Mục Thần

Chương 327

Lâm Chấp trầm giọng nói: “Mỗi bữa ta ăn đều do mẫu thân ta phải tranh giành từng chút để mang tới, ta không nợ gì nhà họ Lâm cải!”

“Nhảm nhí!”

Lâm Bân cười lạnh nói: “Không có nhà họ Lâm thì mẹ ngươi lấy đâu ra việc làm để nuôi ngươi, rồi ngươi còn được đến học viện Thất Hiền để tu hành hả? Không có phụ thân thì làm gì có ngươi? Thế mà ngươi còn mặt dày nói không nợ gì nhà họ Lâm ưi”

“Lâm Bân, ngươi đúng là loại vô liêm sỉ nên mới nói ra được những câu này”.

Lâm Chấp lạnh giọng nói: “Nếu không có Hiền Ngọc thì ngươi đã chết từ lâu rồi, nhưng người làm ca ca như ngươi đã làm được gì cho đệ đệ của mình? Bây. giờ, ngươi đứng thứ chín trên long bảng, thực lực thì cao siêu, còn đệ đệ ngươi thì sao? Lâm Hiền Ngọc bị ngươi hại thành ra như vậy, mà giờ ngươi còn mặt mũi đứng đây tác oai tác quái à?”

“Ngươi chán sống rồi đúng không!”

Nghe thấy vậy, Lâm Bân lạnh mặt.

Chuyện này có thể nói là vết nhơ trong cuộc đời của hắn ta, để được sống, hẳn ta đã biến đệ đệ mình thành một kẻ vô dụng.

Sớm biết vậy, ngày xưa, hắn ta đã giết quách Lâm Hiền Ngọc đi cho xong rồi.

Bây giờ cũng không có một Lâm Hiền Ngọc lẽo đếo theo Mục Vỹ, rồi có cơ hội trở mình nữa.

Vút... Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên, một đường kiếm chém lên không.

“Lâm Bân, có nhất thiết phải như vậy không? Dẫu sao Lâm Chấp cũng là đệ đệ của ngươi mà”.

“Đệ đệ?”

Lâm Bân ngẩn ra khi thấy một người đi tới. “Mục Vỹ, ai cho người vào nhà họ Lâm ta?” “pật"

Lâm Hiền Ngọc mặc trường sam màu xám lạnh lùng đi ra từ đám người tới cạnh Mục Vỹ.

“Lâm Hiền Ngọc!” Trông thấy Lâm Hiền Ngọc, trong mắt Lâm Bân chỉ có sát khí mịt mờ trần trụi.

Đệ đệ này giờ đã là cái gai trong mắt hăn ta, nếu không nhổ đi thì hắn ta sẽ mất ăn mất ngủ.

“Lâm Bân, Lâm Chấp là con cháu nhà họ Lâm nên trò ấy có quyền muốn ở đâu thì ở. Ngươi dựa vào đâu mà đứng đây cản đường trò ấy? Hình như ngươi chưa phải là thiếu trưởng tộc của nhà họ Lâm thì phải?”

Mục Vỹ thẳng thừng châm chọc Lâm Bân.

Theo hắn được biết, Lâm Bân đang đứng thứ chín trên long bảng, thực lực đúng là rất mạnh. Nhưng nhà họ Lâm còn có một thiên tài nữa là Lâm Dục, y đứng thứ tư trên long bảng, đúng là có tư chất ngất trời. Vì thế đến bây giờ, nhà họ

Lâm cũng chưa chính thức lựa chọn thiếu trưởng tộc.

“Ngươi muốn chết à!”

Không ngờ Mục Vỹ dám châm chọc mình trước mặt mọi người, Lâm Bân lập tức nổi cơn thịnh nộ.

“Dừng tay”. Lâm Hiền Ngọc bước lên, tung một kiếm chiêu chặn Lâm Bân lại. “Hử?”

Lâm Bân biết rõ mình là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín và khai thông. huyệt Tam Dương Giao, nhưng không ngờ vẫn chưa bằng Lâm Hiền Ngọc.

