Mục Thần

Chương 284

Vương Hinh Vũ nghe Tiêu Bất Ngữ nói vậy thì làm vẻ mặt trêu tức.

"Tiêu Bất Ngữ, ngươi nói vậy không sợ cần trúng lưỡi sao? Đúng là lúc đầu lớp thầy Mục đã thua đậm, nhưng ta nhớ ba cậu học trò trong lớp thầy ấy đã đánh bại ba học trò lớp ngươi khi còn chưa lên lớp cao cấp cơ mà. Ngươi nên nghĩ cách phải làm sao mới không thất bại thám hại nếu gặp phải lớp chín trong cuộc chiến của khối cao cấp đi!”

"Cô..."

Cảnh tượng Tiêu Bất Ngữ cứng họng làm những giáo viên khác đều cười phá lên.

Dạo này đúng là lớp chín cao cấp phát triển quá mạnh mẽ, đã đến lúc đè bẹp sự nhiệt huyết của bọn nó rồi, thế mới biết trời cao đất dày.

"Theo ta thì lăn này lớp chín sẽ nối trội lắm đây, nhưng muốn lọt vào tốp ba thì không thế được!", Khô Du Chá cười nói: 'Lớp một có Ngạn Vân Ngọc, mất hy vọng chắc rồi. Lớp hai thì có Lí Trạch Lâm, tên này thần bí lắm, Mục Vỹ khó mà thẳng nổi!"

"Lớp ba có Vương đại mỹ nữ, Mục Vỹ cũng không làm gì được, kiểu gì cũng có người áp chế được lớp chín chứ!

Không thể không nói, Khô Du Chá có oán hận rất sâu với Mục Vỹ!

Trịnh Thành Vân bị ép phải chạy trên sân luyện võ mà không có mảnh áo nào che thân, mất hết mặt mũi, sau đó lão ta bị Mục Vỹ đưa về gia tộc rồi biến mất một cách đáng ngờ.

Đương nhiên ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra!

Thế mà không một ai nắm chức vụ cao trong Lôi Phong Viện hỏi đến!

Chả phải giải thích tại sao Khô Du Chá ghi hận Mục Vỹ.

Hắn ta chỉ ước Mục Vỹ dẫn dắt lớp chín thua trắng tay ngay từ trận thi đấu đầu tiên.

"Lí Trạch Lâm? Chẳng biết cả ngày tên kia làm gì!", Ngạn Vân Ngọc đáp lời: "Hôm nay là ngày thứ nhất của cuộc chiến giữa các lớp cao cấp mà hân không tham gia, nhẹ nhõm thật. Mà nói thật thì đến ta cũng không chắc có thể thẳng được tên đó."

“Nói ba cái chuyện này làm gì, các ngươi đúng là rảnh. Lo mà tìm cách không bị bẽ mặt trong cuộc chiến năm nay đi!", Vương Hinh Vũ bỏ lại một câu rồi xoay người muốn rời đi.

Đinh...

Giữa lúc đó, bỗng dưng có một tiếng kêu vang lên khắp dãy núi, những ai ở đây đều sửng sốt.

“Tiếng cảnh báo đây mà, trong núi có trò nào gặp chuyện rồi!"

"Sao vậy được, trong dãy núi có phân chia khu vực, học viện đã liên tục kiểm tra, đâu thể nào xuất hiện linh thú trên cấp năm chứ?”

“Có thể là trò nào đó cảnh giới hơi thấp gặp phải linh thú cấp năm rồi”.

"Đi thôi, mau qua xem!"

Trong lúc các giáo viên xì xào bàn tán, một người đã mất dạng từ lâu.

Mục Vỹ lách mình xông vào trong dãy núi.

Hắn không chắc tiếng cảnh báo này có liên quan gì đến học trò lớp mình hay không, nhưng cũng phải đi kiểm tra mới được.

Mỗi một người trong lớp chín đều đã trở thành bảo bối của hắn, là một phần thịt trong lòng hắn. Dù trận đấu này bị thua, hắn cũng không muốn học trò của mình chịu thương tổn.

Soạt soạt soạt...

