Mục Thần

Chương 267

Mục Vỹ cười nói: "Để Vương đại mỹ nữ nợ ta một lần, Bách Bộ Thanh Vân Tán cũng không đáng sợ”.

Nói trắng ra, Bách Bộ Thanh Vân Tán được coi là một loại độc dược kích thích dục vọng của con người

Loại độc dược này có thể tích luỹ trong người võ giả, khiến người nhiễm phải sẽ bị kích thích dục vọng. Nếu chỉ đơn giản là dùng thể xác để giải độc, kết quả sẽ khiến độc dược ngày càng ăn sâu, cuối cùng khiến người trúng độc hoàn toàn trở thành một thứ công cụ mặc người giày vò đến khi mất mạng.

Ở trong tiểu thế giới Tam Thiên, loại độc dược này cũng rất hiếm thấy.

Không ngờ lại có người dám sử dụng nó trong Lôi Phong Viện.

“Thầy Mục, chính là ở đây!”, Vương Hinh Vũ đi tới trước một gian phòng dành cho giáo viên, khổ sở nói: “Hi vọng thầy Mục nhìn thấy cảnh tượng bên trong vẫn có thể giữ vững tỉnh thần trị độc cho học trò của ta”.

“Yên tâm, ta biết Bách Bộ Thanh Vân Tán. Loại xuân dược này rất ghê gớm, có thể giết người trong vô hình. Ta vẫn có cách để giải độc!”

Dứt lời, Mục Vỹ mở cửa đi vào.

Bên trong căn trong trưng bày đủ loại trang sức được sắp xếp gọn gàng, rõ ràng là khuê các của một. cô nương. Mùi thơm ngát tràn ngập làm say lòng người.

Lúc này, trên chiếc giường màu hồng có một người bị trói chặt hai tay hai chân, toàn thân đỏ ứng mê người đang không ngừng giãy dụa.

Người này mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, ngực ưỡn cao, hai chân thon dài. Chỉ là hiện giờ hai tay bị trói vào hai bên cột giường bằng dây thừng, hai chân cũng vậy.

“Tâm Nhã, muội sao rồi?"

Vương Hinh Vũ đến bên cạnh nhìn người con gái quyến rũ đang nằm trên giường, lo lắng hỏi thăm.

“Tỷ, muội.. muốn, muội.. muốn”, gương mặt Vương Tâm Nhã đỏ bừng, vẻ mặt câu dẫn thấp giọng cầu xin, không thèm để ý tới sự tồn tại của Mục Vỹ.

Đàn ông!

Khi nhìn thấy Mục Vỹ, Vương Tâm Nhã đột nhiên như nổi điên, muốn lao vào người hắn, hoà tan hẳn trong cơ thể của mình.

Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

“Thầy Mục, muội ấy là muội muội của ta, cũng là học trò của ta. Muội ấy bị người ta hạ độc Bách Bộ Thanh Vân Tán. Nếu thầy Mục có cách xin hãy nhanh chóng cứu giúp.”

“Không thành vấn đề!”

Mục Vỹ ngồi xuống cạnh giường, tỉnh tế đánh giá Vương Tâm Nhã.

Cô ta không giống với tỷ tỷ Vương Hinh Vũ, mới vào tuổi mười tám, đúng lúc cơ thể đang dậy thì, mỗi một bộ phận đều rất mê người.

Cộng thêm dược hiệu của Bách Bộ Thanh Vân Tán khiến lúc này, Vương Tâm Nhã giống như một trái đào mật mặc người ăn sạch.

“Đàn ông, ta muốn đàn ông. Ta muốn có đàn ông!", sau khi thấy Mục Vỹ, Vương Tâm Nhã hoàn toàn mất khống chế dục vọng. Cô ta thèm muốn hai tay của hẳn, thèm muốn thân thể của hẳn, thèm muốn hẳn giải thoát cho mình.

“Cô Vương tới tìm ta chắc chắn là tin tưởng ta. Lát nữa có thể ta sẽ có một vài hành động đắc tội muội muội của cô, mong cô hiểu cho”.

