Mục Thần

Chương 247

Cuối cùng ở đó chỉ còn lại Mục Vỹ, Tiêu Chiến Thiên và Tiêu Khánh Dư.

“Dư Nhi, Dư Nhi của ta!”

Vì Tiêu Khánh Dư không được thông minh, nên Niệm Linh Quan luôn quan tâm hết mực. Bây giờ trông thấy con trai mình hồi phục, bà mừng đến rơi nước mắt.

“Mẹ, chuyện này mẹ phải cảm ơn thầy Mục. Chính thầy đã phát hiện ra điểm bất thường trong cơ thể con nên mới cứu con được”.

“Không cần đâu!"

Thấy hai mẹ con họ tình cảm, Mục Vỹ xua tay, lạnh mặt nói: "Tiêu Khánh Dư, bệnh của trò đã khỏi, đừng quên trận pháp ta đã nói với trò. À, nhớ nói chuyện rõ ràng với tay kia, dặn nó ngoan vào, không là ăn hành đấy".

“Gia đình trò đoàn tụ đi, ta đi trước đây!"

Đùa! Mới một lúc trước, suýt nữa hẳn đã toi đời rồi!

Nếu Tiêu Khánh Dư đi ra chậm thêm một chút nữa thôi thì hẳn đã chỉ còn là một cái xác.

Niệm Linh Quan này đúng là quá đáng, dù có sốt sắng đến mấy thì ít ra cũng phải hỏi rõ ngọn ngành đã chứ.

Mục Vỹ không phải thánh nhân, hẳn đã cứu người thì đương nhiên cũng muốn được khen ngợi, tiện thể kiếm một món từ nhà họ Tiêu luôn. Dầu sao cũng không phải nhà họ Mục, sao hẳn phải làm không công chứ!

Nhưng giờ thì hay rồi, chưa kịp kiếm gì từ họ thì suýt nữa mình đã bị họ xơi tái luôn

“Thầy Mục...”

Thấy Mục Vỹ định rời đi, Tiêu Khánh Dư luống cuống.

“Dư Nhị, kệ hẳn đi! Chờ một thời gian nữa, cha mẹ sẽ mang quà đến nhà họ Mục. Cha con đã hứa hôn tỷ tỷ của con cho hẳn là hẳn đã quá được hời rồi, đừng lo nữa!"

Niệm Linh Quan cười nói: "Lần này may mà con không sao, nếu con có chuyện gì thì dù có Mục Thanh Vũ ở đây, tiểu tử kia cũng khó thoát được một kiếp nạn!”

Mẹ kiếp!

Nghe thấy thế, Mục Vỹ đang định đi lập tức thấy bực mình!

Hắn làm người tốt, không được thưởng cũng không sao, dẫu sao Tiêu Khánh Dư cũng là học trò của hắn.

Nhưng xem đi! Rõ là hẳn cứu trò ấy, mà sao nhà họ cứ làm như hắn đang kiếm chác gì từ nhà họ vậy.

“Niệm tiền bối!"

Mục Vỹ nén giận, nhìn Niệm Linh Quan rồi cười nói: "Nể tình bà là mẹ của Tiêu Khánh Dư, ta không tính toán với bà. Nhưng ít nhất ta mong bà hãy nhìn nhận rõ vấn đề!"


Nhìn nhận rõ vấn đề?

“Hừ! Mục Thanh Vũ là tên khốn nên không biết dạy dỗ con trai mình biết phép tắc, dù...”

“Dừng!"

Mục Vỹ ngoáy tai, mất kiên nhẫn nói: “Người khác thế nào ta không biết, nhưng Mục Vỹ ta xưa nay làm gì cũng là bởi thấy thích thú, chứ ta không ưa thị phi.”

“Hôm nay, bà chỉ biết ta nắm chắc tám mươi phần trăm là có thể cứu được Tiêu Khánh Dư, còn hai mươi phần trăm là thất bại. Nhưng bà không biết xác suất hai mươi phần trăm thất bại ấy là Mục Vỹ ta sẽ chết, còn Tiêu Khánh Dư chỉ ngồi im một chỗ thôi”.

