Mục Thần

Chương 339

"Thầy Mục Vỹ nóng tính quá ha ha, đến lúc nên hạ hỏa rồi nhỉ”, Lâm Dục cười cợt Mục Vỹ.

"Lâm Dục, huynh tới đây làm gì?” Lâm Hiền Ngọc đứng bên kia đột nhiên lên tiếng.

Lâm Dục? Hóa ra là kẻ đứng thứ tư trên long bảng, thảo nào ngạo mạn đến vậy.

"Đúng đó đúng đó, nhiều linh thú thế chưa đủ để làm thầy Mục hạ hỏa hả?", Cổ Xích Ngân hướng mắt sang bầy linh thú, cười xấu xa.

Đúng là đê hèn! "Nếu ngươi thích chơi với linh thú thì ta có thể bắt mấy con đến cho ngươi". Mục Vỹ khoát tay, cũng mỉm cười đáp trả.

"Ha ha... ngươi mồm mép thật, nhưng thầy Mục này, ngươi giết con cháu nhà họ Cổ ta là Cổ Minh rồi thì nên làm gì đây?"

"Cả Lâm Bân - con cháu nhà họ Lâm ta nữa!" Mục Vỹ nhìn hai kẻ này, thầm ngộ ra.

Đích thị là hai kẻ này đứng đây chờ hắn sa chân vào cạm bãy bọn họ bày ra đây mà.

"Ta giết người ấy hả?”

Mục Vỹ bật cười rồi nói: "Lâm Dục, ăn bậy thì được nhưng nói bậy thì không nên đâu. Cả ngươi nữa, người nhà họ Cổ, vậy chắc ngươi là Cổ Xích Ngân đứng nhất long bảng rồi? Đâm bậy linh thú thì được nhưng nói bậy là chết đấy".

"Cho ta xin, ai cũng thấy người giết Cổ Minh là Mục Phong Hành chứ có phải ta đâu? Ta chỉ chém một tay hản thôi, liên quan gì đến ta? Còn tên Lâm Bân thì càng không liên quan gì đến ta rồi, tự dưng lăn đùng ra chết. Lâm Bân bị một cao thủ đã đến cảnh giới Thông Thần và tu luyện ra lực linh hồn giết chết. Cổ Xích Ngân, ngươi cũng đến cảnh giới Thông Thần rồi ấy nhỉ? Đứng đầu long bảng luôn mà, chà chà... Ngươi mà chưa được cảnh giới Thông Thần ta cũng thấy bẽ mặt giùm ngươi!"

"Ngươi..."

Hai người không ngờ Mục Vỹ lại vô liêm sỉ đến mức độ này.

Lâm Bân chết đúng là không phải do hắn, nhưng còn Cổ Minh, thế mà Mục Vỹ lại trâng tráo đùn đẩy hết trách nhiệm sang cho Mục Phong Hành, là con người mà sao vô sỉ thế hả?

"Sao, muốn bắt ta chứ gì? Đừng vội thế chứ!"

Mục Vỹ lại cười toe toét: "Thật ra Cổ Minh này chết cũng không hết tội. Hắn muốn giết Mục Phong Hành để báo thù, đương nhiên ta không muốn điều đó xảy ra nên phải mó tay vào, chặt một tay của Cổ Minh, rồi sau đó Mục Phong Hành lỡ giết hắn. Lâm Bân càng chẳng liên quan gì đến bọn ta".

"Không tin hả? À, ở đây có người của nhà họ Lâm, nhà họ Cổ, nhà họ Tiêu và cả hoàng thất nữa, các ngươi không tin lời ta cũng phải tin lời họ chứ!"

Dứt lời, Mục Vỹ bình thản nhìn Cổ Xích Ngân và Lâm Dục.

Bất kể hai kẻ này đang ấp ủ âm mưu gì, hắn cũng không thừa nhận chuyện này.

Dù sao Cổ Minh và Lâm Bân cũng là đệ tử long bảng, việc này không những sẽ gây rầm rộ trong học viện Thất Hiền mà còn liên lụy đến nhà họ Cổ và nhà họ. Lâm trong năm gia tộc lớn nữa.


"Chỉ giỏi ngụy biện, ta rảnh mới đôi co với ngươi, bắt ngươi đi luôn phải nhanh hơn không. Để xem ngươi còn nói gì được khi bị gô cổ đến trước mặt trưởng tộc. Mục".

Câu nói của Lâm Dục làm Mục Vỹ đanh mặt.

