Mục Thần

Chương 300

"Sao hả, ngươi liều được thì ông đây cũng liều được!"

Dương Phàm liều lĩnh thấy chết không sờn như thế làm Tiêu Khánh Dư cũng hăng máu lên.

Cả rồng lửa lẫn cầu lửa đều biến mất, một vòng lửa mờ ảo bao phủ bên ngoài cơ thể Tiêu Khánh Dư. Ngọn lửa đó như một đóa sen xanh bao bọc toàn thân cậu ấy.

"Dốc sức thôi!"

Tiêu Khánh Dư hét lớn rồi tiến lên một bước, dùng. chính đôi tay rực lửa của mình để mạnh mẽ đương đầu với đại đao của Dương Phàm.

Ầm...

Đao chém xuống gây ra tiếng vang động trời. Hai bóng người đồng thời lùi về sau.

Có thể thấy họ đã trở nên hiếu chiến hơn bao giờ hết.

Tiêu Khánh Dư không muốn thua trận thi đấu này, Dương Phàm nào muốn?

Điều quan trọng nhất trong cuộc chiến giữa các võ giả là gì? Lòng dũng cảm!

Thứ Tiêu Khánh Dư không thiếu nhất lúc này chính là dũng cảm.

Từng chiêu, từng thức đều quay cuồng trong khí thế tàn bạo.

Giờ phút này, Tiêu Khánh Dư đã khác xa so với khi tham gia những trận chiến trước đó. Ngập tràn ý chí chiến đấu.

Hai người cứ tiếp tục bạt mạng sống mái với nhau như thế, đến cuối cùng.

Tiếng "phịch” vang lên, Dương Phàm bước lùi lại, hai tay run bần bật. Đại đao rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.

Bên kia, Tiêu Khánh Dư cũng cúi người thở hồng hộc.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy ngoan cường.

Phịch...

Nhưng rốt cuộc, Dương Phàm ngã sầm xuống đất. Khung cảnh này làm cho Tiêu Khánh Dư mỉm người cậu ấy loạng choạng tưởng chừng sắp ngã xuống đất nhưng vẫn kiên cường đứng đấy.

Thắng rồi!

Cậu ấy đã thẳng trận hai rồi, thẳng đối thủ Dương Phàm - người mạnh nhất lớp bốn cao cấp rồi. Cậu ấy không làm mọi người thất vọng!

Tiếp đó, trận so tài giữa Lâm Chấp và Mệnh Bất Phàm, Cảnh Tân Vũ và Vu Thanh Vân chiến thắng đều nghiêng về lớp chín.

Lớp chín cao cấp lại giành về thành tích 4 - 0, chiến thẳng vòng đấu.

Tuy nhiên, ai cũng nhận ra cuộc chiến này có điều khác hơn.

"Trong trận trước, lớp chín thẳng một cách nhẹ nhàng, lần này thì cả bốn người ra sân mà trận nào cũng trầy trật cả.

Tiêu Khánh Dư cũng gần như vắt kiệt sức trong trận đấu với Dương Phàm.

Họ sẽ vượt qua những trận kế tiếp thế nào đây?

Nhưng trận so tài giữa các giáo viên tiếp đó mới là trận mọi người háo hức nhất.

Chủ nhiệm lớp bốn Tiêu Bất Ngữ và chủ nhiệm lớp chín Mục Vỹ.

Ai cũng biết lớp bốn đã bị lớp chín đánh cho tơi tả trong trận so tài ngắn trước kia, trong cuộc chiến của khối cao cấp lần này thì bốn người mạnh nhất đều đã trở lại nhưng vẫn bị lớp chín đánh bại.

Với tính cách của Tiêu Bất Ngữ, chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua.

Nhưng Mục Vỹ cũng không kém cạnh. Trong trận đấu lúc trước, hẳn đã chửi bới cả năm lớp một cách ngang ngược và ngông nghênh rằng họ là lũ vô tích sự.

Kết quả sẽ thế nào, ai hơn kém ai?

"Mục Vỹ, thương thế của ngươi đã đỡ hơn chưa?”, Tiêu Bất Ngữ lên lôi đài rồi cười hỏi Mục Vỹ.