“Bà không tin ta cũng được! Bà dẫn đội quân tinh nhuệ của nhà họ Tiêu đến chờ sẵn ở ngoài để nếu ta thất bại là giết ta ngay. Khi ta vừa đi ra khỏi lò luyện Thông Tiên, bà chẳng thèm hỏi một câu đã muốn xử ta luôn, ta cũng không quan tâm!"

"Ta nói rồi, Mục Vỹ ta làm gì cũng đều là bởi thấy thích, chứ không phải nể nang gì ai. Hôm nay, bà là mẫu thân của học trò của ta, ta không làm khó bà. Nhưng mong bà hiểu rằng không phải ai cũng dùng thế lực để đối đãi với người khác như bà đâu. Ta là một thầy giáo, dạy dỗ và giúp đỡ học trò là trách nhiệm của ta, chứ không liên quan đến lợi ích”.

“Còn hôn ước giữa hai nhà chúng ta, ta chưa từng đồng ý. Thê tử tương lai của Mục Vỹ ta chỉ có một người thôi, đó chính là Tân Mộng Dao”.

“Chuyện hôn sự này sớm muộn sẽ bị huỷ. Và ta đã nói rồi, Mục Vỹ ta thích làm gì thì làm, không ai có thể chỉ phối được, kể cả bà, Mục Thanh Vũ hay bất kỳ ai của đế quốc Nam Vân”.

Mục Vỹ nói liền một mạch, hẳn chỉ thấy thoải mái vì đã trút được cục tức ra ngoài.

Hắn đã sống lại một cuộc đời mới, nhưng vẫn có sự tôn nghiêm và tính cách của một Tiên Vương


Vui buồn tức bực là do mình, còn phong cách sống là do tâm trạng

Phóng khoáng tự tại, oán hận phân minh mới chính là con người của Mục Vỹ hắn.

“Trên đời này, người có thế ép buộc ta chỉ có ta mà thôi"

Hắn của trước kia đứng sừng sững trên trời cao, kiếm chỉ cứu thiên, trừng trị điều bất công trong thiên hạ.

Hắn của trước kia mà không phục trời là sẽ phản kháng bằng mọi cách, và bây giờ vẫn vậy.

Hắn ghét phong cách hành xử đối đãi với người khác của Niệm Linh Quan, không thích là không thích, dù có Tiêu Doãn Nhi và Tiêu Khánh Dư ở đây thì hân cũng vẫn nói vậy.

“Cáo từ!"

Mục Vỹ chắp tay rồi quay người thản nhiên bỏ đi.

Nhất thời, các võ giả của nhà họ Tiêu đều ngẩn ra tại chỗ nhìn hắn, vì chặn lại không được mà kệ hắn bỏ đi cũng không xong.

“Còn không mau tránh ra?"

Mục Vỹ dứt lời là cất bước đi luôn.

Hắn muốn xem ai dám chặn đường mình!

Cuối cùng thấy Mục Vỹ rời khỏi Tụ Tiên Các, mọi người mới đần giải tán.

||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||

“Mẹ, sao mẹ lại làm thế? Hay tỷ tỷ chưa nói thầy Mục định làm gì cho mẹ nghe?”, Tiêu Khánh Dư tỏ vẻ khó chịu.

“Nói rồi thì sao? Mẹ có biết hẳn sẽ thành công đâu, tại mẹ lo cho con quá”.

“Trời ạ... Thầy Mục là một cường giả chân chính, đế quốc Nam Vân chỉ là điểm khởi đầu của thầy ấy thôi. Nếu con có thể đi theo thầy ấy thì có chết cũng không đáng tiếc”.

“Dư Nhi...”

Nghe Tiêu Khánh Dư nói vậy, Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan đều ngẩn ra.

Tiêu Khánh Dư phải đảm nhiệm vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Tiêu, bây giờ trí thông minh của cậu ấy đã hồi phục, chỉ cần tu vi tăng lên là có thể trở thành thiếu trưởng tộc rồi.

Nhưng cậu ấy lại nói muốn đi theo Mục Vỹ, có chết cũng không tiếc.

Trong thế giới thực lực quyết định tất cả của võ giả, câu nói này có nghĩa là gì? Trong đầu phu phụ Tiêu Chiến Thiên biết rất rõ.
Bình Luận (0)
Comment