Mục Thần

Chương 216

Bây giờ, Mục Vỹ không hề quan tâm đến ánh nhìn hay suy nghĩ của bất kỳ ai xung quanh.

Điều mà hắn quan tâm chỉ có người mà hẳn đã duyệt.

Lâm Hiền Ngọc là người thứ nhất, nhưng chắc chẩn không phải là người cuối cùng.

Cùng lúc đó, Mục Thanh Vũ mặc bộ y phục màu xanh đang đứng trong đình viện nhìn Mục Vỹ đi từ xa tới.

“Phụ thân!”

"Ừ, ta nghe nói con đã chiêu mộ được Lâm Hiền Ngọc của nhà họ Lâm, còn chữa khỏi bệnh cho hắn. nữa hả?”, Mục Thanh Vũ bình thản hỏi

“Vâng!"

Chuyện này không có gì phải giấu giếm, hơn nữa Mục Vỹ cũng không định giấu cha mình.

“Ừm, tốt! Chuyện này ta biết rồi!”

Mục Thanh Vũ nói xong một câu rồi quay người đi.

“Con muốn làm gì thì cứ làm đi. Nhà họ Mục chúng ta có thể củng cố vị trí trong năm gia tộc lớn ở thành Nam Vân trong mười năm thì không phải sợ bất kỳ ai hết”.

“Con hiểu rồi!"

“Đệ đệ Mục Phong Hành của con cũng ở Lôi Phong Viện, con hãy quan tâm đến nó nhiều một chút, dẫu sao con cũng là huynh trưởng”.

“Vâng!”

Chẳng dễ gì mới phát hiện ra một hạt giống tài năng, đương nhiên Mục Vỹ sẽ không bỏ qua rồi.

Mục Vỹ quay về biệt viện của mình, đóng cửa sổ lại, bắt đầu tu luyện.

Bây giờ mỗi ngày hẳn đều bỏ công tu luyện, mà cảnh giới cũng ngày một tiến tới tầng thứ hai.

Cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ hai là mở huyệt Nội Quan, một khi mở được huyệt vị này, lực cánh tay sẽ tăng lên mười tấn, mạnh gấp đôi huyệt Hợp Cốc.

Chỉ cần Mục Vỹ muốn là có thể đột phá bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn đang chờ!

Chờ một cơ hội, các võ giả thường có một câu nói thế này: Nước đầy ắt sẽ tràn!

Câu nói này có thể không phủ hợp với việc nâng cao cảnh giới, nhưng lại rất đúng với cường giả cảnh giới Linh Huyệt.

Khi một chân nguyên trong huyệt khiếu đã đủ, chúng sẽ tự động tản ra, di chuyển tới các huyệt khiếu khác.

Lúc này, võ giả sẽ tiến hành đột phá dựa vào chân nguyên đủ đầy, làm ít ăn nhiều!

Nhưng bây giờ thì hắn chưa làm được điều đó.

“Lâm Hiền Ngọc, vào đây!"

“Thiếu chủ có gì căn dặn ạ?”

“Ngươi hãy uống giọt linh dịch này vào, sau đó tự lĩnh hội sức mạnh bên trong”

“Vâng!”

Dứt lời, Lâm Hiền Ngọc rời khỏi phòng.

Mục Vỹ nhắm mắt suy nghĩ, bắt đầu ngẫm nghĩ về những chuyện gần đây.

Hoàng thất tự cho mình là hoàng tộc, nhưng không hề có một thế lực nắm quyền tuyệt đối nào ở đế quốc Nam Vân cả.

Bốn gia tộc lớn khác thì luôn ở thế đối lập trong mọi mặt, các thủ đoạn tranh giành lẫn nhau xảy ra liên miên.

Học viện Thất Hiền chính là sự thể hiện tốt nhất.

Còn Lôi Phong Viện là một mô hình thu nhỏ của học viện.

Bây giờ, hắn đột nhiên xuất hiện ở Lôi Phong Viện, có lẽ một vài thế lực đã đứng ngồi không yên, chuẩn bị ra tay rồi.

