Mục Thần

Chương 254

Bọn họ đang rất mong chờ được nhìn thấy phó phụ trách Trịnh khoả thân chạy quanh sân luyện võ.

Loáng cái, năm ngày đã trôi qua.

Hôm nay, cửa lớp chín sơ cấp nhộn nhịp một cách kỳ lạ.

Trịnh Thành Vân mặc áo bào màu xanh đứng ở cửa lớp chín sơ cấp, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ vênh váo.

Có mấy thầy giáo cao lớn của lớp sơ cấp đứng thắng tắp sau lưng lão ta, quan sát các học trò của lớp chín đi ra đi vào.

“Đinh Hà, từng là thầy giáo của lớp chín sơ cấp, cậu nghĩ đám học trò này có thể đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt được hay không?”, Trịnh Thành Vân cười hồi.

Một người thanh niên khoảng 27, 28 tuổi ăn vận nho nhã đứng trước mặt lão ta.

Người này tên là Đinh Hà, vốn là thầy chủ nhiệm của lớp chín sơ cấp, nhưng sau khi thấy lớp này quá kém cỏi, y vội vàng tìm chỗ dựa, đầu quân cho Trịnh Thành Vân để được đổi sang dạy lớp khác.

Bây giờ, y đã là thầy chủ nhiệm của một lớp trung cấp, địa vị ở Lôi Phong Viện cao hơn không biết bao nhiều lần so với hồi dạy khối sơ cấp.

“He he... Chủ nhiệm Trịnh yên tâm, với trình độ mèo cào của Mục Vỹ mà đòi giúp cả lớp ấy đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt trong vòng một tháng thì đúng là mơ mộng hão huyền"

Đỉnh Hà đầy tự tin nói: “Chủ nhiệm Trịnh không biết đấy thôi, cái lớp chín này toàn đứng bét học viện. Cổ Vũ Phàm là tên vô dụng bị cụt một tay nhưng cứ ảo tưởng trở thành một thầy luyện khí, còn mấy tên cà lơ phất phơ như Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực chỉ chẳng có tài cán gì, có mấy đứa này trong lớp thì Mục Vỹ còn lâu mới làm được như lời hẳn nói”.

“Thế thì tốt, tốt rồi!"

Trịnh Thành Vân cười híp mắt.

Lần này, lão ta có người đứng sau ủng hộ, chỉ cần có thể đuổi được Mục Vỹ ra khỏi học viện thì lão ta sẽ có mười nghìn linh thạch trung phẩm.

Nên đương nhiên lão ta sẽ làm chuyện xấu này một cách vui vẻ.

Hơn nữa, Mục Vỹ này luôn miệng gọi lão ta là phó phụ trách, cách gọi này khiến lão ta thấy rất bực bội

“Ơ, phó phụ trách Trịnh, sao ông đến đây sớm thế?”

Trịnh Thành Vân đang chìm đắm trong suy nghĩ, một tiếng gọi chói tai khiến lão ta nhíu chặt hàng lông mày lại thành một đường thắng.

Lại là Mục Vỹ!

Phó phụ trách Trịnh!

Nghe thấy vậy, Trịnh Thành Vân chỉ muốn lập tức tẩn cho Mục Vỹ một trận.

“Ha ha... Thầy Mục, lâu không gặp, không biết cậu còn nhớ lời hứa giữa hai chúng ta không?”

“Hứa? Phó phụ trách Trịnh, chúng ta có hứa hẹn gì với nhau à?”

Mục Vỹ tỏ ra ngạc nhiên nhìn Trịnh Thành Vân rồi hỏi.

“Thầy Mục đúng là khéo đùa!”, Đinh Hà đứng bên cạnh lên tiếng: “Một tháng trước, thầy Mục đã cam kết với chủ nhiệm Trịnh rằng sẽ khiến tất cả học trò của lớp chín sơ cấp đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất trong vòng một tháng, đồng thời tăng hạng lên thành lớp trung cấp, thầy quên rồi sao?”

