Mục Thần

Chương 237

"Lớp trưởng... lớp trưởng!"

Các học sinh trong lớp chín mươi tám sơ cấp tức tốc chạy đến, thấy Văn Phong chỉ ngất xỉu thì thở phào nhẹ nhõm.

Giờ thì ánh mắt của bọn họ khi nhìn những học sinh lớp chín như chuột thấy mèo vậy, cụp đuôi bỏ trốn.

Những người mạnh nhất lớp đã bị người ta đánh cho lên tiên, đứng ở đây nữa làm gì, chờ chết

“Ồ ye!"

“Thắng rồi, chúng ta thẳng rồi, ha ha..."

"Lũ nhát gan lớp chín mươi tám kia, để xem các ngươi còn dám ngạo mạn không!”

Cuộc tỉ thí nho nhỏ với kết quả đánh bại lớp chín mươi tám này không chỉ đơn thuần là thẳng một trận đấu.

Các thành phần nòng cốt trong lớp chín mươi tám có thực lực tương đối cao, đủ để lọt vào tốp năm mươi trong hơn một trăm lớp của khối sơ cấp.

Trước đó, lớp chín đã đánh tan nhuệ khí của lớp mười, nay lại lấn át cả lớp chín mươi tám. Điều này đã chứng minh thực lực của lớp chín không còn đội sổ khối sơ cấp nữa.

Quan trọng nhất là, thẳng lợi này đã khiến cho tâm thái của mỗi một người trong lớp thay đối

Nếu nói trước đây họ là những hạt cát riêng rẽ, thì lúc này đây, những hạt cát ấy như chảy trong cùng một chiếc đồng hồ cát. Tuy vẫn chưa thực sự hòa làm một nhưng đã không còn rời rạc, tách biệt như trước.

Sự thay đổi này đang diễn ra thật chậm rãi, nhưng mỗi một người đều nhận thấy rất rõ rệt

“Reo hò như thế làm gì?"

Mục Vỹ nhìn họ, đứng ra giội nước lạnh rất đúng lúc: "Thẳng thì thẳng, nhưng nếu đối thủ là người khác thì liệu có thắng được không?”

Ta tới lớp chín không phải để bồi dưỡng mà là biến các trò thành thiên tài, còn lâu lầm mới đến lúc đó!"

Các trò mới chỉ là lớp sơ cấp, khi nào được thành lớp trung cấp, lớp cao cấp rồi hãng hoan hô!"

Thành lớp trung cấp, lớp cao cấp ư?

Trong Lôi Phong Viện có gần một trắm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp, hơn mười lớp cao cấp, và những người trong lớp học ở các cấp bậc ấy đều có cảnh giới Linh Huyệt.

Điều kiện quan trọng nhất để tiến tới khối trung cấp chính là, một trăm học sinh trong lớp thì cả một trăm đều phải có cảnh giới Linh Huyệt.

Không biết đến khi nào lớp chín mới đạt được điều kiện đó!

"Chỉ một tháng, ta sẽ giúp tất cả các trò đột phá, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, tiền đề là các trò phải khắc khổ tu luyện".

Mục Vỹ lặp lại câu này rồi rời đi luôn.

Hắn đã nói ra câu đó khi vừa mới đến Lôi Phong Viện, lúc ấy, cả lớp đều cho rằng đó chỉ là một trò đùa.


Có điều, giờ nghĩ lại thì dường như không phải!

Đương nhiên Mục Vỹ không nói sẽ giúp họ từ lớp sơ cấp thăng tiến lên lớp trung cấp cho vui.

Trong bảy đại viện, mỗi đại viện đều chia làm bốn cấp bậc.

Lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp và lớp đặc biệt.

Lôi Phong Viện có khoảng một trăm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp, lớp cao cấp thì chỉ có mười mấy, còn lớp đặc biệt thì chỉ dành cho một trăm học trò có tên trên linh bảng của Lôi Phong Viện.

Những học sinh này ai cũng có cảnh giới ít nhất là Linh Huyệt tầng thứ năm.

Còn một khoảng cách rất xa để lớp chín sơ cấp có thể đạt được trình độ đó.

Nhưng có xa xôi cách trở đến mấy cũng phải phấn đấu.

"Có thể nói, linh dịch là một loại đan dược hết sức thần kỳ, nhưng nếu có thể kết hợp với một số dược liệu để luyện chế thành đan dược, cho bọn học trò uống vào thì hiệu quả sẽ cao hơn nữa"

"Hơn thế, ưu điểm của linh dịch là khả năng thanh lọc kinh mạch, tẩy tủy phạt cốt, rất có ích cho võ giả mà không đem lại ảnh hưởng xấu nào. Đan dược này chưa từng xuất hiện trên thế gian".

"Xem ra mình phải suy nghĩ thật kỹ!”

Mục Vỹ hạ quyết tâm, sau đó đi vào phòng luyện đan.


Mỗi khi dạy xong, lão Cam sẽ ở trong phòng luyện đan như người giữ cửa. Thấy hắn tới, ông ấy khẽ mỉm cười xem như chào hỏi.

Dược liệu đã nhờ Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn chuẩn bị, hai người đó đã bắt tay vào việc thu thập, nhưng Mục Vỹ cũng biết việc đó không thể hoàn thành trong sớm chiều được.

Có một số loại không dễ tìm.

"Xem nào...”

Vào phòng luyện đan, Mục Vỹ lẩm bẩm một mình.

“Bản chất của linh dịch là thần lực, có khả năng thay đổi thiên phú của võ giả. Tác dụng này quả là tuyệt vời, nhưng nếu có thể vừa thay đổi thiên phú vừa đề cao tính dẻo dai của kinh mạch để ngưng tụ chân nguyên thì càng xuất sắc hơn nữa”,

Phát minh ra một loại đan dược mới là một việc rất khó khăn, kể cả khi đó là Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên.

Nhưng đối với Mục Vỹ thì đây chỉ là trò mèo thôi.

Quyết định xong, hắn bắt tay vào công việc.

"Cỏ Gổ Linh... bổ trợ tỉnh thần và thân thể!”

"Quả Thanh Liên Yêu... thông thuận kinh mạch!"

....

Mục Vỹ nhốt mình trong phòng luyện đan suốt mười ngày liên tiếp, không ra ngoài lấy một lần.

Mười ngày sau, hẳn mệt lử nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

"Thành công rồi sao?"

Thấy Mục Vỹ đi ra, lão Cam khẽ mỉm cười.

Mười ngày qua, ông ấy đã thấy hắn luyện đan bỏ quên cả thời gian, lúc nào cũng đứng trước lò luyện đan mà vắt óc nghiên cứu.

"Hê hê... Đến đây nào lão Cam, thử một viên Thất Khiếu Thông Linh Đan ta vừa luyện chế ra xem!”

Nói xong, Mục Vỹ mau chóng lấy một viên đan dược màu xanh có bảy lỗ thủng ra, tỉnh rụi mở miệng lão Cam ra cho ông ấy nuốt xuống.

"Tên nhãi thối tha nhà cậu!"

Bị Mục Vỹ nhét đan dược vào họng, khuôn mặt của lão Cam đỏ ứ lên, vừa cười vừa mắng hẳn.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt ông ấy đọng lại!

Ông ấy có thể cảm giác rõ ràng được một phần chân nguyên rối loạn trong cơ thế đang bắt đầu nề nếp trở lại, chảy theo quỹ đạo bình thường.

Chỗ chân nguyên ấy vận chuyển với tốc độ khá châm nhưng đã nghe theo sư điều khiển của ông ấy.
Bình Luận (0)
Comment