Mục Thần

Chương 274

“Thầy Mục, nếu đã là so tài thì nên biết điểm dừng, tránh tổn hại quan hệ hai bên, được không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề!”

Mục Vỹ mim cười đáp lại.

Biết điểm dừng? Mơ đi!

Tự mình dí mặt tới thì đừng trách bị người ta đánh tơi bời.

“Trận so tài đầu tiên, Hình Chân lên đi!”

“Trò ạ?"

Hình Chân nghe thấy Tiêu Bất Ngữ nói vậy liền kinh ngạc. Cậu ta nằm trong số mười võ giả đứng đầu lớp bốn cao cấp, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư. Vậy mà Tiêu Bất Ngữ lại bảo cậu ta đối phó đám ranh con lớp trung cấp đầu tiên.

“Bảo trò lên thì lên đi, nói nhiều quá đấy. Thua là mất mặt lắm”.

“Thua?”, Hình Chân bật cười đáp: “Thầy Tiêu, nếu thua trò sẽ giặt toàn bộ quần lót cho con trai trong lớp chúng ta hết một tháng”.

“Ha ha...”

Đám học sinh lớp bốn cao cấp đều cười phá lên.

“Trận đầu tiên, hừm... Lâm Chấp lên đi!”

“Trò ạ?”

“Đúng rồi, không phải trò đã đột phát cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba rồi sao? Để ta xem thử Vũ Lăng Thương Pháp của trò thế nào rồi.”

“Vâng!"

Lâm Chấp vô cùng ngạc nhiên. Gã không ngờ Mục Vỹ lại lựa chọn mình lên đánh trận đầu.

Gã đột phá được Linh Huyệt tầng thứ ba cũng chỉ là may mắn mà thôi. Nhưng Hình Chân là người nổi tiếng của Lôi Phong Viện, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, gã không thể khinh thường.

Tăng thứ ba đấu với tăng thứ tư, phần thắng quá nhỏ!

“Thầy Mục, hay là để trò lên trận đầu đi”, Tiêu Khánh Dư trầm ngâm nói: "Hiện giờ kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa trong người trò rất nghe lời”.

“Cút sang một bên!”

Mục Vỹ nghe thấy Tiêu Khánh Dư xin đánh, cốc đầu cậu ấy mắng: “Trò lâm chuyện quá, bây giờ không in tưởng phán đoán của ta sao?”

“Trò biết rồi..."

Tiêu Khánh Dư mếu máo ôm đầu lùi lại phía sau.

“Này thầy Mục, chẳng lẽ lớp chín trung cấp của thầy hết người rồi à? Gọi gã thiên tài kiếm ý ra đi. Thắng ranh này sao có thể là đối thủ của trò được?”

“Hừ! Lâm Chấp lên!”

"Vâng!"

Vũ khí Hình Chân sử dụng là một thanh đại đao, lưỡi đao ánh lên sắc bạc, khí tức lạnh lẽo lan tràn ra xung quanh,

“Ha ha, ranh con kia, lát nữa thua trận đừng sợ tè ra quần đấy!"

Hình Chân cười lớn vung đao lên. Tiếng xé gió vù vù truyền tới. Lưỡi đao lao thẳng về phía Lâm Chấp.

"Phá Phong Thương!"

Lâm Chấp quát khẽ một tiếng, cúi người đâm thương ra.

Một tiếng nổ ầm vang lên. Hai bóng người va chạm vào nhau rồi lập tức tách ra

“Hả?”

Trong lúc va chạm, Hình Chân giật mình hoảng hốt.

Rõ ràng Lâm Chấp trước mắt y chỉ mới tới cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ ba nhưng chân nguyên trong người còn hùng hậu và mạnh mẽ hơn y. Cú đâm thương kia trông có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại vô cùng thâm sâu.

Thần kỳ!

Lâm Chấp cũng sợ ngây người.

Thực lực của tên Hình Chân này... quá yếu!

