Linh hỏa?
Nghe thấy lời giải thích của Mục Vỹ, Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đều tỏ ra không hiểu.
“Thuộc hạ chỉ từng thấy linh hỏa thông qua ghi chép trong một số tạp đàm, không ngờ nó thật sự tồn Lâm Hiền Ngọc đang đứng bên cạnh lên tiếng.
"Ồ? Ngươi biết linh hỏa à!"
Mục Vỹ sửng sốt, nói: "Linh hỏa thật sự tồn tại, chẳng qua là rất hiếm thấy thôi, mấy trăm năm thậm chí cả nghìn năm mới xuất hiện một lần. Hơn nữa, dù một số võ giả sở hữu thể chất linh hỏa nhưng cũng có thể cả đời đều không phát hiện ra”.
"Thiên hỏa và địa hỏa trải qua vô số năm tích lũy mới sản sinh, cần võ giả có võ công cao cường thu phục. Còn linh hỏa thì sinh ra trong cơ thể của võ giả, thông thường sẽ xuất hiện vào thời điểm dương khí thịnh nhất, ngoài ra cần có nhiều điều kiện khắt khe khác nữa. Trò may mắn lắm đấy!”
Mục Vỹ vừa mỉm cười nhìn Tô Hân Nhiên vừa nói.
Khi Tô Hân Nhiên nói rằng lăn nào luyện đan cô ấy cũng làm nổ đan, ý nghĩ này đã náy lên trong Mục Vỹ, ngạc nhiên là suy đoán của hắn đã đúng.
Có thể nói rằng, cấp bậc đan dược mà một thầy luyện đan sở hữu linh hỏa luyện chế ra có thể sẽ thấp hơn cấp bậc đan dược của những thầy luyện đan thu phục được địa hỏa và thiên hỏa, nhưng phẩm chất đan dược của họ tuyệt đối vượt trội so với đan dược của các thầy luyện đan cấp cao.
Vì linh hỏa sinh ra trong chính cơ thể của võ giả nên có thể nói là tâm linh tương thông với võ giả Phẩm chất của đan dược do những thầy luyện đan như thế luyện chế chỉ có cao chứ không thấp được.
"Như vậy nghĩa là trò có thể trở thành thầy luyện đan phải không ạ thầy Mục!"
"Dĩ nhiên!”
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi!"
Trên mặt Tô Hân Nhiên đầy vẻ mừng rỡ.
"Vui mừng sớm quá rồi đấy, linh hỏa mà dễ khống chế vậy sao? Không cẩn thận một chút thôi là trò vẫn có thể bị nổ đan!"
Soạt soạt soạt...
Mục Vỹ vừa nói xong thì đột nhiên có vài tiếng kêu xé gió vang lên.
Bên ngoài phòng luyện đan có vài bóng người đi qua đi lại.
Rầm rầm rầm rầm...
Bốn tiếng động lớn vang lên, cửa phòng luyện đan bị bật tung, mấy chục người lũ lượt xông vào.
Những kẻ mặc trang phục màu vàng đậm này nhanh chóng bao vây bốn người.
“Các ngươi là ai?"
“Người của Hoàng thất đấy!"
Nhìn võ phục màu vàng đậm kia, Lâm Hiền Ngọc lạnh lùng nói rồi rút trường kiếm ra cầm trong tay.
"Hoàng thất? Nhanh chân ghê nhỉ".
Mục Vỹ rụt cổ nhìn những võ giả mặc võ phục màu vàng đậm ấy, sau đó nhảy ra sau lưng Lâm Hiền Ngọc.
"Bọn này đều có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ. nhất, thứ hai, ta không có hứng thú, nhường cho ngươi luyện tay đấy!"
"...."
Lâm Hiền Ngọc cạn lời.
Mặc dù mấy chục người này đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, tầng thứ hai nhưng cũng có một số là tầng thứ ba thậm chí tầng thứ tư.
Hơn nữa, hai tên thống lĩnh đội mũ gắn lông khổng tước ở đẳng sau rõ ràng là có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm.
"Lên!"
Hai kẻ đó nhìn bốn người, không do dự ra lệnh.
Keng....
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Lâm Hiền Ngọc vung kiếm.
"Phụt phụt", những nơi trường kiếm chém qua đều văng máu tung tóe. Mục Vỹ híp mắt nhìn đường kiếm của gã.