"Cảm ơn thầy Tiêu đã quan tâm, lành lặn không di chứng luôn, ít nhất có thể tẩn cho ngươi khóc như một con chó đấy".


“Hừ, ngươi tưởng ta ngụ sỉ như Thứ Dục kia à?", Tiêu Bất Ngữ cười lạnh: "Ngươi và ta đều là con cháu của gia tộc bề thế, phải biết nền tảng của con cháu trong gia tộc lớn năm ở đâu chứ”.

Tiêu Bất Ngữ đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu và khai mở huyệt Thận Du. Hắn ta tự nhận bản thân cũng có thể hành Thứ Dục.

Thế nên việc Mục Vỹ đánh bại Thứ Dục chẳng chứng minh được điều gì!

“Tiêu Bất Ngữ, tên ngươi với con người ngươi thật chẳng hợp nhau chút nào. Bất Ngữ là là kiệm lời, ngươi thì miệng thối cứ ưa suả."

"Ngươi..."

Tiêu Bất Ngữ nhìn Mục Vỹ, mặt lạnh dần.

Hân ta nhớ lại những lời Ngạn Vân Ngọc từng nói với mình, đó là dù không thể thẳng được Mục Vỹ thì chí ít cũng phải liều mạng đá thương hắn. Ít nhất, hắn không được phép tham gia trận thi đấu tiếp theo trong trạng thái đỉnh cao.

Lớp bốn của hắn ta không thể giữ chân Mục Vỹ thì giao cho lớp ba, lớp hai và lớp một sắp đến.

Đã có sẵn Ngạn Vân Ngọc thề không bỏ qua Mục Vỹ đây!

Trước đó Tiêu Bất Ngữ đã nghĩ ra sách lược cho trận chiến này. Có thua cũng phải làm Mục Vỹ bị thương.

"Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật!"

Tiêu Bất Ngữ quát lớn rồi xòe tay vỗ ầm xuống đất. Mặt đất mau chóng nứt ra, một tảng đá với thể tích một mét khối từ mặt đất dựng đứng lên.

Mặt ngoài tảng đá không ngừng vỡ vụn phát ra những tiếng rắc rắc, nó biến thành từng hòn đá nhỏ một, cuối cùng mang dáng hình một người đá.

Người đá đó cao ba mét, tay và cánh tay đều được tạo ra từ những viên đá nhỏ và cứng, trông rất hùng tráng.

"Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật!"

Tiêu Khánh Dư sững người khi thấy chiêu thức Tiêu Bất Ngữ thi triển là Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật.

Cùng lúc đó, Tiêu Doãn Nhi ở khán đài cũng hơi nhíu mày.

"Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật cơ à, Tiêu Bất Ngữ này đúng là hiểm độc!”

Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật là võ kỹ bất truyền của nhà họ Tiêu, muốn luyện được khó như lên trời, thế mà hôm nay Tiêu Bất Ngữ lại thi triển nó, Điều này làm cho hai tỷ đệ vừa kinh ngạc vừa hiểu ra tại sao cha mẹ mình từng sống thật khó khăn, e dè trong gia tộc.

Trong nhà họ Tiêu, gia đình Tiêu Chiến Thiên chỉ có một đứa con trai và một đứa con gái nhưng thế hệ chú bác thì cực kỳ đông con. Nhánh nào nhánh nấy cạnh tranh chức vị trưởng tộc rất khốc liệt. Tiêu Khánh Dư mà không được chữa bệnh thì nội bộ nhà họ Tiêu đã là rồng tranh hổ đấu rồi.

Nhưng dù Tiêu Khánh Dư đã khỏe mạnh, tình hình tranh đấu trong nội bộ nhà họ Tiêu vẫn rất căng thẳng.

Vì trước mắt Tiêu Khánh Dư vẫn chưa đủ mạnh để cáng đáng chức trưởng tộc.

Có vẻ hôm nay Tiêu Bất Ngữ muốn thể hiện năng lực xuất chúng của mình. Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật có uy lực rất lớn, giả như Mục Vỹ có thể chống đỡ được thì e là trân sau cũng khó lòng tiếp tục tham gia.
Bình Luận (0)
Comment