Vừa rồi nếu không phải vì muốn thăm dò, gã mà đánh hết sức thì sợ là tên này đã bại trận rồi.

Nhưng Lâm Chấp không dám mạo hiểm xông lên. Gã cho rằng Hình Chân đang cố ý lộ ra sơ hở để lừa mình vào tròng.

Tiếp đó, hai người thi nhau công kích phòng thủ nhưng vẫn không có ai bị rơi vào thế yếu.

“Trận đầu tiên cực kỳ quan trọng. Thầy Mục đã cho mình lên đấu, mình không thể thua được!”


Nghĩ vậy, Lâm Chấp lại càng nâng cao tốc độ tấn công.

Cảm nhận được Lâm Chấp đang tăng tốc, Hình Chân lập tức luống cuống chân tay, chém ra chiêu nào cũng bị đối thủ dễ dàng hoá giải. Thậm chí trong lúc nguy cấp còn bị Lâm Chấp đánh trúng.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Mục Phong Hành đứng lẫn trong đám người lẽ quan sát trận chiến.

“Này Phong Hành, lớp của ngươi lại đánh nhau rồi! Trời ạ, bây giờ Lâm Chấp thật lợi hại, có thể áp chế cả Hình Chân!", Hoàng Lạp tranh thủ chạy tới bên cạnh cậu ta, thấp giọng nói

“Thầy Mục truyền cho ta Mị Ảnh Thần Tông Môn vô cùng thần kỳ. Vũ Lăng Thương Pháp mà thầy ấy truyền cho Lâm Chấp cũng là trong bá đạo có vững vàng. Hình Chân vốn không phải là đối thủ của hắn”.

“Trận đấu này kéo dài tới tận bây giờ chỉ đơn giản là vì Lâm Chấp không đủ tự tin. Thầy Mục cho hắn ra sân cũng là để hẳn lấy lại tự tin.”

“Ngươi hiểu rõ thật đấy!”

Hoàng Lạp cười nói: “Không biết tên Lâm Chấp kia có hiểu được không?"

Ầm...

Đúng lúc ấy vang lên tiếng động thật lớn. Hình Chân mặt đỏ phừng phừng, thở hổn hến, trừng mắt nhìn Lâm Chấp.

Tên nhóc này là chuyện gì thế?

Tại sao y đánh thế nào cũng gặp phải mũi thương của đối phương.

“Hình Chân, cút về đây!”

Hình Chân đang định tấn công thêm lăn nữa thì nghe thấy Tiêu Bất Ngữ tức giận quát lớn.

“Thầy Tiêu, trò.

“Chưa đủ mất mặt à? Cảnh giới của con là Linh Huyệt tầng thứ tư, người ta mới đến tầng thứ ba thôi”.

“Thầy Tiêu, trò vẫn còn tuyệt chiêu chưa dùng tới, Hình Chân cuống quýt giải thích.

“Tuyệt chiêu cái khỉ gì? Trò có, chẳng lẽ người ta không có à? Mau cút về đây cho ta!”, Tiêu Bất Ngữ nổi giận đùng đùng hét lên: “Trận thứ hai, Thác Nguyên lên đấu đi”.

“Vâng”.

Ngay sau khi Tiêu Bất Ngữ dứt lời, một bóng người lập tức bước ra khỏi hàng ngũ của lớp bốn.

Lúc này, bọn họ không còn kiêu ngạo và nóng nảy như trước nữa. Ai nấy đều sa sâm mặt, không nói một lời.

Không phải bọn họ không muốn nói, mà là không còn mặt mũi để nói.

Từ đầu tới cuối Hình Chân đều bị người ta chèn ép, quá mất mặt.

“Trận thứ hai, Mục Phong Hành, đừng đứng đó tán phét nữa, tới đây!", Mục Vỹ vây tay ra hiệu cho Mục Phong Hành ra trận.

“À phải rồi, ba chiêu phải thắng!"
Bình Luận (0)
Comment