiểu Quý Tử chửi rủa rồi vội kéo chủ tử của mình lên, chạy tới Kim Viện.

Kim Viện nằm trong học viện Thất Hiền, nằm dưới sự quản lý của hoàng thất.

Chỉ cần đến Kim Viện gọi thầy giáo thuộc phe hoàng thất đến, tên Mục Vỹ đó rồi cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ thôi.

Một bên khác, Mục Vỹ sải bước đi dạo trong học viện Thất Hiền.

Không thể phủ nhận rằng học viện Thất Hiền rất rộng lớn, trong đây còn có một mô hình dãy núi nhỏ, quả là một phong cảnh nên thơ.


Bên cạnh đó, bảy viện của học viện Thất Hiền tách biệt với nhau như một thể độc lập, có điều trên đường đi Mục Vỹ nhìn thấy rất nhiều cảnh gây gổ thậm. chí là đánh nhau.

"Đúng là tuổi trẻ bồng bột..."

Nhìn những người kia lao vào đấm đá, Mục Vỹ lắc đầu.

Có thể nói rằng năm trên bảy viện nằm trong tay năm thế lực lớn, những người trong đó đều là võ giả tương lai của năm thế lực lớn.

Đánh nhau gây hại đến bản thân những người này là chuyện nhỏ, năm thế lực đứng sau là chuyện lớn. Bọn này bị lợi ích làm cho mụ mẫm cả rồi.

“Há, Mục lão đệ!"

Mục Vỹ đang đi trong học viện thì bị một tiếng kêu làm sởn cả gai ốc.

"Lão Mạt, lần nào cũng thế, ông đừng làm vậy nữa được không? Dù gì ông cũng là thầy luyện đan sáu sao, phải có phong độ của đại sư chứ!"

"Không sao không sao, bọn nịnh nọt kia ta đách thèm quan tâm, dám làm phiền ta thì ta cho nổ banh xác. Ta chỉ thế này với cậu thôi"

Đại sư Mạt sảng khoái cười, rất vui vi Mục Vỹ đã đến học viện.

"Ta biết ngay cậu sẽ không ở thành Bắc Vân lâu mà, là vàng ắt tỏa sáng. Ta chỉ muốn ở bên cậu mỗi ngày thôi!

Ở bên mình mỗi ngày?

Nghe thấy câu này của đại sư Mạt, Mục Vỹ gạt tay ông ấy ra, trừng mắt lên: "Ông định làm gì?”

"Hả?"

"Ối trời ơi, đừng nói mấy cái này nữa. Cậu chưa quen thuộc với học viện Thất Hiền, ta dẫn cậu đi tham quan nhé”.

"Ông dẫn ta đi tham quan?", Mục Vỹ quan sát Mạt Vấn, hỏi: "Lão Mạt, vừa rồi ta thấy nhiều vụ đánh nhau lắm, cái học viện này loạn chết đi được, ông không sợ sao?"

"Cậu đừng lo, trong bảy viện, năm thế lực lớn nắm giữ năm viện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện thì trộn lẫn nhiều thế lực nhưng ta là trưởng lão trong hội trưởng lão của bảy đại viện đấy nhé. Bọn nó mà không nghe lời, ta cho cuốn ngay”.

Trưởng lão trong hội trưởng lão?

"Đừng xem thường chức vụ trưởng lão trong hội trưởng lão. Trưởng lão của học viện này có thể tự trục xuất đệ tử, không căn biết là con cháu nhà ai, làm gì, thích trục xuất là trục xuất!"

“Kiểu trưởng lão như thế chắc ít lầm nhỉ?”

thông nhiều không nhiều, năm thế lực lớn chiếm năm vị trí, nhưng năm trưởng lão này không có quyền lực lớn như ta, dù toàn là người có thân phận hiển hách. À, đại ca ta là trưởng lão có quyền thế lớn nhất nhóm mấy trưởng lão còn lại đấy."

Mạt Khánh Thiên là thầy luyện đan bảy sao, đương nhiên có tư cách trở thành người đứng đầu năm trưởng lão.
Bình Luận (0)
Comment