Hắn là tay cáo già đã sống mấy nghìn năm, dám giở trò bịp bợm với Mục Vỹ này à?

Muốn gài ta vào tròng hả? Nằm mơI

"Bắt ta á? Các ngươi là đệ tử long bảng nhưng còn chưa có tư cách để bắt một người có cương vị là chủ nhiệm lớp cao cấp, thiếu trưởng tộc nhà họ Mục đang chống lại làn sóng linh thú vì đế quốc Nam Vân mà nhỉ?"

"Có tư cách hay không thì bắt ngươi là biết thôi!"

Cổ Xích Ngân cười bỡn cợt, sau đó duỗi tay về phía Mục Vỹ.

"Càn quấy!"

Khi tay Cổ Xích Ngân sắp chạm vào người Mục Vỹ, một tiếng quát thình lình vang lên.

Một người xuất hiện giữa hai người rồi chộp lấy tay Cổ Xích Ngân. "Cổ Xích Ngân, giờ nào rồi mà ngươi còn đứng đây gây chuyện hải!"


Y Chiêm Long mặc trường sam màu trắng, mặt lạnh như tiền, trên người toàn là máu.

Trên cương vị là chủ nhiệm lớp đặc biệt, gã là đặc sứ phụ trách việc chỉ huy toàn bộ lớp cao cấp lần này. Gã đã thấy biểu hiện trước đó của Mục Vỹ nên tất nhiên sẽ không để Cổ Xích Ngân bắt hắn đi dễ dàng.

Lâu nay Y Chiêm Long luôn chướng mắt bọn đệ tử long bảng chẳng biết giới hạn là gì này.

"Y Chiêm Long, ngươi chỉ là đặc sứ của Lôi Phong Viện thôi, chuyện của đệ tử long bảng chưa đến lượt ngươi nhúng tay đâu! Hôm nay Mục Vỹ giết đệ tử nhà họ Lâm ta và nhà họ Cổ, không bắt hắn về tra khảo thì uy nghiêm của nhà họ Lâm ta biết để đâu?"

"Nhà họ Lâm này nhà họ Lâm nọ, ngươi đúng là mặt dày hơn tường thành. Nếu ta dễ dàng bị ngươi bắt đi thì mặt mũi nhà họ Mục ta biết để đâu? Ta là ai, là thiếu trưởng tộc nhà họ Mục đấy, ngươi là cái thá gì mà đòi bắt ta?"

"Ngươi chán sống rồi!"

Lâm Dục nghe vậy nào nhịn nổi nữa!

Mục đích của Mục Vỹ chính là đây. Hắn muốn biết vì sao Cổ Xích Ngân và Lâm Dục đều trùng hợp xuất hiện ở đây chờ hắn giết người, thậm chí không chờ hắn động thủ đã giết luôn Lâm Bân.

"Cút!"

Thấy Lâm Dục nổi điên, mặt Y Chiêm Long lạnh tanh, gã quát lớn.

"Y Chiêm Long, ngươi nghĩ ngươi là ai!"

Ấm...

Lâm Dục vừa mắng một câu thì Y Chiêm Long nhẹ nhàng tung một chưởng. Lâm Dục đón lấy, mặt mày trắng tái.

"Ngươi... cảnh giới Thông Thần!", y khó tin bật thốt. "Gòn chưa chịu cút à? Lâm Dục, Cổ Xích Ngân, ta cảnh cáo hai ngươi lần cuối, đây là địa phận Lôi Phong Viện phụ trách quản lý, hai ngươi còn làm xằng làm bậy. nữa là ta bẩm báo lại cho đại sư Hồng Trần đấy".

Câu này làm Lâm Dục và Cổ Xích Ngân tái mặt.

Bọn họ có thể xấc xược với Y Chiêm Long, có thể cưỡng chế bắt Mục Vỹ đi, nhưng lỡ chọc giận đại sư Hồng Trần thì chẳng đem lại ích lợi gì cho nhà họ Lâm và nhà họ Cổ cả.

Bởi đại sư Hồng Trần là thầy luyện huyền khí cực phẩm duy nhất của đế quốc.

"Đa tại"

Sau khi Cổ Xích Ngân và Lâm Dục rời đi, Mục Vỹ chắp tay nói.

"Đa tạ ta ư? Ngươi không trách ta chen vào việc của ngươi là tốt rồi!", Y Chiêm Long mỉm cười ẩn ý rồi không nói nữa.
Bình Luận (0)
Comment