“Tất nhiên rồi!"

Từ lần trước nhìn thấy Trịnh Thành Vân cởi chuồng chạy bộ, Vương Hinh Vũ mới biết đến Mục Vỹ.

Sau khi điều tra kỹ càng, cô ta càng phát hiện ra điểm khác biệt của Mục Vỹ.

Mục Vỹ có thiên phú luyện đan siêu phàm mà người khác không tài nào hiểu nổi. Thậm chí có vẻ hân đã có thoả thuận gì đó với hai vị đại sư Mạt.

Vì vậy, khi muội muội bị người ta hạ độc Bách Bộ Thanh Vân Tán vào nửa tháng trước, cô ta nghĩ đủ mọi cách giải độc cho muội muội nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Trước mắt, e là chỉ khi mời hai vị đại sư Mạt tới cứu chữa mới có hi vọng.

Nhưng bây giờ, đại sư Mạt Vấn một lòng đam mê luyện đan, đại sư Mạt Khánh Thiên vốn là thần long thấy đầu không thầy đuôi, sao cô ta có thể gặp được.

Hiện giờ chỉ còn cách tới tìm Mục Vỹ.

Cô ta vốn cũng không ôm ấp hi vọng gì.


Nhưng lúc cô ta hỏi mấy thầy luyện đan bốn sao, năm sao về Bách Bộ Thanh Vân Tán, bọn họ đều chưa từng nghe tới. Thế mà Mục Vỹ lại biết được.

Phản ứng đó không phải giá vờ.

Cô ta đã nhờ Mục Vỹ tới giúp đỡ thì chỉ có thể tin tưởng vào hắn.

Bởi vì độc tố đã tích luỹ trong người Vương Tâm Nhã hơn nứa tháng. Nếu còn tiếp tục như vậy, kéo dài đến hai mươi mốt ngày, độc dược trong người muội muội sẽ không thể giải được nữa.

Đến lúc đó cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn độc tố trong người muội muội phát tác đến chết.

Hoặc là tìm cho muội muội một trăm đàn ông để giải trừ độc tố. Dù là vậy, cuối cùng muội muội vẫn phải chết, trước khi chết còn phải chịu sỉ nhục như vậy, cô ta tuyệt đối không cho phép.

“Được, vậy thì ta bắt đầu đây!"

“Hả?"

Vương Hinh Vũ ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ thầy Mục không cần chuẩn bị hút linh dược hay đan dược gì sao?". Ngôn Tình Trọng Sinh

“Không cần!”

Mục Vỹ tràn trề tự tin đáp: “Chỉ căn một đôi tay của ta là đủ rồi!"

Một đôi tay là đủ rồi?

Vương Hinh Vũ đỏ mặt nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn dùng tay giúp muội muội...

Trông thấy vẻ mặt kỳ quái của cô ta, Mục Vỹ gãi đầu khó hiếu, không thèm để ý nữa. Hắn đi thắng tới bên cạnh Vương Tâm Nhã, cởi dây trói tay chân cho cô ta.

“Thầy Mục!”

“Sao thế?”

“Tâm Nhã trúng Bách Bộ Thanh Vân Tán, nếu cởi tới sợ là..."

“Sợ là sẽ nhảy bổ tới cưỡng bức ta hả?”

“Ừ!"

“Nếu dùng đan dược để giải loại độc này, dù là đan dược gì cũng đều sẽ kích thích Bách Bộ Thanh Vân Tán, khiến độc tố càng lan rộng. Cách duy nhất chính là đả thông kinh mạch trong cơ thể, nhờ đó đẩy lùi độc tố ra ngoài!”

Mục Vỹ giải thích: “Kinh mạch là nơi nhạy cảm nhất của võ giả nên không thể trói muội muội của cô chặt như vậy, lại càng không được để cô ta mặc quăn áo!"

Nói rồi, hẳn xé toạc váy áo trên người Vương Tâm Nhã. Một cơ thế hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt hai người.
Bình Luận (0)
Comment