Mục Thần

Chương 211

Thầy Mục...

Nghe thấy cách gọi thân quen này, nhiều cảm xúc ùa về trong Mục Vỹ.

Không biết bây giờ, Tế Minh, Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ như thế nào

Trông thấy Mục Vỹ đi theo Thiết Phong, Tống Lập nhìn chắm chăm vào bóng lưng của hai người họ, trong khoé mắt lộ ra một ý cười kỳ lạ.

Cùng lúc đó, các học trò quanh toà nhà dạy học đã dậy sóng từ lâu.

Thiết Phong chững ở tầng thứ mười của thân xác những hai năm vậy mà hôm nay lại đột phá một cách bất ngờ!

Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là Thiết Phong đã đánh bại Khô Minh, hơn nữa còn trong phút chốc!

Bất kỳ chuyện nào trong hai chuyện này cũng đủ khiến các lớp sơ cấp của Lôi Phong Viện phải chấn động.

Khô Minh là cao thủ của địa linh bảng, cả Lôi Phong Viện có hơn một trăm lớp sơ cấp, mỗi lớp lại có gần một trắm học trò, vị chỉ là gần mười nghìn người.

Trong gần mười nghìn học trò này, số lượng võ giả ở cảnh giới Linh Huyệt cũng phải lên đến vài trăm.

Khô Minh có thể đứng trong địa linh bảng đủ để chứng minh thực lực của cậu ta không tệ.

Thế mà cậu ta lại bị Thiết Phong vừa mới đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất đánh bại, chuyện này đúng là.. khó tin.

“Đúng là.. khó tin thật đấy..."

Có hai bóng người đang đứng trên một lầu gác nhìn mọi chuyện vừa xảy ra ở khu dạy học.

“Mục Phong Hành, đó là Mục Vỹ, thầy ấy có phải người nhà họ Mục các ngươi không?”, một cậu thiếu niên trong số đó mặc áo bào màu vàng nhạt không nhịn được hỏi

“Hả? Ừ!, người thiếu niên được hỏi có làn da trắng, đôi mắt đen láy yên tĩnh sâu thắm như hồ nước.

Bị hỏi vậy, gương mặt của cậu thiếu niên trắng rẻo lập tức có vẻ khó chịu, cậu ta buồn chán nói: “Huynh ấy là ca ca của ta!"

“Ca ca của ngươi?"

Nghe cậu thiếu niên đáp vậy, thiếu niên mặc áo bào màu vàng ngạc nhiên tới mức há hốc miệng.

"Haha, giáo viên chủ nhiệm mới của lớp chín sơ cấp cũng chính là lớp của ngươi đấy. Ca ca của ngươi lại là thầy dạy của ngươi, thú vị thật đấy”

“Vô vị thì có!"

Trông thấy dáng vẻ cười cợt của cậu thiếu niên mặc áo bào màu vàng, Mục Phong Hành nhếch miệng nói: “Hoàng Lạp, sau này ngươi đừng động vào huynh ấy, cha ta đã lập huynh ấy làm thiếu trưởng tộc rồi”


“Cái gì? Thiếu trưởng tộc?", Hoàng Lạp ngạc nhiên nói: “Ối trời! Phong Hành à, không phải huynh đệ ta đây nói móc mia ngươi đâu, nhưng rõ ràng ngươi có thể vào được lớp đặc biệt của Thổ Viện, đằng này lại nâng nặc chạy đến Lôi Phong Viện học lớp sơ cấp làm chậm trễ thời gian của bản thân. Dù ngươi muốn trốn mấy người huynh đệ của mình thì cũng đâu cần làm thế?”

“Ngươi thì biết cái gì!”

Nghe thấy vậy, Mục Phong Hành càng nhíu chặt hàng lông mày hơn.

“Nhà họ Mục cũng rắc rối chẳng khác gì hoàng thất, nhiều lúc ta buộc phải dựa vào chính mình!”

“Nên ngươi mới giả ngây giả ngô? Tự biến mình thành một tên vô dụng?”