“Đệ.” “Đệ cái gì mà đệ, Lâm Hiền Ngọc người ta bây giờ hơi bị siêu đấy, hắn là cảnh

giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở huyệt Thần Khuyết rồi. Ngươi muốn ra tay với ta thì phải xem thực lực của hộ vệ số một của ta thế nào đi

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở huyệt Thần Khuyết!

Đây chính là điểm lợi hại của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, mỗi một tầng trong chín tầng cảnh giới, võ giả đều có cơ duyên lớn.

Sự thật đã chứng minh tư chất trời ban của Lâm Hiền Ngọc còn vượt xa điểm đó, vì thế gã mới có thể tiến bộ thần tốc, đến Mục Vỹ còn thấy bất ngờ vì điều này.

“Tầng thứ bảy rồi...”

Lâm Bân ngẩn người, hắn ta không ngờ Lâm Hiền Ngọc lại tiến bộ nhanh đến

vậy.

“Đệ đã ở tầng thứ bảy rồi sao nhị đệ? Nếu bây giờ đệ hồi tâm chuyển ý, nhà họ Lâm có hai huynh đệ ta thì Lâm Dục chắc chắn không thể là đối thủ cạnh tranh cho vị trí trưởng tộc được. Sao hắn đọ được với hai chúng ta, đệ hãy về nhà đi, rồi chúng ta cùng tạo ra tương lai huy hoàng”.


Thấy Lâm Hiền Ngọc tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn, Lâm Bân vội nói.

“Chưa đến hạn ba năm mà đệ đã hứa với Mục Vỹ, hơn nữa dù đến hạn thì nhà họ Lâm cũng không phải nơi đệ muốn quay về nữa”.

Lâm Hiền Ngọc từ chối thẳng thừng.

“Thế thì đừng trách người làm ca ca như ta ra tay độc ác...”

Lâm Bân lạnh mặt, quặp tay lại rồi lập tức đánh ra.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một tiếng quát chợt vang lên.

“Chat”

'Trông thấy người đó, Lâm Bân biến sắc mặt, lập tức nghiêm chỉnh lại.

Bây giờ chính là thời điểm mấu chốt để chọn thiếu trưởng tộc cho nhà họ Lâm, cuộc tranh giành giữa hắn ta và Lâm Dục ngày một quyết liệt, vì thế hắn ta không thể để xảy ra sai sót trước mặt phụ thân của mình.

“Hỗn láo! Con đang làm gì thế hả? Thầy Mục đến nhà họ Lâm chơi mà con dám ra tay sao?”

“Cha, con...”

“Cút ngay!”

“Vâng!”

Dù Lâm Bân có càn quấy đến mấy cũng vẫn là con trai của Lâm Chấn Thiên, phần lớn vinh quang và địa vị của hắn ta đều do nhà họ Lâm mang lại, vì thế hắn ta không dám làm trái lời của phụ thân mình.

“Thầy Mục, để cậu chê cười rồi”. Lâm Chấn Thiên chắp tay nhìn Mục Vỹ rồi cười nói. Bây giờ, Mục Vỹ là nhân vật làm mưa làm gió ở học viện Thất Hiền.

Hiện giờ, chỉ có một mình Mục Vỹ ở học viện Thất Hiền là có thể khiến năm vị trưởng lão phải động lòng.

“Ha ha... Trưởng tộc Lâm khách sáo rồi! Chỉ là học trò của ta muốn chuyển ra ngoài ở một thời gian thôi mà các con cháu của nhà họ Lâm cứ doạ đánh doạ giết, đúng là làm trái tim nhỏ bé của ta đau quái”

“Ha ha, làm gì có! Lâm Chấp, nếu con muốn đưa mẫu thân mình ra ngoài ở một thời gian thì cứ đi đi, tiện thể đến phòng thu chỉ lĩnh mười nghìn linh thạch trung phẩm coi như là phí sinh hoạt nhé. Nếu kinh tế khó khăn thì cứ về nhà”, Lâm Chấn Thiên khẽ cười một tiếng rồi nhẹ nhàng nói.
Bình Luận (0)
Comment