“Có chuyện này á?"

“Đương nhiên!”

Trịnh Thành Vân sốt sắng hắn lên: “Mục Vỹ, hai chúng ta đã thoả thuận với nhau rồi, nếu cậu không thể làm được thì phải rời khỏi học viện, còn nếu được làm thì..."

“Thì sao?”

“Nếu làm được thì ta sẽ khoả thân chạy mười vòng quanh sân luyện võ!"

"Ồ...."

Nghe thấy Trịnh Thành Vân nói vậy, Mục Vỹ làm như hiểu ra rồi gật đầu.


“Các trò đâu, đã nghe thấy phó phụ trách Trịnh nói gì chưa?”, Mục Vỹ gọi lớn lên.

“Rồi ạ!"

Đột nhiên giọng nói của cả lớp chín vang lên điếc tai nhức óc, hơn một trăm học trò cùng đồng thanh đáp lớn.

Nhất thời các học trò khác đang đứng vây quanh bên ngoài cũng phải nhòm ngó, bắt đầu quan sát xem có chuyện gì.

“Ha ha... Mục Phong Hành, người ca ca này của ngươi hài hước thật đấy!", có hai bóng người đang đứng cạnh nhau trên hành lang bên ngoài lớp học, một người trong số đó bật cười.

“Hài hước chỗ nào?”, Mục Phong Hành hỏi một cách buồn chán.

“Theo ngươi nói thì thầy Mục này của ngươi luôn ghi nhớ chuyện này, nhưng hôm nay lại làm trò để lão hồ ly Trịnh Thành Vân phải nhắc thầy ấy. Thực chất là ca ca ngươi đang muốn nhắc lão ta, hơn nữa còn muốn làm lớn chuyện lên. Lớp ngươi đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt hết thật rồi thì Trịnh Thành Vân này hết đường chối cãi”.

Nghe người bằng hữu tốt của mình là Hoàng Lạp phân tích, đôi mắt của Mục Phong Hành cũng dần sáng lên.

“Người huynh trưởng từng bị gọi là vô dụng này thật sự có thể nghĩ ra một cách thông minh như vậy sao?", Mục Phong Hành lẩm bẩm một mình.

“Nghe nói thầy ấy cho ngươi một bộ pháp quyết tên là 'Quỷ Ảnh Thần Tông Mô gì đó chuyên tu luyện chém giết à? Thân pháp và tốc độ thế nào? Lợi hại lầm sao?”

“Ừ!"

“Lợi hại thật à?”

Hoàng Lạp kinh ngạc nói: “Tiểu tử này bây giờ đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm rồi, người khác không biết nhưng ta thì biết thừa. Đến ngươi còn nhận xét là lợi hại thì ít nhất đó cũng phải là bí pháp cao cấp Huyền Giai. Người ca ca này của ngươi siêu thật đấy!"

Cao cấp Huyền Giai? Môn võ kỹ đó đâu chỉ dừng ở cấp độ này, sau khi nghiên cứu tính bộc phát của nó, Mục Phong Hành cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi định cho cả thiên hạ biết ta đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm à?”

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, khai thông huyệt Quan Nguyên, bây giờ cậu ta dư sức ghi tên lên linh bảng của Lôi Phong Viện.

Nhưng Mục Phong Hành chỉ là học trò của lớp chín, thật sự khiến người ta khó mà phát hiện ra được.

“Ngươi đúng thật là! Nếu không vì Cổ Tâm Nhã thì ngươi đã là cao thủ của long bảng từ lâu rồi, nhưng..”

“Nói đủ chưa?”

“Rồi rồi, ta không nói nữa được chưa! Ngươi mau vào lớp đi, sắp kiểm tra rồi, ta đứng đây chờ xem Trịnh Thành Vân khoả thân chạy quanh sân võ!

Mục Phong Hành cũng đến bó tay với người tri kỷ này của mình, câu ta quay người đi vào lớp.
Bình Luận (0)
Comment