Phong Khởi Vân Trảm!
Không ngờ chiêu thức này của Lâm Hiền Ngọc lại ẩn chứa thế kiếm của Phong Khởi Vân Trảm.
"Tên thối tha kia, dám học trộm chiêu kiếm của ta à! Ta phải tốn biết bao thời gian mới học được mà ngươi dám học lỏm!"
Thấy những đường kiếm của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vỹ hùng hổ hét lên
Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đen mặt.
Biết đây là lúc nào không? Người ta tìm đến cửa rồi mà ông thầy Mục này còn đứng đó tranh luận học với chả lỏm.
"Ngươi có học lỏm thì cũng không đúng bản gốc đâu, để ta làm mẫu cho ngươi xem!"
Mục Vỹ chẳng quan tâm mấy thứ này. Mười mấy người kia đã vòng qua Lâm Hiền Ngọc để tiếp cận hắn.
Kiếm Thanh Khuyết vung lên, thi triển Phong Khởi Vân Trảm.
Phập, phập...
Chỉ chốc lát sau, trên cổ của mười mấy người đã xuất hiện vết máu, bọn chúng ngã xuống đất.
Một kiếm lấy mạng!
"Thấy chưa? Đây mới là Phong Khởi Vân Trảm. hiểu không?”
Lâm Hiền Ngọc đen mặt nhìn dáng vẻ đó của Mục Vỹ.
Tên này đúng là, không biết ban đầu gã đồng ý làm hộ vệ cho hắn là đúng hay sai nữa.
"Chết tiệt! Kim Vũ, giết cậu ta!"
Hành động giết chết mười mấy hộ vệ chỉ bằng một nhát kiếm của Mục Vỹ làm cho hai tên thống lĩnh không nhịn nổi nữa.
"Được"
Khi giọng nói vang lên, một võ giả hơn 30 tuổi ở. bên cạnh hai người thoáng chốc lao ra.
"Đại ca, tên nhãi này khoảng 20 tuổi là cùng, chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất thôi mà lại có kiếm thuật cao đến vậy".
"Ờ, nhưng Lục gia đã nói phải bắt sống, không được làm bừa. Dù sao cậu ta cũng là thiếu trưởng tộc nhà họ Mục".
"Biết rồi!"
Hai người nhìn Kim Vũ đang xông ra với vẻ mặt khen ngợi.
Rất rõ ràng, Kim Vũ không tiến thẳng đến chỗ của Mục Vỹ mà trà trộn trong đám người để tìm cơ hội
"Chính là lúc này!"
Thấy Mục Vỹ tung đòn kiếm, khí thế trở nên yếu đi thì Kim Vũ mới hành động.
Hai tay gã ta cuộn lên từ sau lưng Mục Vỹ như hai nhánh dây leo.
Kim Vũ rất tự tin rằng mình có thể dựa vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba để đánh lén, dễ dàng bắt gọn Mục Vỹ.
Nhưng ngay sau đó, trước mắt gã ta xuất hiện một gương mặt tươi tắn vui vẻ.
Trước khuôn mặt yêu đời ấy là một thanh kiếm
Phụt...
Máu bản ra, Kim Vũ thấy hai cánh tay của mình bay lên trời, ngay sau đó là cơn đau đớn từ hai cánh tay ập đến, lan thẳng đến tim gã ta.
Sao có thể?
Thấy cảnh này, hai tên thống lĩnh Kim Triết Vũ và Kim Triết Cơ hoảng hốt.
Họ rất tin tưởng vào thân pháp ẩn mình của Kim Vũ.
Nhưng nhiều người lẫn lộn như thế mà Mục Vỹ vẫn có thể bắt gã ta được ngay, rốt cuộc hắn đã làm thế nào?
Bọn họ làm gì biết Mục Vỹ tuy chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhưng lại có lực linh hồn.
Nhất cử nhất động của Kim Vũ đều nằm trong tay hắn.
"Xùy, hộ vệ của hoàng thất mà chỉ biết lén la lén lút là sao? Kéo cả đám đến bắt ta mà hành xử chẳng khác gì trộm tặc", Mục Vỹ bĩu môi khinh thường.
"Chết tiệt”
"Chết tiệt!”
Kim Triết Vũ và Kim Triết Cơ đều bị dáng vẻ phách lối của Mục Vỹ làm cho phẫn nộ.