“Chết rồi, chết từ lâu rồi”, người đi đầu đó trầm giọng nói sau khi quan sát cái xác trên mặt đất
“Đáng chết! Thiếu trưởng tộc đó của nhà họ Mục định làm gì vậy? Tính khơi mào chiến tranh giữa hoàng thất và nhà họ Mục hay gì?", một hộ vệ mặc lân giáp màu vàng sậm khác cũng không nhịn được thầm mắng.
“Bây giờ nói những lời ấy thì có tác dụng gì?”, người cầm đầu nói: “Mau thông báo cho hoàng thượng, đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể giải quyết được!"
“Không cần đâu!"
Đúng lúc này, có một bóng người chậm rãi đi từ chỗ đám đông về phía thí thể của Hoàng Thượng Vũ.
“Lục gia!"
Hàng trăm hộ vệ mặc áo giáp màu vàng sậm đều đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu khi nhìn thấy người đó.
Hoàng Thương Kha - Lục hoàng tử của hoàng thất!
“Người chết như thế nào?”, Hoàng Thương Kha thản nhiên lạnh lùng hỏi
“Khởi bẩm Lục gia, đây là Tiểu Quý Tử theo hầu Cửu gia, gã biết hết mọi chuyện ạ!”, người hộ vệ đó kéo một người ra, rồi khom người đáp.
“Nói! Nếu có nửa lời dối trá, ta sẽ cho người sống không bằng chết!”
“Vâng”, Tiểu Quý Tử quỳ sụp xuống đất, kể lại toàn bộ sự việc.
Bây giờ, gã không dám thêm mắm dặm muối vào nữa. Vì gã biết rõ sự khủng khiếp của vị Lục gia này, trông y có vẻ hiền hoà, nhưng một khi đã xuống tay thì ai nấy đều phải khiếp sợ.
“Mục Vỹ? Thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ư?”
“Lục gia, trưởng tộc Mục Thanh Vũ của nhà họ Mục mới tuyên bố Mục Vỹ là người kế thừa vị trí thiếu trưởng tộc. Hẳn lớn lên ở thành Bắc Vân, gần đây mới tới thành Nam Vân”.
“Hữ! Vừa tới mà đã dám giết người của hoàng thất ta, đúng là ngu dốt còn dám làm liều! Mau dẫn người đi bắt hẳn, ta muốn xem hắn còn gì để nói nữa không!", Hoàng Thương Kha cười lạnh: “Dù bình thường lão Cửu ham mê nữ sắc, cũng hay làm loạn, nhưng chưa tới lượt hẳn dạy dỗ. Đến Mục Thanh Vũ còn không dám nói gì nữa là!”
“Vâng!”
Nghe Hoàng Thương Kha nói vây, đám hộ vệ bắt đầu tản ra trong Lôi Phong Viện, đi tìm Mục Vỹ.
“Lão Cửu, đệ chết thì cũng chết rồi, nhưng có thể kiếm một cái cớ để nhà họ Mục mất chút máu thì cũng đáng lắm!", Hoàng Thương Kha vô cảm nói với cái xác của Hoàng Thượng Vũ.
“Ta sẽ bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng ngay Sau khi bắt được Mục Vỹ, ta sẽ mang hắn vào cung, để tuỳ phụ hoàng xử trí. Ta muốn xem nhà họ Mục sẽ ăn nói sao về việc này!"
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Mục Vỹ dẫn Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đến phòng luyện đan của Lôi Phong Viện.
Học viện Thất Hiền là đại viện lớn nhất của đế quốc Nam Vân. Học viện gồm bảy đại viện, mà đại viện nào cùng có phòng luyện đan và phòng luyện khí riêng biệt.
Sẽ luôn có vài người trông coi các phòng luyện đan và luyện khí này. Học trò nào muốn vào trong tu luyện buộc phải nộp một lượng linh thạch nhất định thì mới có thể đổi được các dược liệu luyện đan và kim loại luyện khí.