“Như vậy không phải rất tốt sao? Ít ra còn có một người huynh đệ tốt như ngươi ở bên cạnh ta!, Mục Phong Hành mỉm cười một cách khó khăn nhìn Hoàng Lạp, nói: "Được rồi, không nói chuyện linh tỉnh với ngươi nữa. Ta mới gặp người huynh trưởng này có hai lần, ta về lớp trước đây, nhỡ làm mất mặt huynh ấy thì không hay.”

Nói rồi, Mục Phong Hành bỏ đi luôn.

Hoàng Lạp nhìn bóng lưng của người huynh đệ tốt của mình, sau đó thở dài một hơi.

Có thế nói không một ai trong học viện Thất Hiền hiểu Mục Phong Hành hơn y. Chỉ cần tên này muốn, chắc chắn cậu ta sẽ chiếm được một vị trí trong linh bảng, hay thậm chí là long bảng - bảng xếp hạng hội tụ các thiên tài của các viện trong bảy học viện lớn.

“Bao giờ thì tiểu tử nhà ngươi mới có thể thoát ra khỏi chuyện này để phấn chấn lên đây!”

Hoàng Lạp cười khổ bất đắc dĩ, sau đó quay người rời đi


Sau khi bước vào lớp chín sơ cấp, Mục Vỹ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Một phòng học rộng rãi có mười dãy bàn, mỗi bàn có mười chỗ ngồi. Phòng học có diện tích một trăm mét vuông, trông rất thoáng, học trò không cần phải chen chúc nhau ngồi.

"Thiết kế của phòng học giúp các học trò ngồi cạnh không bị ánh sáng làm ảnh hưởng tới việc nghe giảng.

Phải công nhận chỉ riêng điểm này thôi thì Lôi Phong Viện cũng đã bỏ xa học viện Bắc Vân rồi.

Nhìn kỹ thì Mục Vỹ cũng nhận ra, phòng học này đã được thầy luyện khí chạm khắc khá nhiều huyền khí ở bên trong nên mới có hiệu quả thế này.

“Mọi người trật tự!”

Thiết Phong đứng trên bục giảng, nói to: "Từ nay trở đi, vị này chính là thầy chủ nhiệm của lớp chín sơ cấp chúng ta, thầy Mục Vỹ, mọi người hãy hoan nghênh thầy!”

Tiếng võ tay lập tức vang lên, các học trò ngẩng đầu lên nhìn Mục Vỹ.

"Ta đến muộn!"

Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở ngoài cửa phòng học.

Mục Vỹ ngoảnh lại, nhìn thấy người đó, hắn ngây người.

Người này hắn không quá quen, nhưng đây cũng không phải lần gặp gỡ đầu tiên.

Mục Phong Hành!

Nghe nói, cậu ta là đứa con mà cha hắn mang từ bên ngoài về, hình như mẹ cậu ta đã qua đời. Lăn đầu tiên đến gia tộc, Mục Vỹ đã gặp cậu ta nên cũng có chút ấn tượng.

“Mục Phong Hành đúng không? Vào đi!”

Mục Vỹ nhìn Mục Phong Hành, rồi mỉm cười nói.

Nhưng cậu ta lại thờ ơ cất bước, chậm rãi đi vào trong phòng học, tới một vị trí ở trong góc rồi ngồi xuống

Mục Vỹ đã biết chút chuyện về Mục Phong Hành. nên hắn chẳng buồn quan tâm.

“Dù hôm nay là lăn đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ta cũng không muốn nói những lời khách sáo. "Ta là Mục Vỹ, thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục. Ta không muốn giấu các trò thân phận này, dẫu sao thì sớm muộn các trò cũng sẽ biết!”

“Là thầy chủ nhiệm của lớp, ta chỉ có hai yêu cầu thôi!"

Mục Vỹ cao giọng nói: “Thứ nhất, trong giờ học chỉ được chuyên chú nghe giảng, không được mất tập trung. Thứ hai, ngoài ta ra, không một ai được mắng được đánh học trò của ta!"

“Thầy Mục, thế nếu có ai mắng hay đánh chúng trò thì phải làm sao à?”, một học trò chợt hỏi.
Bình Luận (0)
Comment