Thế nên hắn phải nghĩ cách để thu phục lớp chín sơ cấp càng sớm càng tốt

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lâm tại thành Nam Vân!

Nhà họ Lâm là một trong năm gia tộc lớn ở thành Nam Vân, cả thực lực và độ xa hoa của phủ đệ ở nhà họ không hề kém gì nhà họ Mục.

Có mấy bóng người đang đứng trong đại sảnh nhà họ Lâm.


“Trưởng tộc, hành động này của Lâm Hiền Ngọc đúng là bất kính với gia tộc, lại còn chạy tới làm hộ vệ số một gì đó cho thiếu trưởng tộc nhà họ Mục, thật sự làm mất mặt nhà họ Lâm chúng tai”

Đại trưởng lão Lâm Khai Hoài của nhà họ Lâm gào to như chỉ muốn lột da Lâm Hiền Ngọc ngay tức khắc.

Hôm nay khi lão ta quay về phủ đệ của nhà họ Lâm, nhìn thấy tình trạng đang thoi thóp của cháu đích tôn Lâm Triết Vũ của mình, trái tìm lão ta như đang rỉ máu.

Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Lâm Khai Hoài lập tức chạy đi tìm trưởng tộc ngay.

Bây giờ, Lâm Chấn Thiên cũng đang rất đau đầu.

Lâm Hiền Ngọc là con trai của ông ta, chỉ là sáu năm nay, ông ta đã không còn quan tâm gì đến gã nữa.

Còn về các khoản chỉ tiêu hàng tháng của Lâm Hiền Ngọc thì ông ta đều lấy trực tiếp từ phủ đệ của mình.

Ông ta luôn thấy hổ thẹn với đứa con trai này vì chuyện đã xảy ra sáu năm trước, nhưng sau khi cân nhắc được mất trong tình huống đó, cuối cùng ông ta vẫn đành chọn Lâm Bân và hi sinh Lâm Hiền Ngọc.

“Trưởng tộc, dù Lâm Hiền Ngọc là con trai của người, người luôn thấy hổ thẹn với cậu ta vì chuyện năm xưa. Nhưng đã sáu năm rồi, những gì người nợ cậu ta cũng đã trả đủ. Nếu cứ để cậu ta tiếp diễn các hành động thế này thì chẳng phải là vô pháp vô thiên sao?"

“Chuyện này...”

Lâm Chấn Thiên thật sự thấy bối rối.

“Nếu trưởng tộc không nỡ ra tay, lão phu xin được ra mặt thay người."

Lâm Khai Hoài nói chắc như đỉnh đóng cột.

“Nếu vậy...”

“Phụ thân!"

Lúc Lâm Chấn Thiên đang lên tiếng, một giọng nói vang lên ngoài đại sảnh.

Người đó mặc một bộ võ phục ngắn màu trắng, khoác một chiếc áo lụa màu đen bên ngoài, gương mặt tuấn tú, giữa đôi lông mày lộ vẻ nham hiểm.

“Bân Nhi..”

“Phụ thân, chuyện này do con mà ra, con sẽ giải quyết ạ! Con sẽ đưa Hiền đệ về, nếu đệ đệ không đồng ý... con sẽ thực thi gia pháp!”

Nói xong câu đó, Lâm Bân quay người bỏ đi luôn.

Thấy Lâm Bân rời đi, Lâm Chấn Thiên có vẻ bất an.

trưởng lão, Hiền Ngọc đã bị rút hết huyết mạch, sao lại có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất được?”

“Nghe nói là do thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục. giúp đỡ, còn hắn đã dùng cách gì thì lão phu cũng không rõ."

“Hử? Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục ư? Là Mục Vỹ đấy hả?”

Lâm Chấn Thiên hơi ngẩn ra: “Gần đây, tiểu tử này đã làm không ít chuyện. Hẳn vào nhà họ Mục, làm thiếu trưởng tộc, hơn nữa còn gia nhập Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền. Xem ra dã tâm của hẳn cũng lớn đấy!

“Thế có cần loai bỏ hắn không a?”
Bình Luận (0)
Comment