“Cậu thanh niên này, đã qua giờ Tý rồi, không được vào phòng luyện đan nữa đâu!"
Nhóm Mục Vỹ vừa xuất hiện ở ngoài phòng luyện đan, một bóng người lưng còng đứng bên ngoài đã ngước mắt lên nhìn bọn họ.
“Lão tiên sinh, ta là thầy giáo mới của Lôi Phong Viện, đây là hai học trò của ta, các trò ấy có vài điều không hiểu về luyện đan. Ta không nằm rõ quy định của học viện lắm, mong lão tiên sinh châm chước cho, sẽ không mất nhiều thời gian đâu ạ!”
“Được rồi!"
Ông lão mặc áo bào đen đó mặt đầy nếp nhăn, “Nhưng phải nhanh đấy nhé!”
“Vâng, đa tạ lão tiên sinh!”
“Thầy Mục, nhanh lên ạ!"
Tô Hân Nhiên đã không chờ được nữa.
“Không được vô lễ, lão tiên sinh đồng ý chờ chúng ta nên các trò phải tôn trọng ông ấy, mau cúi xuống đa tạ lão tiên sinh đi”, Mục Vỹ chợt mảng.
Thấy Mục Vỹ đột nhiên nổi giận, Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đều ngây ra
Những nơi như bảy đại viện của Lôi Phong Viện đều có rất nhiều các ông lão trông coi phòng luyện đan và luyện khí, các cô đã quen với chuyện này từ lâu, mà giờ còn phải hành lễ sao?
Nhưng thấy mặt Mục Vỹ sa sâm, hai người họ không dám khinh suất, cuối cùng vẫn hành lễ với lão tiên sinh đó.
“Xin hỏi quý danh của lão tiên sinh?”
“Ta già rồi, tên tuổi làm gì nữa, cứ gọi ta Lão Cam là được!", ông lão đáp.
Ông nuôi (đồng âm với Lão Cam)?
Tô Hân Nhiên lập tức thấy không vui!
“Này! Ông lão kia, thầy Mục lễ phép với ông như vậy mà ông lại khinh thường người ta thế à? Còn ông nuôi nữa! Sao không bảo mình là ông nội nuôi luôn đi?"
“Tô Hân Nhiên, trò còn vô lễ thì hôm nay, ta sẽ không dạy trò nữa đâu!”
“Thầy Mục...”
“Ha ha.. Bạn học trò này hiểu lầm rồi!", ông lão cười lớn nói: "Cam trong từ cam thảo, chứ không phải có nghĩa ông nuôi đâu!"
Mục Vỹ ngại ngùng nói: "Xin lỗi lão Cam, học trò của ta còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, xin ngài bỏ quá cho!”
“Chẳng phải cậu cũng rất trẻ sao?”, lão Cam cười ha hả nói: "Được rồi, mau vào đi, muộn rồi đấy”
“Vâng!”
Nói rồi, Mục Vỹ dẫn mấy người còn lại đi vào phòng luyện đan.
“Thú vị thật! Lâu lắm rồi ta mới gặp một hậu bối lễ phép đến vậy, ngày càng có ít những người trẻ tuổi thế này ở một nơi tranh đấu bon chen như học viện Thất Hiền”.
Lão Cam mỉm cười nhìn bóng lưng rời đi của mấy người đó, rồi đi vào phòng luyện đan kiểm tra phòng ốc.
Lúc này, Tô Hân Nhiên đang bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.
“Thầy Mục, không biết có bao nhiêu ông lão như vậy trong học viện Thất Hiền, việc gì thầy phải hạ mình thế ạ? Không lẽ gặp ai cũng phải hành lễ hay sao?”
“Nhóc con này, làm người phải biết kính trên nhường dưới, hiểu chưa?"
Mục Vỹ cười khổ nói: "Trò ấy, suýt nữa gây ra đại họa rồi."