Mấy bóng người đồng loạt xông về phía dãy núi.

...

Giờ phút này, có bảy tám bóng người đang tụ tập dưới một cây đại thụ trong dãy núi Phá Vân.

"Khi thật! Khoách Minh, cô ta phát tín hiệu cầu cứu đi rồi, phải làm sao đây?"

Một dáng hình xinh đẹp đang đứng trước bảy tám người kia, cô ta đang lấy tay che vai, cánh tay kia buông thõng, máu tươi chảy từng giợt xuống đất thành một vũng nước.

"Làm sao hả? Thì giết cô ta để diệt khẩu thôi. "Tranh thủ giờ mới vào núi, chưa bị ai phát hiện ra thì diệt khẩu đi", thiếu niên được gọi là Khoách Minh nói với khuôn mặt âm trầm.

“Lần trước lớp bốn chúng ta bị lớp chín làm mất hết thể diện, thành ra thầy Tiêu lúc nào cũng bị bà Vương Hinh Vũ kia đè đầu cưỡi cổ. Bí mật giết Vương Tâm Nhã đi, xem như trút giận cho thầy Tiêu"

"Giết ư?"


Những người khác nghe thấy câu này đều biến sắc.

Giết người là vi phạm quy định của học viện rồi!

Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

"Không giết thì sao giờ? Chờ giáo viên tuần tra bên ngoài vào đuổi chúng ta ra khỏi vòng thi đấu hết à? Các ngươi chịu không?"

Nghe vậy, họ vội vàng lắc đầu.

Họ đã gian khổ chuẩn bị cả một năm chỉ để có thể bộc lộ tài năng trong cuộc chiến của khối cao cấp, bọn họ không muốn vì cướp đoạt linh thú người khác mà bị phạt, không cho thi đấu nữa.

Những suy nghĩ độc địa náy lên, đám người tức tốc bao vây Vương Tâm Nhã, trong mắt hiện lên sự rét lạnh

Vương Tâm Nhã lạnh lùng nhìn bọn họ.

Cô ta thật sự quá sơ ý,

Sau khi vào học lớp chín cao cấp của Mục Vỹ, ta rất muốn thể hiện bản thân nên đã giành lấy một suất tham gia cuộc tranh tài giữa các lớp cao cấp để hướng đến cuộc chiến lôi đài.

Ngờ đâu, vừa vào núi, giết một con linh thú xong thì có kẻ muốn cướp đoạt thành tích.

Những kẻ này đúng là vô liêm sỉ, còn ném đá giấu tay khiến cô ta bị thương nặng nữa chứ.

Nhìn khuôn mặt gian trá của những người kia, cõi lòng Vương Tâm Nhã dần tuyệt vọng.

Lẽ nào phải dùng chiêu đớ?

Nhưng nếu dùng thì thân phận ở học viện Thất Hiền của cô ta sẽ bị vạch trần, tỷ tỷ sẽ bị liên lụy. Khi đó, mọi chuyện sẽ không thể giấu giếm được nữa.

Không được!

Tuyệt đối không được bại lộ thân phận, chết cũng không!

Phải liều mạng thôi!

Cố mà liều mạng, nếu chết thì còn kéo theo được vài cái đệm lưng, khi đó thầy Mục sẽ điều tra ra manh mối, những kẻ này đừng hòng chạy thoát!

"Chết đi!"

Người Vương Tâm Nhã nhoáng lên, lao tới đám người "Hừ, đã bị thương nặng rồi còn muốn kéo người khác chết theo? Mơ đi!" Khoách Minh thấy Vương Tâm Nhã lao ra, bước lên tung một cú đấm. Phut... Vương Tâm Nhã đã là đèn cạn đầu sau khi bị đánh lén, đâu thể chịu nối cú đấm của Khoách Minh, cô ta hộc máu ngã xuống đất. "Chết tiệt..." Vương Tâm Nhã giãy giụa ngồi dậy, sắc mặt trắng tái. "Toi rồi, hết rồi, trời muốn tuyệt đường ta mà. Chỉ tiếc mình chưa từng thổ lộ tâm ý với thầy Mục..."
Bình Luận (0)
Comment